Trải qua một loạt kiểm tra, khi tâm Hồ Cẩn Huyên và Quản gia treo thật cao, bác sĩ trẻ tuổi lúc này mới chậm rãi nói: “Phu nhân, chúc mừng ngài! Bảo Bảo bây giờ tất cả bình thường.” , trong giọng nói còn chứa tia hưng phấn.
Điều này có thể không hưng phấn sao, anh lần đầu tiên đơn độc nhận một ca khó như vậy, ngay cả giáo sư cũng cảm thấy dị thường khó giải quyết. Thế nhưng để anh như trâu nghé mới sinh hoàn thành thành công. Anh không chỉ đơn thuần dựa vào kiến thức mình học, mà còn dựa vào những mẹo dân gian, chỉ cần có một chút hi vọng, anh sẽ không buông tha. Anh nghĩ giáo sư lúc ấy cảm thấy đứa nhỏ trong bụng phu nhân khó giữ được, đại khái là do cường thế của chủ tử đi! Nếu không bằng vào kiến thức của ông, căn bản không thể không chẩn đoán ra bệnh. Thông qua lần rèn luyện này, anh thu hoạch rất nhiều, càng thêm tự tin vào y thuật của mình sẽ nâng cao một bước.
Quản gia đứng bên cạnh nghe bác sĩ trẻ tuổi nói, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không kìm hãm được tràn đầy nồng đậm vui vẻ, phu nhân và Tiểu Chủ Tử tương lai rốt cuộc không sao. Mấy ngày này, phu nhân và chủ tử cố gắng ông đều nhìn thấy, so với ông bất luận kẻ nào cũng biết đôi vợ chồng trẻ tuổi ân ái này cực kỳ khát vọng đứa bé, trong lòng cảm thán may nhờ Tiểu Chủ Tử không có chuyện gì, nếu không chủ tử và phu nhân còn không hỏng mất? giờ thì tốt lắm, chủ tử rốt cuộc sẽ không nữa thả ra khí tức cường đại nữa.
Hồ Cẩn Huyên nằm trên giường nghe bác sĩ trẻ tuổi nói, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười như hoa, tình mẹ trong mắt chói sáng không chút nào che giấu, tay nhỏ bé trắng noãn không kìm hãm được vuốt ve bụng nhỏ nhô ra một chút, cảm thụ sinh mệnh trong bụng đang hô hấp. Rốt cuộc không sao!
Bảo Bảo, con biết sao? Chúng ta rốt cuộc thông qua khảo nghiệm, con hiện tại phải ngoan ngoan sống trong bụng mẹ, không được bướng bỉnh, chờ tám tháng sau chúng ta có thể gặp nhau.
“Bác sĩ Trương, nếu Bảo Bảo bình thường, vậy tôi có thể rời giường đi lại hay không? Như vậy đối với Bảo Bảo có bất lợi không?” Tay nhỏ bé vuốt bụng của Hồ Cẩn Huyên cứng đờ, mong đợi hỏi, cô đã nằm trên giường hơn nửa tháng, đã sớm cảm thấy mốc meo rồi. Nếu không phải tất cả vì tiểu bảo bảo trong bụng, không để cho người đàn ông yêu thích lo lắng, cô sao có thể ngẩn đến giờ. Từ trước đến giờ cô là người thích hoạt động, nếu không ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ cảm thấy trong lòng ngứa một chút.
Nửa tháng khó chịu như thế, nếu tương lai cả tám tháng đều nằm trên giường, cô chẳng phải rất khó chịu? Nàng chưa từng mang thai, nên không biết cũng là đương nhiên. Hiện tại mới phải thỉnh giáo bác sĩ, vừa nghĩ tới tám tháng có thể phải nằm trên giường, trong lòng Hồ Cẩn Huyên cảm thán cuộc sống tốt đẹp.
“Dĩ nhiên có thể, chỉ cần phu nhân không vận động kịch liệt, không ăn thức ăn có hại, mỗi ngày duy trì tâm tình tốt, tiểu bảo bảo sẽ không có chuyện.” Bác sĩ trẻ tuổi nghe vậy khẽ cười nói.
Hồ Cẩn Huyên nghe vậy, cười híp mắt nói: “Tôi biết rồi, cám ơn cậu.” , trong lòng xao động đã sớm sôi trào không dứt.
