– Này bổn tiểu thư nói cho hai người biết nếu các người không để cho chúng ta vào thì bổn tiểu thư sẽ lập tức rời đi, đến lúc đó để xem hai người các người làm sao ăn nói với Triệu Lâm ca ca.
– Chuyện này…
Đúng lúc này một thanh niên từ bên trong đi ra, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy người này ánh mắt có chút ngạc nhiên.
– Tiểu Linh, muội tới khi nào? tại sao lại không vào trong?
– Là hai tên này không cho muội vào?
Tiểu Linh chỉ vào hai tên bảo vệ trước mặt, ánh mắt ửng đỏ vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
– Triệu Lâm ca ca có phải là Triệu gia không muốn cho muội vào trong nên mới làm như vậy không?
Triệu Lâm nhìn hai tên giữ cửa sắc mặt trở nên âm trầm.
– Chuyện này là sao?
– Nhị thiếu gia tiểu nhân không có ý chắn đường Bạch tiểu thư chỉ là vị công tử đi cùng tiểu thư lại không có thiệp mời.
– Vị này là đệ tử hoàng gia học viện ta có thể bảo đảm không có vấn đề.
– Vâng.
– Tiểu Linh, Lý đạo hữu mời vào trong.
– Triệu Lâm ca ca đa tạ huynh.
Tiểu Linh trừng mắt nhìn hai tên bảo vệ một cái sao đó vui vẻ đi vào, Lý Thiên Hành vừa đi vừa nhìn xung quanh, hôm nay Triệu phủ canh phòng vô cùng cẩn mật hắn chỉ đi có một lúc đã gặp gần trăm tên bảo vệ đó là còn chưa tính mấy tên ẩn nấp bên trong, hắn nhìn gần 1000 người trước mặt muốn tìm được Ngọc Thanh cũng không phải dễ.
– Cũng mai là còn có truy tung đan.
Lý Thiên Hành lấy ra một viên đan dược bóp nát sao đó nhắm một hướng đi đến.
– Tiểu tử thúi đợi ta với.
Bạch Tiểu Linh cố hết sức mới có thể chen qua đám người, ánh mắt tức giận nhìn Lý Thiên Hành.
– Người chạy loạn đi đâu vậy?
– Tất nhiên là đi tìm Ngọc Thanh.
– Người biết biểu tỷ ở đâu sao?
– Ta với Ngọc Thanh có thần giao cách cảm chỉ cần đối phương trong vòng trăm dặm đều có thể tìm được.
– Lại khoác lát.
Nàng ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, không hiểu tại sao biểu tỷ lại có thể thích một người như vậy.
– Tiểu nha đầu có muốn đánh cược hay không?
– Cược gì?
– Trong vòng 100 bước ta có thể tìm được biểu tỷ cô thì sao này cô phải gọi ta là tỷ phu nếu như không được thì ta sẽ mời cô đến Duyệt Lại khách điếm dùng cơm, thức ăn do cô chọn toàn bộ phí ta trả.
– Thật sao?
Tiểu Linh hưng phấn nhìn hắn hai mắt như sao sáng.
– Tất nhiên ai nói dối sẽ làm tiểu cẩu.
– Được quyết định như vậy.
Bạch Tiểu Linh lập tức đồng ý dù sao thì hắn cũng sẽ là tỷ phu của nàng gọi trước hay sao cũng đều như nhau.
Lý Thiên Hành vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Ngọc Thanh, nàng đang đứng bên trong đám người Bạch gia, bên cạnh nàng là một mỹ phụ khoảng hơn 30 dung mạo hai người giống nhau đến 7 phần, mỹ phụ này chắc chắn là mẫu thân của thê tử hắn cũng là nhạc mẫu đại nhân tương lai của hắn.
– Oa tiểu tử thúi người thật sự có thể tìm được Thanh tỷ?
– Tiểu nha đầu sao này phải gọi ta là tỷ phu có biết không?
– Bổn tiểu thư không nói chuyện với người nữa ta đi gặp biểu tỷ đây.
