Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 8: Đi Học



Cô nhẹ nhàng mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt lãng tử của anh. Cô nhớ là ở ngoài vườn cơ mà, sao bây giờ lại là ở trong phòng cô vậy?
– Anh. . .
– Chưa làm gì hết- Anh đưa hai tay vẻ vô tội.
– Ờ. . .
– Em đi thay quần áo đi để đến trường, tôi xuống dưới nhà đợi em.
– Không cần, tôi sẽ tự đi xe riêng- Cô xua tay, từ chối lời đề nghị của anh.
– Ừ. . . Vậy tôi đi trước. Nói rồi anh xoay người bước xuống nhà. Cô cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học ở trường Vương Hồng- một ngôi trường của Vương thị. Cô mặc một chiếc áo đồng phục thắt nơ đen, phía váy ngắn gần đến đầu gối, màu xanh, kẻ sọc. Mái tóc được cô cột nhẹ lên, lộ ra vầng trán tri thức. Đôi giày cô đi là đôi giày thể thao khoảng 5 phân.Từ cái kẹp tóc, áo khoác da hay bất kì thứ gì, tất cả đều do Designer Channel thiết kế, hoàn hảo đến từng chi tiết.
Lên chiếc Maybach của mình phóng tới trường.
****************************************************************************************
………..Vương Hồng………..
Từng chiếc xe hàng hiệu nối đuôi nhau vào trường. Nổi bật nhất và khác lạ nhất là chiếc Maybach màu trắng của cô- là một chiếc xe thời thượng hiện nay.
Cô từ trên xe bước xuống là tâm điểm chú ý của mọi người nhưng cô cũng chẳng mảy may quan tâm cho lắm. Cô tìm mãi mới đến đường phòng hiệu trưởng. Nhẹ nhàng mở cửa. . .
– Em chào thầy.
– Ừ chào em, mời em ngồi.
– Dạ thôi ạ, em chỉ đến để hỏi xem em được sắp xếp ở lớp nào ạ.
– À, 12A1 em nhé, dãy bên kia kìa.- Vừa nói thầy vừa chỉ về phía lớp.
– Vâng ạ, em cảm ơn, chào thầy.
– Em về lớp đi.
Đúng là tiểu thư con nhà gia giáo, tuy thế lực hùng mạnh nhưng không hề kiêu ngạo hay gì hết, rất lễ phép với người lớn. Đúng được mọi người mệnh danh là tài nữ, quả thật không sai. – Đó là suy nghỉ của thầy sau lần đầu gặp cô.
Cô theo sự chỉ dẫn của thầy, nhanh nhẹn vào lớp, ngồi thẳng xuống bàn của Vương Lãng Thần. Cô biết đơn giản vì đến trường này cô đã điều tra kĩ về hắn rồi.Về Việt Nam cũng chỉ là do gặp mặt và xem tên hôn phu của mình thế nào thôi. Để cặp xuống, cô nhẹ nhàng lấy một quyển sách ra đọc, dày cộm, toàn chữ với chữ. Với những hành động của cô thì . . .

Con trai trong lớp không hiểu cô là ai mà lại xinh đẹp như vậy, từng ngón tay giở quyển sách hay là đôi chân dài thon kia, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp. Thật là ngất ngây quá đi thôi à. . .
Còn con gái thì. . . Ai kia, mà dám ngồi vào bàn của Vương Lãng Thần chứ, gan hùm mật gấu, ai cũng nhìn cô tóe lửa. Bỗng một học sinh giơ tay chỉ vào cô:
– A, Lăng Hoàng Lệ, chính Lăng Hoàng Lệ đó, hôn phu của Vương Lãng Thần.
Vừa nói hắn vừa giơ chiếc điện thoại lên. Mọi người hướng ánh mắt về nơi đó, là hình ảnh Vương Lãng Thần bế cô ra khỏi bữa tiệc. Một học sinh nữ bước lên chỗ cô, vẻ mặt ức chế:
– Cô là hôn phu của Vương Lãng Thần?
– Đúng. . . – Cô nhẹ nhàng đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô gái kia.
– Thì ra đây là Lăng tiểu thư danh bất hư truyền của họ Lăng sao? À, cũng chỉ là có tài sắc hơn người chút thôi chứ cũng đâu có gì đặc biệt mà đòi đứng ngang với Vương Lãng Thần.
– Tôi nhan sắc ít ra còn hơn người chứ không bằng người. Chỉ cần một chữ Lăng thôi đã đủ nặng hơn cả dòng họ nhà cô.
– Cô. . . – Cô ta giận sôi máu, nói tiếp- Thiên kim tiểu thư danh giá thì sao, Vương Lãng Thần nhất định sẽ không để ý đến loại người nhạt nhẽo như cô đâu, từ bỏ đi.
– Cô yêu anh ta sao- Cô nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt có chút khiêu khích.
– Nhất định, tôi yêu anh ấy và tôi nhất định sẽ không nhường anh ấy cho ai khác.
– Tùy ý cô, làm gì thì làm. Chuyện tôi quan tâm, là lợi ích sinh ra từ cuộc hôn nhân này, quan tâm đến lợi ích của Lăng thị tôi.Còn thứ tình yêu kia, có ăn được không? Vốn trong từ điển của tôi không có hai chữ TÌNH YÊU.- Chưa để cho cô gái kia nói, cô lại nói tiếp- Thứ tình yêu vớ vẩn kia cũng chỉ để dành cho những người như cô thôi.
– Hừ, tiểu thư con nhà danh giá vốn làm gì đã biết tình yêu? Sinh ra đã sống trong giàu sang, sung sướng, không phải lo nghĩ. Với cuộc sống bình thường của tôi, cô làm sao hiểu được, vả lại, Vương Lãng Thần sinh ra chỉ để dành cho mình tôi, không ai được đụng vào.
– Sung sướng? Không phải lo nghĩ.- Nói xong cô nhếch môi cường.

– Trên đời này không có gì người ta gọi là cho không cả, có cái này sẽ mất cái kia. Người bình thường vốn cũng chỉ có những suy nghĩ bình thường. Đầu óc đơn giản như vậy làm sao có thể suy nghĩ được chuyện đại sự.
– Lăng Hoàng Lệ, cô đừng nghĩ mình cao quý thì muốn xem thường ai cũng được.- Cô ta bỗng dưng gào lên.
– Thật đúng,người ta vốn có câu, bánh xe hỏng nặng nhất lại phát ra tiếng to nhất*, quả thật không sai.
– Chết tiệt, cô tưởng ai mà dám lên mặt với tôi.- Cô ta bực mình phun ra những từ khiếm nhã.
– Chậc, chậc. . . xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn*.
Cô ta tức đến hộc máu, đấu triết lí với Lăng Hoàng Lệ, chỉ có nước hộc máu mà chết.
– Cô cứ đợi đấy.- Cô ta bước đi với tiếng giày lộp cộp ra ngoài.
* Ý câu 1: Những kẻ om sòm bên trong thường rỗng tuếch.
Câu 2: Kẻ ăn nói bậy bạ, không ngửi được.
————————————————————————————————————————–
Cô gái kia vốn tên là Kim Giang- một học sinh xuất thân bình thường, do một lần giúp Vương Lãng Thần nên được anh giúp và từ đó là cái đuôi đeo bám của anh, tách mãi không rời. Bởi vậy mà luôn bị mọi người chê cười mà cũng bảo mặt cô ta nhiều thịt mà không tách ra khỏi anh. . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.