Vô Thiên Đế

Chương 68: Hội ngộ



Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng ủ rủ của nàng trong lòng có chút áy náy, nữ tử ở đại lục này luôn có quan niệm sao khi lấy chồng nhất định phải có nhi tử, không những thế mà nhi tử của họ phải là một thiên tài nếu không nữ nhân đó rất khó được gia tộc nam nhân coi trọng.

– Ngọc Thanh nếu nàng vẫn cảm thấy lo lắng thì bây giờ chúng ta có thể tiếp tục tu luyện.

– Bây giờ… ở đây sao?

– Nàng quên phu quân nàng có một bảo bối tốt hay sao?

Hắn không đợi nàng phản ứng lập tức mang nàng vào giới chỉ bắt đầu đại chiến.

Hai ngày sau Lý Thiên Hành tiến vào Lý Sơn trấn, hắn tìm một khách điếm thuê một căn phòng sao đó đưa Ngọc Thanh vào bên trong giới chỉ còn bản thân thì đi tới chỗ của dong binh hội.

– Vị huynh đệ này có thể cho ta hỏi thăm vài chuyện được không?

– Khách quan muốn hỏi thăm chuyện gì?

– Không biết gần đây có vị đạo hữu nào tên Trương Tam, Liễu Chính đến nhận nhiệm vụ không?

– Khách quan thật sự xin lỗi tiểu nhân không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.

Lý Thiên Hành thật không ngờ nơi đây lại làm ăn chuyên nghiệp như vậy, hắn suy nghĩ một lúc quay sang nói.

– Ta muốn thông báo một cái hoàng cấp nhiệm vụ, trong vòng 1 ngày nếu ai biết được tung tích của Trương Tam, Liễu Chính sẽ thưởng 5000 linh thạch hạ phẩm.

– Khách quan đợi một chút để tiểu nhân chuẩn bị.

Tên nhân viên vừa rời đi thì một tên đại hán tiến lại bên cạnh hắn.

– Huynh đệ muốn tìm bọn người Trương Tam, Liễu Chính sao? ta biết tin tức của bọn họ.

– Vị đại ca này không biết phải xưng hô thế nào?

– Ta là Tiêu Sơn, người muốn tìm hai người họ làm gì?

– Tiểu đệ là Lý Thiên Hành trước đây từng cùng Tam ca đi làm nhiệm vụ đúng lúc đi ngang qua đây nên muốn tìm bọn họ ôn lại chuyện cũ.

Đại hán đánh giá Lý Thiên Hành vài lần trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng.

– Người chính là tiểu Lý sao? hai tên kia cũng thường xuyên nhắc tới người, nếu chúng biết người đến tìm chắc chắn sẽ rất vui.

Lý Thiên Hành đi theo Tiêu Sơn rời khỏi dong binh hội, trên đường đi hắn liên tục hỏi về chuyện của Trương Tam, Liễu Chính bây giờ hai người bọn họ đã là thành viên của thợ săn dong binh đoàn mà Tiêu Sơn trước mặt chính là đoàn trưởng, Lý Thiên Hành đánh giá vị đại hán này vài lần, tu vi chỉ đạt trúc cơ đỉnh phong xem ra thợ săn dong binh đoàn cũng không lớn lắm.

Hai người đi được một lúc thì đến trước một dãi nhà gỗ nhìn sơ qua cũng không tệ.

– Người đứng đây đợi một lát để ta đi tìm bọn chúng.

Tiêu Sơn đi vào bên trong được một lúc thì hai bóng hình đột nhiên xong ra, Lý Thiên Hành còn tưởng mình bị gài khi nhìn kĩ lại mới nhận ra hai người trước mặt là Trương Tam, Liễu Chính.

– Tiểu Lý cuối cùng tiểu tử người cũng đến, ta còn tưởng người quên chúng ta rồi chứ?

Trương Tam chạy đến bên cạnh hắn vỗ vai vài cái, miệng cười hào sản, Lý Thiên Hành có cảm giác như chân bị lún xuống đất, vị Tam ca này cũng quá bạo lực đi.

– Lý huynh đệ sao bây giờ người mới đến? có phải tiểu tử người ở Vương thành hưởng phúc nên đến bây giờ mới nhớ tới hai huynh đệ chúng ta đúng không?