Hắn nhìn nàng kéo vấy chạy đi chỉ biết trách mình xui xẻo, tiểu nha đầu này làm sao có thể giữ lời được chứ? Lý Thiên Hành đang định tiến lại chào hỏi nhạc mẫu đại nhân một tiếng thì lại nhìn thấy người quen.
– Lão hồ li này cũng đến sao? không biết yêu nữ kia có đi cùng hay không?
Bên kia đại sảnh Tống Tiền đang cùng Bạch lão đầu cười nói như huynh đệ lâu ngày không gặp.
– Bạch huynh lần trước chuyện của tiểu thư vẫn còn chưa đa tạ huynh không biết Bạch huynh có thể cho ta một ít thời gian không?
– Tống huynh lần đó lão già này cũng không giúp được gì, mai là nhờ có vị thiếu niên kia.
– Thiếu niên?
– Chính là tiểu tử đã tìm ra ngũ độc trùng.
Tống Tiền có chút kinh ngạc nhìn lão.
– Bạch huynh không biết tiểu tử đó là ai sao?
– Lúc đó lão phu lòng lo cho Ngọc Mị tiên tử nên quên hỏi danh tính.
– Bạch huynh ta với huynh giao tình cũng hơn mấy chục năm làm gì phải giấu kính như vậy chứ?
Lần này tới lượt Bạch Vượng kinh ngạc.
– Tống huynh nói vậy là có ý gì?
– Bạch huynh thật sự không biết sao?
Tống Tiền nhìn vẻ mặt mờ mịt của lão liền biết lão đầu này hoàn toàn mù tít.
– Chuyện của bọn nhỏ ta cũng không tiện xen vào, khi nào Bạch gia tổ chức hỉ sự Bạch huynh đừng quên lão già này.
– Hỉ sự?
Tống Tiền đi ngang qua đám người Bạch gia ánh mắt dừng lại chỗ Ngọc Thanh.
– Ngọc Thanh tiểu thư hôm nay tiểu Lý không tới sao?
– Ngọc Thanh tham kiến Tống lão, Thiên Hành chắc là đang trên đường tới.
– Khi nào tiểu Lý tới làm phiền tiểu thư bảo hắn đến gặp lão ca này.
– Vâng.
Bạch lão đầu nhìn Tống Tiền rời đi ánh mắt chuyển sang người Ngọc Thanh sắc mặt liên tục biến đổi, không chỉ mình lão tất cả đám người Bạch gia đều mang ánh mắt hiếu kì nhìn mẫu tử nàng.
Ngọc Phương khẽ nắm lấy tay nữ nhi mình, dùng ánh mắt ấm áp trấn an Ngọc Thanh.
– Con không cần lo lắng, đúng rồi vị Lý công tử kia tại sao bây giờ lại chưa tới?
Ngọc Thanh khóe miệng khẽ cong lên gương mặt xinh xắn nở nụ cười dịu dàng.
– Con đã nhờ Tiểu Linh đi kêu huynh ấy hai người họ chắc là cũng sắp đến đây.
– Biểu tỷ đang nói đến muội sao?
Tiểu Linh đột nhiên từ phía sao xuất hiện hai tay ôm lấy eo nàng.
– Linh nhi muội đến đây từ khi nào vậy?
– Muội đã đến được một lúc rồi, vậy mà tỷ vẫn không biết.
Ngọc Thanh đảo mắt nhìn xung quanh sắc mặt có chút lo lắng.
– Thiên Hành không tới sao?
– Tỷ đừng nhắt tới tên lười đó nữa hắn còn muốn ngủ thêm một giấc nên không theo muội đến đây.
– Tiểu Linh đừng đùa nữa tỷ biết Thiên Hành không phải là người lười như vậy.
– Đúng vậy hắn không lười biếng chỉ vô sỉ, lưu manh, hổn đản…
– Muội còn nói xấu chàng sao này tỷ sẽ không nói chuyện với muội nữa.
