Vô Ưu vô cùng kinh ngạc, trố mắt ra nhìn.
Đây là người phụ nữ châu âu đẹp nhất cô từng thấy.
Mái tóc vàng rực như ánh mặt trời, để mái che khuất vầng trán.
Đôi mắt xanh biếc như biển cả, sâu hun hút không thấy đáy, với đôi lông mi dài, cong vút lâu lâu lại chớp động hớp hồn người vào.
Sóng mũi cao vút, đặc trưng của người châu âu.
Đôi môi hình trái tim, đỏ như màu máu.
Làn da trắng tinh thuần, so tuyết còn trắng hơn.
Quả là một vẽ đẹp kiêu sa, bá mị.
Khi làn gió nhẹ thổi bay làn tóc mái lên, thì để lộ ra đôi chân mày kiếm sắc bén đầy sát khí.
Nhưng lại không làm mất vẽ đẹp của toàn khuông mặt, mà lại tăng thêm sự anh hùng, như nữ trung hào kiệt.
Vô Ưu đánh giá đây là một vẽ đẹp phi giới tính có một không hai.
Nếu người này là nam, sẽ so Vạn Mị và Vạn Vương không kém.
Nhìn thấy cô, người ấy cũng kinh ngạc xoay luôn cả người lại.
Vô Ưu nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng bộ ngực khủng…ai dè…e hèm…vòng một khá là lép.
Có lẽ do mặt áo rộng đi! nhưng ý nghĩ này bị ném bay khi Vô Ưu nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn đến tinh tế, vòng một tay có thể nắm gọn.
Ồ…vậy là người này đúng là ngực nhỏ.
Vô Ưu đánh giá người đó, đồng thời người đó cũng đánh giá Vô Ưu.
Bốn mắt nhìn nhau, kẻ trên cao nhìn xuống, người ở dưới nhìn lên.
Tròng ánh mắt hai người đều sâu không thấy đáy, nhìn vào có thể bị hút hồn.
Chợt người ấy nở một nụ cười khiến hoa hồng phải ganh tỵ.
Dịu dàng hỏi.
– Bé con.
Từ đâu đến đây?
Giọng này đúng là giọng của phụ nữ, nhưng sao chị ta lại nói được tiếng Việt rành vậy mà còn rặc giọng Nam nữa chứ? Vô Ưu không trả lời mà dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội, chớp chớp hỏi.
– Còn chị là ai? Tại sao đứng nơi đây huýt sáo? Chị là người Việt hay nước ngoài?
Người đó cười ha ha rồi đi đến bên cạnh Vô Ưu nhìn vào mắt cô nói.
– Bé con chưa trả lời câu hỏi của ta.
Vô Ưu cũng thản nhiên tươi cười đáp lại.
– Chị phải trả lời em trước.
Em nhỏ hơn chị mà.
Rồi lại chớp chớp mắt ngây thơ nhìn.
Người đó lại cười vui vẽ hơn nữa như chưa bao giờ vui như hôm nay, rồi nói.
– Nếu ta không nói thì sao?
Vô Ưu nhún vai, chu chu miệng đáp.
– Vậy thì thôi! Em đi đây!
Cô xoay người bỏ đi, thì người đó vội kéo vai cô lại.
– Khoan đi đã.
Bé con sao dễ giận thế.
Ta đùa thôi.
Ta tên là Sun Lucking, đến từ Newyork.
Nhưng bé con có thể gọi ta là Mị…!Cơ.
Vô Ưu ngạc nhiên.
– Mị Cơ!
Mị Cơ mỉm cười nói.
– Bé con chưa cho ta biết tên.
Vô Ưu cũng mỉm cười đáp.
– Em tên là Ngọc Vô Ưu.
Chị có thể gọi em là Vô Ưu hay U U đều được.
Chị cũng là khách du lịch à? Chị nói tiếng Việt hay thật đấy! Nếu tóc chị không vàng, mắt không xanh, thân hình không cao lớn thì em còn tưởng chị là người Việt đấy.
Mị Cơ che miệng cười hô hô nói.
– Bản thân chị rất khắc khe với chính mình không nói thì thôi.
Một khi nói thì phải chuẩn từng âm, từng lời nếu không sẽ cảm thấy rất bực bội.
Chị đúng là khách du lịch, chị đang ở căn biệt thự đàng kia, có rảnh em tới chơi.
Vô Ưu nhìn theo hướng ngón tay chỉ, thì thấy một căn biệt thự sang trọng, nằm cạnh bên căn biệt thự của Vạn Vương chỉ cách một tường rào và một vườn hoa.
Cô kinh ngạc nói.
– Ồ…thì ra chị cũng ở cạnh em à.
Em cũng đang ở căn biệt thự kế bên chị đấy.
Vô Ưu cũng chỉ vào căn biệt thự mình đang ở.
Mị Cơ vui vẽ nói.
– Chúng ta thật là có duyên.
