Lý Thiên Hành đợi một lúc tên tiểu nhị liền trở lại, bên cạnh hắn còn có thêm một lão giả.
– Là vị tiểu huynh đệ này muốn đấu giá sao?
– Đúng vậy, chính là ta.
Hắn nhìn lão già trước mặt trong lòng thầm nghĩ cái vạn bảo các này không biết có thông đồng với viện dưỡng lão hay không?
Lão giả hai mắt hiếp thành một đường đánh giá Lý Thiên Hành vài lần cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên ngọc bài, sắc mặt thoáng kinh ngạc.
– Tại hạ họ Tống tên Tiền hân hạnh được làm quen, không biết vị công tử muốn đấu giá là?
– Không lẽ tiền bối không nhận ra linh sa hay sao?
Lý Thiên Hành trong lòng tràn đầy khinh bỉ, nơi đây đúng là một bọn hồ li ngay cả cái tên cũng phạm pháp.
– Lão tử nhất định phải vì dân trừ hại.
Tống Tiền thấy Lý Thiên Hành nhận biết vật này liền cười ha ha.
– Lão phu đúng là hồ đồ xin công tử thứ lỗi, linh sa của công tử là vật vô cùng quý giá nhưng lại có chút đặc thù nếu như đợi đến buổi đấu giá lớn của bản các nhất định sẽ có thể lấy được một cái giá làm cho công tử hài lòng.
– Không cần, vật này ta muốn đấu giá ngây bây giờ nếu như Tống quản lý muốn tại buổi đấu giá lớn đấu giá, ta có thể cho Tống quản lý vật khác.
Lý Thiên Hành từ bên trong túi trữ vật lấy ra một chiếc hộp.
– Tống tiền bối người xem vật này có được không?
Tống Tiền nhận lấy chiếc hộp ánh mắt vừa đảo qua lập tức kinh ngạc sao đó vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
– Được, tất nhiên là được.
Hắn nhìn vẻ mặt kích động của lão khóe miệng khẽ cong lên.
– Nếu lão già này biết linh nhân này là lão tử lấy ra từ bên trong vạn bảo các không biết có kích động đến mức nhồi máu cơ tim hay không?
Tống Tiền cất lấy chiếc hộp sao đó lấy ra một tấm thẻ bạc đưa cho Lý Thiên Hành.
– Công tử đây là thẻ khách quý của bổn các mong người sao này chiếu cố.
– Nếu bản các làm ta hài lòng tất nhiên sao này ta sẽ thường xuyên đến.
Lý Thiên Hành nhận lấy tấm thẻ bạc bên trên có ghi một chữ địa, hắn nhìn qua vài lần khẽ gật đầu, tấm thẻ này không phải thứ bình thường bên trong còn có không gia như túi trữ vật nhưng lớn hơn của hắn nhiều.
– Điều đó là đương nhiên.
Tống Tiền tâm trạng vô cùng vui vẻ đích thân lão dẫn hắn tiến vào gian phòng chữ địa.
– Công tử người chờ ở đây ta sẽ lập tức mang vật của người đi đấu giá nhất định sẽ làm người hài lòng.
Hắn nghe lão nói khẽ gật đầu.
– Vậy đa tạ Tống tiền bối.
– Ha ha không cần khách sáo nếu không tử không chê lão già này cứ gọi ta là Tống lão là được.
– Được, vậy sao này Tống lão gọi ta tiểu Lý là được.
Tống Tiền vừa rời khỏi căn phòng lập tức một nữ tử tiến vào bên trong, thân mặt một bộ y phục giống như sườn xám, bó sát người, áo xẻ lên tới hông để lộ ra bên ngoài mấy đường cong gợi cảm nếu tên nào không vững tay lái chắc chắn sấp mặt.
– Công tử đây là Tống lão sai nô tỳ chuẩn bị cho người hi vọng công tử hài lòng.
Lý Thiên Hành cảm giác toàn thân như đang phát hỏa sắp không kiềm chế được.