Hô. . . . . . . Thật tốt quá! Rốt cuộc có thể trông thấy mặt trời, xem ra mang thai Bảo Bảo cũng không quá mệt, trong lòng Hồ Cẩn Huyên may mắn tưởng nói, chỉ là cô không ngờ đây chỉ là bắt đầu, ngày tháng tương lai mang Bảo Bảo vẫn còn rất khá dài.
Đợi đến khi Quản gia rời khỏi, phòng ngủ to như vậy lần nữa an tĩnh, Hồ Cẩn Huyên nằm trên giường lăn qua lộn lại đều không thể ngủ, trong lòng hưng phấn. Cô rất muốn cùng người đàn ông yêu thích chia sẻ tâm tình vui vẻ bây giờ, anh vẫn căng thẳng mà nghe được đứa bé của họ không sao, đoán chừng sẽ càng thêm vui vẻ đi! Động lòng không bằng hành động, Hồ Cẩn Huyên hiện tại cảm giác tinh lực dồi dào, thân thể tốt không thể tốt hơn, lập tức nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị ra ngoài đợi ông xã thân ái trở lại, tính toán tự mình nói cho anh biết tin tức tốt này.
Mới vừa ra ngoài không lâu, tâm tình Thẩm Dật Thần toàn là bảo bối và đứa nhỏ trong bụng cô, căn bản không cách nào bình tĩnh mà xử lí công việc. Kết quả là anh vội vàng xử lí tất cả công việc tích tụ mấy ngày nay một cách nhanh nhất, sau đó an bài thuộc hạ chuyện nên làm, không kịp chờ đợi trở về phòng. Chỉ là không nghĩ tới anh vừa vào phòng , liền thấy một cảnh tượng làm anh sợ hết hồn. Người anh vẫn luôn nhớ mong giờ phút này đang chống thân thể chuẩn bị xuống giường, một chân ngọc đã đặt trên đất.
Không kịp nghĩ ngợi, Thẩm Dật Thần phản xạ chạy đến bên người cô, nhanh chóng ôm cô thận trọng đặt lên giường, tỉ mỉ kiểm tra trong trong ngoài ngoài, phát hiện không có gì bị thương, lòng treo cao rốt cuộc để xuống.
“Thế nào lại xuống giường? Muốn làm gì trực tiếp nói người giúp việc vào giúp em.” Thẩm Dật Thần nhẹ giọng nói, nghĩ đến trường hợp vừa rồi, trong lòng đến bây giờ cũng còn lo lắng.
Cô gái nhỏ này a, chính là thiếu dạy dỗ, anh chỉ ra ngoài một lát, cô liền rời giường, trước khi đi cô đã đáp ứng sẽ hảo hảo nằm nghỉ ngơi, không nghĩ tới mới một lát đã nằm không được. Thật không thể tưởng tượng nếu một người cô ở trong phòng sẽ có chuyện gì, xem ra sau này anh nhất định phải thời thời khắc khắc nhìn cô mới được.
“Anh có phải quá khẩn trương hay không? Em chỉ nghĩ ra ngoài chờ anh trở về, thuận tiện phơi nắng mặt trời.” Hồ Cẩn Huyên lưu chuyển con ngươi vô tội nói. Bộ dáng vừa rồi dường như vô cùng khẩn trương, xem ra cô thật hù được anh rồi. Vốn còn muốn cho anh một hồi kinh hỉ, không nghĩ tới là có kinh nhưng vô hỉ (kinh ngạc nhưng không vui mừng). Mà người đàn ông này không phải mới ra ngoài một lát sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi, chẳng lẽ không có gì làm liền trực tiếp chạy trở về? Nếu như vậy, cô không phải là thành tội nhân.
“Bảo bối, em biết anh vất vả là được rồi. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, cho nên em phải nghe thầy thuốc phân phó ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, có việc gì trực tiếp để người giúp việc làm là được. Nếu em thích phơi nắng, chờ thân thể em tốt lên, anh ngày ngày sẽ ôm em đi phơi nắng, cho em phơi đủ, đến lúc đó em sẽ không muốn phơi nữa.” Thẩm Dật Thần dịu dàng nói, cưng chiều hôn tóc cô một cái, trong lòng khẽ cảm động, người phụ nữ anh yêu vì con anh mà nỗ lực, anh cảm thấy nơi nào đó thỏa mãn không nói nên lời.