Tiểu Linh ủy khuất nhìn biểu tỷ của mình xem ra vị trí của nàng trong lòng biểu tỷ còn không bằng một nữa tên hỗn đản kia.
– Thanh tỷ đừng giận mà… muội chỉ nói đùa một chút thôi, tên hổn đản không phải đang đi tới hay sao?
Ngọc Thanh nhìn theo hường nàng chỉ trong tầm mắt xuất hiện hình bóng quen thuộc gương mặt xinh xắn trở nên rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Lý Thiên Hành không đi tới chỗ hai nàng hắn đi một mạch đến chỗ Bạch lão đầu bộ dạng vô cùng lẽ phép.
– Bạch tiền bối xin chào, không biết tiền bối còn nhận ra tiểu bối hay không?
Bạch Vượng nhìn thanh niên trước mắt trong lòng thoáng kinh ngạc, người này còn trẻ như vậy đã bước vào kim đan cảnh nếu không phải là danh gia vọng tộc thì cũng là đệ tử tiên môn.
– Người là…
– Tiểu bối Lý Thiên Hành là đệ tử hoàng gia học viện lần trước mai mắn được gặp tiền bối bên trong vạn bảo các.
– Thì ra là tiểu hữu sao? lão phu tuổi tác đã cao nên trí nhớ có hơi kém một chút.
– Lần trước gặp tiền bối vẫn chưa có cơ hội thỉnh giáo hi vọng lần này được tiền bối nể mặt.
– Tiểu hữu tuổi trẻ mà kiến thức đan đạo không thua gì lão phu ắc có cao nhân chỉ bảo, lão phu làm sao có thể chỉ giáo.
– Tiền bối có điều không biết, sư tôn ngày đây mai đó một năm thầy trò tương kiến cũng không được mấy ngày, người từng dặn dò tiểu bối bên trong vương thành chỉ có hai vị thật sự là hiểu được đan đạo nếu như gặp được nhất định phải tận dụng cơ hội, mấy hôm nay tiểu bối vừa tiến vào tam cấp đan sư lại không có sư phụ bên cạnh chỉ dẫn nên đành mặt dày nhờ tiền bối giúp đỡ.
– Tam cấp đan sư? tiểu hữu đã tiến vào tam cấp đan sư rồi sao?
– Chỉ là mai mắn vừa mới đột phá.
Bạch Vượng trong lòng rung động mãnh liệt, lão luyện đan đã mấy trăm năm vẫn ở tứ cấp đan sư, thanh niên trước mặt còn chưa vượt quá 20 mà đã là tam cấp loại thiên tài yêu nghiệt này tiền đồ không thể nào đoán trước, rất đáng cho lão kết giao.
– Lão phu kiến thức nông cạn hi vọng có thể giúp được tiểu hữu.
– Tiền bối không cần kiêm tốn, nói về đan đạo người là bắc đẩu bên trong Kim tước vương quốc nếu tiểu bối không học được gì thì chỉ có thể trách bản thân vô dụng.
– Hôm nay là đại thọ Triệu lão đầu không thích hợp nói tới đan đạo, vài ngày tới lão phu không bế quan nếu tiểu hữu muốn học đan đạo thì tới Bạch phủ thông báo là được.
– Đa tạ tiền bối.
Lý Thiên Hành lấy ra một chiếc hộp đưa cho lão.
– Đây là chút thành ý của tiểu bối xin tiền bối nhận lấy.
– Chỉ là nói vài câu làm sao có thể nhận lễ vật được.
Hắn thấy lão từ chối ngón tay khẽ động chiếc hộp hé mở, một luồng hương khí thanh mát bao trùm cả đại sảnh mọi người vừa ngửi được lập tức ngưng thần cảm nhận.
Bạch lão vừa thấy thứ bên trong liền ra tay đoạt lấy vẻ mặt hài lòng nhìn Lý Thiên Hành.
– Tiểu hữu đã có lòng lão phu cũng không nên từ chối.