– Lão tử kháo, ngay cả chiêu này bọn chúng cũng dùng đến, thịt đã đưa tới miệng không ăn đúng là tội lỗi.
Hắn nắm lấy tay nàng kéo một cái để nàng ngồi trên đùi mình.
– Hài lòng tất nhiên vô cùng hài lòng.
Lý Thiên Hành vừa được nữ tử phục vụ vừa nhìn xuống bên dưới đài hứng thú quan sát buổi đấu giá, hai tay thỉnh thoảng nắm bóp một số thứ.
– Công tử người hư quá a.
Nữ tử vừa nói vừa uốn người như xà nhân quấn lấy hắn.
– Hắc hắc nàng không thích sao? Đúng rồi tại sao lại không thấy Ngọc Mị tiên tử chủ trì buổi đấu giá?
Nữ tử vừa nghe hắn nói liền biểu môi.
– Mấy buổi đấu giá nhỏ này làm sao có thể làm phiền Ngọc Mị tiên tử.
– Không phải nàng ta chỉ là một đấu giá sư sao?
– Công tử người thật sự không biết gì a, Ngọc Mị tiên tử bên trong bản các địa vị còn cao hơn Tống quản lý nhiều.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói lập tức khẳng định suy đoán lúc trước của hắn không sai, may mắn là hắn vẫn chưa có ý định gì với xà nữ đó.
Nữ tử nhìn hắn trầm ngâm suy nghĩ khóe miệng khẽ cong lên.
– Công tử không lẽ người đang có ý đồ với Ngọc Mị tiên tử sao?
– Hắc hắc không được sao?
Hắn vừa nói vừa vỗ kiều đồn căn mọng của nàng một cái.
– Á… công tử nhẹ thôi… đau a…
Lý Thiên Hành nhìn biểu hiện của nàng thì biết bản thân mình đã đi vào động không chỉ có mấy lão hồ li mà còn cả mấy con yêu tinh nữa.
– Kính thưa các vị quan khách vừa rồi có một quý nhân của bản các đã mang đến đấu giá một loại kì liệu.
Lão giả vừa giới thiệu xong một nữ tử hai tay cầm một cái khay từ bên trong đi ra.
– Xin giới thiệu với các vị bên trong bình ngọc này chính là linh sa một loại thiên địa kì liệu chỉ cần mang thứ này rèn cùng với binh khí sẽ làm đẳng cấp binh khí tăng lên một bật tất nhiên là ngoại trừ thiên cấp binh khí.
– Tống lão thứ này là thật sao?
Tống Tiền nhìn một vị khách trên phòng chữ thiên khẽ gật đầu cung kính.
– Thì ra là Trần trưởng lão ngài yên tâm thứ này bản các đã kiểm tra hoàn toàn là thật.
Lão nói xong liền quay xuống kháng đài.
– Bình linh sa này giá khởi điểm là 5000 trung phẩm linh thạch mỗi lần tăng giá không được ít hơn 100 trung phẩm linh thạch.
Tống Tiền vừa nói xong liền có người ra giá.
– Ta ra 5100 trung phẩm linh thạch.
– Ta ra 5200 trung phẩm linh thạch.
– 1 vạn trung phẩm linh thạch.
Mọi người nghe liền nhất tề nhìn lên một căn phòng chữ thiên bên trên.
– Thì ra là người của Triệu gia một trong tứ đại gia tộc Vương thành hèn gì lại ra giá cao như vậy.
– 1 vạn 5000 trung phẩm linh thạch.
Lần này cũng là một người bên trong phòng chữ thiên ra giá.
– Trần lão đầu bình linh sa này Triệu gia ta muốn chắc rồi, 2 vạn trung phẩm linh thạch.
– Hừ Triệu gia các người cũng không phải là bá chủ vương thành, 2 vạn 5000 trung phẩm linh thạch.
Lý Thiên Hành ngồi một bên nhìn hai nhà tranh đấu vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
– Tốt lắm hai lão già các người cứ tranh đi toàn bộ linh thạch đều vào túi lão tử.
Hắn nói xong lại bóp mấy cái.
– Công tủ người thật hư a.