“Thần. . . . . .” Hồ Cẩn Huyên hé mở môi đỏ mọng, chuẩn bị nói cái gì, cảm thấy môi anh rất gần rất gần, loại hơi thở quen thuộc bao lấy cô, làm cô sinh ra cảm giác an toàn ——
Chỉ thấy anh cúi người xuống, êm ái ngậm cánh môi hồng của cô. Lần này lại không giống quá khứ, không mang theo lửa nồng đậm, mà hôn hôn rất dịu dàng, mang theo nồng đậm cưng chiều và yêu say đắm. Thật giống như muốn đem cô hòa tan, môi mỏng cương nghị như chuồn chuồn lướt nước rơi trên bờ môi cô, ngứa một chút, khi cô khát vọng muốn lấy được nhiều hơn, môi anh uyển chuyển triền miên, không ngừng mút thỏa thích môi cô, sau đó dần dần dời xuống. . . . . .
Từng điểm từng điểm chạm khẽ vành tai nhạy cảm, cảm giác ấm áp như giống như điện giật khiến cho cả người cô trở nên cứng ngắc ——
Đây là cảm giác gì, cô dĩ nhiên hiểu được, chỉ là thật lâu không hôn triền miên như vậy, cả tâm cũng run rẩy, mang theo nồng đậm hưng phấn.
“Ngoan ngoãn nghe lời.” Thanh âm của anh rất thấp, hương thuần như rượu ngon, thanh âm tuyệt vời như đàn vi-ô-lông-xen, ở bên tai cô, có một loại đắc ý đầu độc.
Cô vừa thấy nóng nảy, còn chưa nói cho anh biết chuyện vui, anh cứ như vậy hôn cô mơ mơ màng màng, để suy tư trong đầu cô dừng lại? : “Không phải, em muốn nói. . . . . . . Ngô. . . . . . .”
Cô kháng nghị chưa nói xong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào liền bị Thẩm Dật Thần hôn xuống, bàn tay nắm chặt cái ót cô, nụ hôn đột nhiên xuất hiện một dòng khí thế hung hung chôn vùi cô hoàn toàn, so với trước kia càng thêm cuồng dã, nhưng vừa không tổn thương tới cô. . . . . . . . .
“Thần. . . . . . .” Cô không biết anh thế nào đột nhiên hôn kịch liệt như thế, vừa muốn mở miệng, lại bị lưỡi anh đã sớm chờ lâu công chiếm đi vào, dẫn dắt lưỡi Đinh Hương của mình phiên phiên khởi vũ, cho cô cảm giác muốn bay lên mây, mơ mơ màng màng.
Ý thức không thể tiếp tục, nếu không sẽ thương tổn cô và tiểu bảo bảo, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến tạm thời buông cô ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cô, phía trên đã sớm dính đầy hơi thở của mình. . . . . . . .
Anh thích như vậy ——
Cho nên hôn kích cuồng như thế, một mặt là cô gái này thật sự quá ngọt ngào. Anh rốt cuộc không khống chế mà mê luyến không dứt đôi môi mềm mại, mặt khác anh không muốn nghe cô khẩn cầu mình cho cô đi chơi, anh lo lắng mình vì không nhẫn tâm mà trực tiếp hại cô và tiểu bảo bảo trong bụng, cho nên mới mượn nụ hôn cuồng dã tới mê hoặc cô.
Nhìn thấy môi anh đào phấn hồng trước mắt khẽ cong lên, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, tim anh cũng mau bị hòa tan, hầu kết nhẹ nhàng giật giật, cánh tay dài vừa thu lại, thuận thế nhẹ nhàng chế trụ eo thon ôm cô vào trong ngực, cuồng nhiệt hôn mút môi cô, hơi nghi ngờ gấp gáp thăm dò ngọt ngào của cô.
Anh là một người đàn ông bình thường, đã gần một tháng không sinh hoạt tình dục rồi. Này đã là cực hạn, cho nên hiện tại tất cả không bị khống chế cũng nhẹ nhàng buông thả, triền miên theo nụ hôn nóng bỏng kéo dài một lát, suy tính đến thân thể mảnh mai hiện tại của cô đã mang thai, nên anh rất tiết chế có chừng mực, lưu luyến rời đi cánh môi màu hồng.
“Em thật ngọt. . . . . . .” hô hấp anh rối loạn, đem chính mình chôn thật sâu vào hõm vai tràn đầy hương hoa hồng của cô, cánh tay buộc chặt, thật muốn cứ vĩnh viễn ôm cô như vậy.