Đúng là không phải oan gia không đụng đầu, Thủy Tâm lúc này rốt cuộc đã tin tưởng những lời này. Trước mặt họ lại là cô gái kiều mỵ làm ngừoi ta chán ghét, trong nháy mắt ở cửa hàng quần áo lại gặp được cô ta, dĩ nhiên còn có người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn. Chỉ là nhìn thế nào sắc mặt anh ta cũng không vui vẻ gì, nghĩ cũng đúng, người nào đi theo một con Khổng Tước như vậy, đoán chừng thể diện cũng bị cô ta vứt sạch.
Thủy Tâm mắt liếc mắt một cái, trong mắt không nhìn ra tâm tình, sau đó trực tiếp đi theo Hồ Cẩn Huyên vào cửa hàng quàn áo trẻ em. Hồ Cẩn Huyên hoàn toàn không thấy cô gái kiều mỵ đó, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ta. Thật ra điều này cũng không trách Hồ Cẩn Huyên được, bởi vì toàn tâm toàn ý của cô đều đặt trên những thứ đồ trẻ con đáng yêu, làm sao còn để ý tới cô gái mới gặp 1 lần.
Hồ Cẩn Huyên nhàn nhã nhìn những đồ dùng trẻ em, trong mắt đều là tình mẹ, vô cùng nhu hòa, tay nhỏ bé trắng noãn yêu thương đặt trên bụng, khóe miệng gợi lên một độ cong đẹp mắt, hai tháng, chỉ cần hai tháng, sẽ có một em bé đáng yêu từ bụng cô đi ra, thật là kỳ lạ, theo thời gian, trong lòng cô mong đợi càng lúc càng lớn.
Chính là thái độ vô tình của Hồ Cẩn Huyên đã chọc giận cô gái kiều mỵ. Cô ta lần nữa mất đi lý tính, hoàn toàn quên mất người đàn ông bên cạnh vì hành động lúc nãy của cô ta mà tức giận. Cô bước nhanh vào cửa hàng, mắt hận nhìn chằm chằm đám người Hồ Cẩn Huyên, muốn chọc thủng một lỗ trên ngừoi các cô. Trong lòng phẫn hận nghĩ, nếu không phải tại đám người kia, cô cũng không mất thể diện trước mắt người đàn ông yêu thích. Lấy thân phận đại tiểu thư, ra cửa đều có người trước sau bảo vệ, người nào không cung kính cô, chỉ có ngừoi phụ nữ đáng chết trước mắt cùng nhóm người bảo vệ cô ta mới lớn mật như thế, thật là tức chết cô.
Hồ Cẩn Huyên căn bản không phát hiện phía sau khác thường, tự đắc đông nhìn một chút tây nhìn một chút. Cách đó không xa có một đứa bé ba bốn tuổi đang thích thú chơi đùa, khuôn mặt nhỏ bé non nớt hồng hào , đáng yêu cực kỳ. Mà bên cạnh cậu nhóc là một vị phu nhân đang chọn đồ, mắt thỉnh thoảng ngắm bé trai một cái, nhìn thấy mặt mũi đáng yêu của nó, liền lộ ra mỉm cười sủng ái. Hồ Cẩn Huyên nhìn đang hăng say, nếu như không sai, cô ấy chính là mẹ đứa bé! Thật đúng là đáng yêu, đứa bé của cô khẳng định còn đáng yêu hơn đứa bé trước mắt này, Hồ Cẩn Huyên cười thầm nghĩ.
Thủy Tâm nhìn sư phụ nhà mình mỉm cười phía trước, trong lòng nghi ngờ có chuyện gì khiến cô cười vui vẻ như vậy, theo tầm mắt cô nhìn sang, nhất thời hiểu được tâm tình Hồ Cẩn Huyên, cười theo.
Phục vụ viên mắt tinh nhìn thấy Hồ Cẩn Huyên cùng một nhóm người khí độ bất phàm, nhất là cô gái mang thai khi mỉm cười lại càng tuyệt mỹ, được người khác thận trọng bảo vệ, có thể thấy địa vị cô không tầm thường, lập tức mang theo nụ cười lễ phép đi về phía các cô.
“Phu nhân, cô khỏe chứ, xin hỏi có cần giúp gì không?” Phục vụ viên mỉm cười hỏi, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, giống như đã trải qua huấn luyện đặc biệt, người như vậy nhất định sẽ biết thứ khách hàng thích, điều này làm Hồ Cẩn Huyên không thể không cảm thán ông chủ cửa hàng này thật anh minh.
“Oh, tôi muốn xem một chút!” Hồ Cẩn Huyên cười một tiếng, mắt liếc những thứ tinh phẩm, âm thầm gật đầu, đều là hàng hoá tốt, chất lượng cùng những thứ Thẩm Dật Thần mua cho Bảo Bảo không khác biệt lắm.
“Được, vậy ngài cứ tự nhiên, những thứ này đều là hàng mới về, chẳng những theo phong cách mới, ngay cả chất lượng cũng tốt, đặc biệt phù hợp với trẻ con.” Phục vụ viên cười nói, từ xa xa nhìn sang, đã cảm thấy cô ấy rất đẹp, không nghĩ tới nhìn gần càng thêm mỹ. không vì mang thai mà tổn thất khí chất đặc biệt trên người cô. Có lẽ cảm thấy thích vị phu nhân này nên phục vụ viên cười càng thân thiện.