– Tiểu đệ làm sao có thể quên hai huynh được chứ, lần này đệ làm cống hiến trùng hợp đi ngang qua đây lập tức chạy đến tìm hai huynh.

– Tiểu Lý đệ thật sự tiến vào hoàng gia học viện sao?

Lý Thiên Hành gật đầu lấy ra tấm ngọc bài đưa cho hai người xem.

– Chỉ là may mắn mà thôi.

Lý Chính vừa nhìn liền nhận ra đây là ngọc bài chứng minh thân phận đệ tử học viện lập tức đoạt lấy cẩn thận quan sát.

– Thì ra ngọc bài là như thế này? cũng chẳng có gì đặc biệt vậy mà lúc trước ta đến học viện lại thấy bọn kia xem chúng như bảo vật.

Lý Chính nhìn một chút cũng không thấy khác gì mấy mãnh ngọc bình thường.

– Tiểu Lý lần này đệ tiến vào học viện đúng là một tin vui a, Tam ca phải mở tiệt lớn để chúc mừng mới được.

– Làm sao có thể làm phiền Tam ca được, lần này phải là đệ mời mọi người mới đúng.

– Vậy chúng ta mau vào trong thôi.

Ba người tiến vào bên trong Trương Tam lấy ra một đống thịt lớn để trước mặt.

– Tiểu Lý lâu rồi không ăn thịt do đệ nướng bây giờ vừa nghĩ đến đã thấy thèm.

Lý Thiên Hành nhìn đống thịt lớn trước mắt đều là thịt yêu thú cấp một, cấp hai nếu đem đi bán ít nhất cũng được mấy trăm hạ phẩm linh thạch, Tam ca lần này đúng là chơi lớn.

– Vậy được rồi lần này đệ sẽ làm cho mọi người ăn thỏa thích.

– Tiểu Chính đi kêu mấy huynh đệ khác đến đây luôn đi.

– Đệ biết rồi.

Lý Thiên Hành lấy ra dụng cụ bắt đầu nướng thịt mấy thứ này đều là lúc trước hắn mua cho Ngọc Thanh, ngay cả linh hỏa cũng được triệu ra, một lúc sao mùi thịt nướng bay khắp căn phòng, Liễu Chính vừa trở lại liền chạy đến chỗ hắn.

– Tiểu Lý tay nghề của đệ lại có tiến bộ.

Lý Thiên Hành nhìn 5, 6 người vừa tiến vào phòng đều là thành viên của thợ săn dong binh đoàn, đúng như hắn dự đoán mấy người trước mặt chỉ có tu vi trúc cơ.

– Lão tam hôm nay lại mở tiệc nữa sao? Ồ, ngay cả thịt yêu thú cũng lấy ra.

– Tiêu huynh thịt này không phải của ta mà là của tiểu Lý.

– Không sao, không sao của ai cũng vậy chỉ cần có ăn là được.

Lý Thiên Hành đem mấy chục cân thịt nướng để trên bàn hương thơm tỏa ra bốn phía làm mấy tên kia thèm nhỏ giải, ánh mắt tên nào cũng phát hỏa như nhìn mỹ nữ thỏa thân, phải biết số thịt này đều là của hắc sắc phi ưng tứ cấp yêu thú cho dù là nguyên anh cảnh cũng chưa chắc có để ăn.

– Mọi người không cần khách sáo muốn ăn bao nhiêu cũng được hôm nay tiểu đệ bao hết.

Hắn vừa nói xong mấy thanh niên manh động lập tức lao tới mỗi người một tay cằm một cân thịt tay kia cằm một bình rượu vừa ăn vừa nói vô cùng náo nhiệt.

– Tiểu Lý đệ không uống rượu sao?

– Tam ca tửu lượng của đệ rất kém sợ là không uống được.

– Không biết uống rượu sao xứng là nam nhân, cầm lấy.