– Tiêu nha đầu nhà người đúng là mai mắn lần này nếu lão tử trúng đậm sẽ thưởng linh thạch cho người.
Nữ tử nghe được hai mắt tỏa sáng lại nhiệt tình hầu hạ hắn chỉ hận không thể lột đồ nam tử trước mặt ném lên giường.
Bên dưới hai nhà vẫn đang tranh đấu kịch liệt cuối cùng cũng đến hồi kết Trần gia dùng 5 vạn trung phẩm linh thạch mua lấy linh sa, Lý Thiên Hành nghe xong liền cười đến không ngậm miệng được lúc trước hắn chỉ dùng có 1000 hạ phẩm linh thạch để mua lọ linh sa này.
– Xem ra chút nữa lão tử phải đi đến đổ thạch phường hỏi thăm lần nữa.
Lúc này Tống lão từ bên ngoài tiến vào Lý Thiên Hành vừa thấy liền lấy 10 viên hạ phẩm linh thạch đưa cho nàng sao đó vỗ mong nàng một cái.
– Người ra ngoài đi.
Nữ tử cuối đầu đi ra bên ngoài trước khi tới cửa còn liếc nhìn hắn một cái, Tống Tiền thu mọi thứ vào trong mắt mỉm cười đi tới.
– Chúc mừng, chúc mừng tiểu Lý lần này linh sa đấu giá vô cùng thành công.
– Lần này mai nhờ có Tống lão ca trợ giúp, tiểu đệ nhất định sẽ ghi nhớ.
– Ha ha nên làm, nên làm, tiểu Lý người đưa ngân thẻ cho ta, lão ca sẽ chuyển linh thạch vào bên trong cho người.
Tống Tiền nhận lấy thẻ sao đó lấy ra một cái thẻ màu đen bắt đầu chuyển linh thạch.
– Tiểu Lý đây là linh thạch của người lần này đấu giá được 5 vạn trung phẩm linh thạch sao khi trừ đi chi phía còn lại 4 vạn 7 ngàn trung phẩm linh thạch, người không có ý kiến gì chứ.
– Không có, vô cùng hài lòng.
Lý Thiên Hành bên ngoài tươi cười bên trong lại thầm rủa, ánh mắt hắn khẽ liếc Tống Tiến sao đó mỉm cười tràn đầy thân thiện.
– Không giấu gì Tống lão bình linh sa cùng với linh nhân kia đều là của sư phụ đệ ban tặng lần này đệ kiếm được nhiều linh thạch như vậy cũng phải nên hiếu kính sư phụ vài thứ, Tống lão nói có đúng không?
Tống Tiền nghe hắn nhắc đến sư phụ ánh mắt biến đổi.
– Đúng vậy không biết sư phụ của tiểu Lý là cao nhân phương nào?
– Tống lão thật ngại quá sư phụ không cho ta tiết lộ thân phận của người sợ bị người khác làm phiền.
– À, là lão ca mạo muội không biết sư phụ của tiểu Lý thích thứ gì không chừng lão già này có thể giúp được.
Lý Thiên Hành nghe vậy hai mắt sáng lên.
– Đúng vậy tại sao đệ lại quên mất lão ca, sư phụ của đệ sinh thời chỉ thích hai chuyện thứ nhất là luyện đan thứ hai chính là cắt đổ thạch, lão ca có thể giúp đệ không?
Tống Tiền vừa nghe nói đến luyện đan ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành thiện cảm lại tăng lên vài phần.
– Chuyện này không thành vấn đề, không biết tiểu đệ muốn tìm đan phương hay đổ thạch?
– Tống lão ca nói đùa chỉ với số linh thạch ít ỏi của tiểu đệ làm sao mua nổi đan phương tứ phẩm trở lên chứ, tất nhiên là phải chọn mua đổ thạch.
– Vậy chúng ta mau đi tới đổ thạch phường.
Tống Tiền vừa xoay lưng trên mặt hiện lên nụ cười hưng phấn.
– Không ngờ lần này lại lôi kéo được một tứ phẩm luyện dược sư.