Nghe thấy giọng anh lạnh nhạt như vậy, cô rất ngạc nhiên, cực kì ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong tức khắc, cô liền bình tĩnh lại.
Cô nghĩ, như vậy là tốt cho cả anh và cô, kết thúc mối quan hệ này.
Nhưng thực sự, cô bây giờ đã chẳng còn lưu luyến chi, vì cô đã có mái ấm, đã có nơi để về. Bây giờ cô phải sống vì cô, vì Ranniel, vì con, và vì tương lai của Lăng thị.
– Có chuyện gì sao? Tôi nghĩ anh cũng nên hỏi vợ yêu của mình thì sẽ chính xác hơn là hỏi tôi đấy.- Cô vừa nói xong lại nhếch miệng cười, cố ý là nhấn mạnh hai từ vợ yêu cũng như để nói rằng: Đoạn tuyệt quan hệ? Càng tốt, cô ấy là vợ anh, chứ không phải tôi, tôi không muốn dài dòng.
Nói rồi cô dẫn tiểu Thư vừa tiểu Kì ra xe, để lại bao nhiêu là những lời bàn tán, đa số là không tốt đẹp gì.
Vừa để tiểu Thư và tiểu Kì lên xe, thì có một chiếc Lamborghini đen đỗ ngay trước mặt.
Hai đứa bé đang từ trên xe chạy bật xuống như một chiếc lò xo.
Người đàn ông kia cũng từ trên xe bước xuống.
– Papa.- Hai đứa bé chạy tới, nhảy vào lòng người đàn ông.
Người đàn ông đón lấy hai đứa bé, giọng âu yếm hỏi:
– Hai đứa hôm nay học ở trường mới có vui không?
– papa, hôm nay Min ( tiểu Thư ) được mười điểm đấy, papa dẫn Min đi ăn Kentucky ( KFC ) nha.- tiểu Thư dụi dụi cái đầu vào ngực người đàn ông, đôi mắt mở to như nai con, giọng nói nũng nịu.
– Papa, Vic cũng được mười điểm, Vic cũng muốn đi nữa.- tiểu Kì cũng nũng nịu, tay bấu víu lấy cánh tay người đàn ông.
– Được, ta dẫn hai con đi ăn Kentucky.- Người đàn ông đứng lên ôm hai đứa bé hai bên, giọng khởi lởi, cưng chiều.
– Anh à, anh cứ nuông chiều chúng nó sẽ hư đấy.- Cô đi đến bên cạnh anh, dùng tay chỉnh ca-vat của anh.
– Bảo bối của anh, đương nhiên là để cưng chiều.- Vừa nói anh vừa hôn vào trán cô.
. . . . . . . . . . . . .
Mọi phụ huynh đứng ở đó lúc nãy bêu rếu bao nhiêu thì giờ lại hâm mộ bấy nhiêu.
Cha tài giỏi, mẹ xinh đẹp, con trai hoàng tử, con gái công chúa!
Gia đình này thật đẹp!
Gia đình hạnh phúc, lại giàu có, ai mà chẳng hâm mộ?
Riêng anh, nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc bên người hôn phu. Quả thực anh rất khó chịu.
Nhưng, khó chịu thì sao chứ. . .Vương thị cũng không đủ sức để đánh đổ Lăng thị và Hoàn Cầu. Thôi thì chỉ biết nhìn từ xa, chôn cất tình yêu nơi đáy lòng.
Nhưng, thực anh có làm được không? Chỉ sợ khi nào nhớ quá anh lại làm những chuyện không nên làm.
– Vương tổng, chào anh.- Ranniel thấy Vương Lãng Thần liền đi tới bắt tay anh.
– Ranniel tiên sinh.- Anh cũng bắt tay lại.
– Papa, đó là người xấu, đã hai lần bắt nạt mẹ, cha đừng chơi với ông ta.- Tiểu Thư nhìn papa mình, chu miệng bất mãn, nhìn đáng yêu cực kì.
– Vương tổng thực xin lỗi, do tôi quá nuông chiều nó.- Ranniel xin lỗi.
– Không sao không sao. – Anh cười xòa.
– Vương thiếu phu nhân, hân hạnh.- Ranniel nhìn thấy Liên Vi, liền chào.
Liên Vi cũng rạng rỡ mỉm cười:”Ranniel tiên sinh, hân hạnh.”
Thực sự, nhìn thấy Ranniel, cô đã ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng lại thấy anh ta đang hạnh phúc bên cạnh Lăng Hoàng Lệ, lại thôi. Không nên đi quá, nếu không, Vương phu nhân danh hiệu này cũng chẳng còn.
Vì. . . .cô thấy. . .Ranniel rõ ràng là nổi bật hơn so với Vương Lãng Thần. Ranniel, anh ta chỉ hơn chứ không kém. . .
Lăng Hoàng Lệ, tại sao làn nào cô cũng may mắn hơn tôi?
___________________________
Ta muốn xây dựng hình ảnh nam chính là Ranniel .
Nhưng nhiều bạn không muốn Ranniel lên thay.
Xin cho ý kiến bằng cách bình luận ạ