Trương Tam ném cho hắn một bình rượu, Lý Thiên Hành vội tiếp lấy bên trong ít nhất cũng hơn 10 cân rượu, dưới ánh mắt uy hiếp của mọi người hắn chỉ biết cam chịu số phận, hai tay giơ bình rượu lên nốc một hơi, linh tửu vừa tiến vào cơ thể lập tức tỏa ra một luồn nhiệt lượng phủ lấy toàn thân, khuôn mặt đỏ bừng đầu óc trở nên mơ màng, đột nhiên tử sắc linh khí bạo động Lý Thiên Hành lập tức thanh tỉnh, nhiệt lượng bên trong cơ thể cũng biến mất ngoại trừ khuôn mặt còn đỏ bừng thì chẳng khác nào như uống nước lã.

– Tam ca lần này tới đệ kính huynh.

– Tốt.

Lý Thiên Hành xong vào chiến trường bắt đầu càn quét dù sao đây dù sao đây cũng là thịt của hắn, ăn được bao nhiêu thì gỡ vốn bấy nhiêu, hơn mười thanh niên bạo động quẩy điên cuồng tới nữa đêm sao đó tất cả đều lăn ra ngủ.

Sáng hôm sao khi hắn tỉnh lại thì mấy thanh niên kia vẫn còn mơ xuân mộng, ánh mắt đảo qua căn phòng vài lần bên trên vách tường chất đầy hàng nguội hẳn là vũ khí mấy thanh niên này dùng đi săn, thần thư quét qua chỗ bên cạnh lập tức đầu óc thanh tỉnh, Lý Thiên Hành từ trên giường phi thân xuống nhặt lấy mấy mảnh binh khí nằm trong góc phòng thần thư bên trong liên tục quét hơn 10 lần.

– Tại sao mấy thứ này lại nằm ở đây?

Trước mặt là một đóng mãnh vụng binh khí, nhìn qua vô cùng cũ nát nếu như không có thần thư trong người cũng không ai tin những thứ này đều được làm từ thiên cấp tài liệu, đáng tiết là không có binh khí nào dùng được, mấy món này đều đã độ kiếp muốn tinh lọc lại là điều không thể.

– Mấy thứ này tồn tại ít nhất cũng hơn trăm vạn năm, không lẽ nơi đây tồn tại một di tích thượng cổ.

Lý Thiên Hành nghĩ đến đây hai mắt rực rỡ, hắn lập tức đi tới chỗ Liễu Chính đánh thức tên ngái ngủ này dậy.

– Liễu Chính huynh đệ muốn đi di hồng viện huynh có muốn đi chung không?

– Tiểu Lý bây giờ bọn họ vẫn chưa mở cửa đâu, đợi đến lúc trưa vắng khách giá cả sẽ rẻ hơn.

Liễu Chính bị hắn phá đến không ngủ được chỉ có thể ngồi dậy ánh mắt bất thiện nhìn tiểu đệ trước mặt.

– Tiểu Lý huynh biết đệ còn trẻ nhưng phải kiềm chế một chút nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến căn cơ sao này.

– Liễu huynh mấy mãnh binh khí này ở đâu mọi người có được vậy?

Liễu Chính liếc nhìn mãnh sắt vụng trên tay hắn, ánh mắt có chút mơ màng.

– Thứ này à… là lúc trước mấy người chúng ta tiến vào vạn lí sơn tìm được bên cạnh một thác nước, tam ca thấy bọn chúng vừa cứng vừa sắc nên muốn mang về rèn lại thành một kiện binh khí.

– Huynh còn nhớ thác nước đó ở chỗ nào không?

– Thác nước đó nằm gần một ngọn núi gọi là Trấn Phong sơn từ Lý Sơn trấn đi đến đó ít nhất cũng mất gần hai ngày đường.

– Liễu huynh bây giờ đệ có chuyện cần phải đi sao này có cơ hội sẽ đến tìm mọi người.

– Đệ không đợi Tam ca tỉnh lại sao?

– Đến lúc đó sợ là đệ lại không đi được, thứ này huynh đưa cho Tam ca giúp đệ.

Lý Thiên Hành ném lại cho Liễu Chính một túi trữ vật sao đó liền rời đi, hắn nhìn mãnh binh khí trên tay có thể thấy rõ ba đường vân mờ nhạt chứng tỏ thứ này đã từng là một kiện thiên cấp thượng phẩm binh khí nếu đào được ổ này nhất định sẽ kiếm được một món lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.