Em ở đó với cha mẹ sao?
– Dạ không! Em ở với…bảy người anh trai thôi.
“Anh trai! Cũng được đó.”
Mị Cơ lại hỏi.
– Anh trai sao? Anh ruột à?
Vô Ưu cười cười nói.
– Dạ không! Chỉ là bà con thôi! “Gì chứ! Bảy người anh trai ruột.
Hơi khó tin.”
Mị Cơ lại kề sát vào mặt cô hỏi.
– Vậy trong bảy anh trai đó em thích anh trai nào nhất.
Vô Ưu cũng ngạc nhiên nhưng nghĩ nghĩ cái gì bèn tươi cười hỏi.
– Chị muốn em làm mai cho chị sao?
Mị Cơ đột nhiên bị sặc nước miếng của mình.
Khụ khụ đáp.
– Không…!khụ…!không.
Chị…!chị có bạn trai rồi.
Chị chỉ hỏi cho biết thôi.
Vô Ưu gật đầu rồi nói.
– Thế sao? Làm em cứ tưởng…!
Mị Cơ nhéo mũi cô.
– Tưởng chị sẽ dành anh trai với bé con à?
Vô Ưu tươi cười lắc đầu.
– Dĩ nhiên là không? Nếu họ thích ai em cũng sẽ thành toàn giúp họ.
Trong mắt Mị Cơ đột nhiên xẹt qua một tia đau đớn, nhưng rất mau liền biến mất nên Vô Ưu không nhìn thấy được.
Mị Cơ bèn chống cằm nhìn cô như vô tư tò mò hỏi.
– Vậy em thích ai nhất nè?
Vô Ưu cũng vô tư đáp.
– Nếu nói thích thì ai em cũng thích.
– Không có nhất sao?
Vô Ưu lắc đầu.
Mị Cơ lại hỏi.
– Vậy còn ghét.
Vô Ưu chống cằm suy tư một chút.
Rồi đáp.
– Lúc trước ghét Vạn Vương nhất nhưng bây giờ hết rồi.
Nhưng thấy ai cũng đáng ghét.
Mị Cơ lại cười ha hả nói.
– Ha…ha…ha…!ai đời thích lại thích hết mà ghét lại ghét hết đâu nào.
Vô Ưu nằm trên bãi cỏ, gát dò lên nhau nhìn bóng chiều dần khuất, xa xâm nói.
– Em sẽ như thế.
Không thích nhất cũng sẽ không ghét nhất.
“Phải! Chỉ có như vậy mình và cả họ mới hạnh phúc, mãi mãi là những người bạn thân thiết.
Mình và họ mới sẽ vĩnh viễn không phải đau khổ.”
Trái tim cô lại kết một tầng băng mỏng.
Chợt cô thấy ánh mắt Mị Cơ đượm vẽ u sầu, cô ngạc nhiên hỏi.
– Mị Cơ! Chị có chuyện buồn à?
Mị Cơ cười nhợt nhạt lắc đầu.
– Nào có chứ! Con nít con nôi đa sầu đa cảm thế làm gì? Trời tối rồi để chị đưa em về.
Nếu không…mấy anh trai em sẽ lo đấy.
Vô Ưu chu miệng đáp.
– Em không phải con nít.
Em 13 tuổi rồi.
“Chính xác hơn là ba mươi mấy tuổi”
Nhưng cô sẽ không cho ai biết đâu.
Họ sẽ nói cô bị bệnh trẻ hóa.
Mị Cơ chống cằm nhìn nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
– Phải không? Chị thấy giống 8, 9 tuổi hơn.
Vô Ưu đen mặt.
“Cái gì 8, 9 tuổi chứ? Không phải 10 tuổi sao? Ô…ô…!sao lại nhỏ nữa rồi? Có khi nào mình đúng là bị bệnh trẻ hóa không? Phải về coi lại mới được.”
Và cô bé nào đó đã chạy thật nhanh về, đứng trước gương lớn.
Soi tới soi lui, soi xuôi soi ngược.
Nhìn trước nhìn sau, nhìn phải nhìn trái, nhìn dưới nhìn trên, nhìn xuống nhìn lên.
Cuối cùng, đưa ra kết luận, cô lại nhỏ một chút rồi.
Cô mếu máo quay lại nhìn bảy thủ phạm nào đó đang vờ ngạc nhiên nhìn cô.
Vô Ưu nói.
– Sao ta lại nhỏ một chút nữa rồi vậy? Ta có khi nào bị bệnh trẻ hóa không?
Bảy người nhìn nhau nháy mắt, Vạn Mị bèn khụ khụ lên tiếng.
– Khụ…khụ…!Tiểu U U à! Chúng ta là người tu luyện làm sao mà bị bệnh được chứ.
Chỉ là…!
Hắn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì bèn nói.
– Chắc là lúc trước nàng ép tạo thành không gian nên năng lượng giảm xuống đi.
Có thể vì vậy mà kéo theo thân thể nhỏ lại.
Sáu người còn lại đều gật đầu phụ họa, ở trong lòng thầm dơ ngón tay cái lên khen ” lão đại đúng là lão đại, chủ ý thật tốt!”.
Vô Ưu không biết gì, chỉ có thể tin là như vậy.
Mặc dù hơi buồn nhưng cũng không sao, chỉ cần tạo được không gian lớn nhỏ đối với cô không quan trọng.
Quan trọng là linh hồn cô lớn thì được rồi.
Nghĩ đến không gian, cô không biết khi nào có thể hoàn thành nó đây?
Tối đó, một thân ảnh quỷ mị đứng trên đỉnh đồi, giữa bầu trời đêm đầy sao.
Ánh trăng mông lung chiếu xuống mái tóc cột đuôi ngựa vàng rực, như ánh lên sắc vàng kim sặc sỡ.
Mắt nhìn về xa xâm như đang đợi một điều gì.
Bảy tia sáng đủ màu sắc bay đến và dừng lại phía sau người đó.
Như biết trước điều đó, người ấy không quay lại mà vẫn lên tiếng.
– Đến đủ hết rồi sao?
Vạn Mị nhẹ nhàng lên tiếng, đáp lại.
– Mị Cơ tỷ! Lâu quá không gặp.
Mị Cơ ngước nhìn bầu trời, xa xâm nói.
– Đúng là rất lâu.
10 vạn kiếp rồi.
Vạn Mị! Đệ vẫn như ngày nào, lúc nào cũng dịu dàng, mị hoặc hút lòng người.
Vạn Mị rũ mi, mị hoặc nói.
– Cũng không thể so vẽ thiên kiều, bá mị của tỷ được.
Vạn Vương vội lên tiếng.
– Mị Cơ chuyện giữa chúng ta nên tính thế nào đây?
Mị Cơ cười thật lớn.
– Ha ha ha! Vạn Vương a Vạn Vương ngươi vẫn là một kẻ hồ đồ như ngày nào.
Ta và ngươi thì có chuyện gì cần tính chứ?
Vạn Vương tức giận nói.
– Nếu không phải do ngươi thì ta và Vô Ưu đã là đôi uyên ương đẹp nhất trong thiên hạ rồi.
Có đâu đi đến bước đường người thì mang mối hận luân hồi 10 vạn kiếp.
Kẻ thì ân hận trong mười vạn kiếp luân hồi.
Ngươi nói có phải toàn là do ngươi gây ra không?
Mị Cơ quay phắt lại nói.
– Đúng là do ta làm.
Thì sao nào? Kẻ ngu ngốc hồ đồ như ngươi xứng thành uyên ương với nàng sao?
Vạn Vương vô cùng nổi giận định nhào lên đánh Mị Cơ nhưng đã bị cả nhóm người giữ lại, bảo hắn phải bình tĩnh.
Hắn cười khảy nói.
– Ta không xứng! Vậy ngươi xứng sao? Mị Cơ.
Ngươi và nàng đều là nữ a!
Mị Cơ đứng hình một lúc, rồi u buồn rũ mắt, nghẹn ngào nói.
– Có lẽ các ngươi và cả nàng đều cho rằng ta là nữ đi!
Bạch Ngân vội lên tiếng.
– Chẳng lẽ ngươi lại là nam sao?
Mị cơ lắc đầu.
Khánh Vân vội nói.
– Không nam, không nữ.
Không lẽ ngươi là bê đê sao?
Mị Cơ ngước lên lườm hắn mắn.
– Ngươi mới bê đê.
Cả nhà ngươi mới bê đê.
Tôn Vạn Ngộ thắc mắc hỏi.
– Vậy rốt cuộc ngươi là cái giống gì?
Mị Cơ cuối đầu đáp.
– Ta…ta là loài lưỡng tính.
Quạc….quạc…quạc….!Nguyên một bày quạ bay qua đầu bảy người.
Không hẹn mà cùng nhau lên tiếng một lượt.
– Lưỡng tính không phải bê đê sao?
Mị Cơ tức giận nhìn bảy người nói.
– Làm sao là bê đê được.
Bê đê không thể tự sinh con được.
Nhưng lưỡng tính thì có thể.
Ta có thể tự mình sinh con, cũng có thể kết hợp với bất kỳ nam hay nữ cũng đều sinh con được.
Bảy người giật giật khóe miệng, lại cùng lên tiếng.
– Ngươi đúng là biến thái!
Mị Cơ không giận, nhưng lại chỉ vào Vạn Mị nói.
– Vạn Mị! Họ có thể cho là ta biến thái, dị hoặc.
Nhưng đệ…!đệ thì không thể được.
Vạn Mị bị điểm danh chợt nhận ra điều gì bèn nói.
– Mị Cơ tỷ! Không lẽ…!tỷ cũng là một loài thực vật?.