Nghe vậy, Hồ Cẩn Huyên gật đầu một cái, mặc dù trong lòng không hiểu biết nhiều về trang phục trẻ con, nhưng quan trọng là không ảnh hưởng đến da thịt trẻ mà mặc vừa ấm lại thoải mái.
“Vậy không làm phiền ngài, ngài từ từ nhìn.” Phục vụ viên cười nói, sau đó xoay người quay lại quầy. Mặc dù rất thích hơi thở trên người vị phu nhân đó, nhưng trước mắt người khác lắc lư, sẽ làm người đó không vui, cái này là đại kỵ, làm một nhân viên phục vụ, cô cũng không quên bổn phận của mình.
Hồ Cẩn Huyên cảm thán người bán hàng này rất biết nhìn sắc mặt người, trong bụng tán thưởng. Cô nhìn thấy cách đó không xa có một bộ lễ phục trẻ em nho nhỏ treo trên tường, khẽ mỉm cười, đi tới sờ sờ quần áo, nhẹ nhàng lấy xuống nghiêm túc quan sát, càng xem càng hài lòng. Thật đúng là đáng yêu, kiểu dáng rất tốt, vô luận là con trai hay con gái đều mặc được.
Mặc dù ở nhà Thẩm Dật Thần đã chuẩn bị rất nhiều quần áo của các thiết kế sư nổi tiếng, nhưng Hồ Cẩn Huyên vẫn muốn mua bộ quần áo trong tay. Dù sao hầu hết phụ nữ có thai sẽ mua len về đan áo cho tiểu bảo bảo, nhưng cô không có năng khiếu về khoản này. Hơn nữa chưa từng chuẩn bị cho cuộc sống sau khi có con, dường như những thứ vụn vặt này ông xã nhà cô sẽ tự làm, cô chỉ cần yên lặng dưỡng thai. Trong bụng nhất thời cảm thấy có chút không ổn, nếu bởi vì cô không làm gì cho con, chờ Bảo Bảo sinh ra không thân cận cô nữa thì làm thế nào? Nghĩ tới đây, Hồ Cẩn Huyên lại cảm thán người đàn ông mình yêu mến thực phúc hắc, anh nhất định cố ý không cho cô quan tâm chuyện của bảo bảo.
Giờ khắc này người đàn ông thật tốt bị Hồ Cẩn Huyên oan uổng mới tiếp thu được việc vợ yêu của mình quang minh chính đại ra ngoài dạo phố. Trong lòng nhất thời vừa nóng vừa giận, làm gì còn tâm tình làm việc, trong bụng đã muốn đi theo cái người không biết trời cao đất rộng này, bỏ lại một phòng hội nghị ngơ ngẩn. Mấy chục hợp tác cứ như vậy bị mất, nhưng người đàn ông yêu vợ như mạng này làm gì thèm quan tâm chút tiền lẻ ấy.
Giờ phút này anh hận không được lập tức chạy đến bên cạnh ái thê, đánh cái mông nhỏ của cô, để cô ngoan ngoãn nghe lời. Trung tân thương mại gì đó, đối với một phụ nữ có thai là nơi nguy hiểm nhất trên thế giới, khắp nơi đều là người tấp nập , sơ ý một chút sẽ bị người khác đụng đến. Nếu là trước đây anh sẽ không lo lắng như vậy, nhưng hiện tại cô đang có thai, cực kỳ yếu ớt, làm sao lòng anh không nóng như đốt.
Mà giờ khắc này cô gái nhỏ được ai đó thương nhớ không nguôi đang chọn quần áo trẻ con. Cảm thấy quần áo vừa mới trên tay mình bị người đoạt mất, Hồ Cẩn Huyên lấy lại tinh thần, nhìn bên cạnh, lúc này mới phát hiện cô gái kiều mỵ ở quầy trang sức đang đắc ý nhìn cô. Đôi tay trắng noãn sơn màu đỏ chót đang cầm bộ lễ phục của cô, trong lòng nhất thời không vui, khẽ cau mày.
Nếu là những trang sức gì đó cô có thể không thèm để ý, nhưng trước mắt là bộ quần áo cô thạt lâu mới nhìn trúng, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác. Nhìn kiều nữ trước mắt, bộ dáng phách lối giống như ở lầu một, không có chút cải tiến, rõ ràng đối phương đặc biệt tới gây sự.
“Uy. . . . . . Đây là phu nhân chúng ta nhìn trúng trước.” Một cô hầu gái gấp giọng nói, mắt không vui trừng cô gái gây chuyện trước mắt. Trong lòng cảm thán thế nào ra cửa lại không thuận lợi, gặp một phụ nữ không biết nói đạo lý làm người ta chán ghét. Dáng dấp mê hoặc lẳng lơ không có lỗi, nhưng gương mặt ghen ghét không thể làm người ta thích, đáng hận nhất chính là khắp nơi cùng phu nhân đối kháng.
“Nhìn trúng thì thế nào, cô ta mua sao? Cho dù mua thì thế nào, tôi cùng lắm tăng giá mua gấp đôi.” Cô gái kiều mỵ cười khanh khách nói, trong mắt có khinh miệt không ai bì nổi, từ thanh âm có thể thấy được tâm tình cô ta đang rất tốt.
“Ai mà thèm tiền thúi của cô, dù sao bộ y phục này là phu nhân chúng ta nhìn thấy trước.” Cô hầu gái thở phì phò nói, có thể thấy cô cũng không phải ngừoi giỏi giao tiếp, đối phương chẳng qua nói mấy câu khiêu khích lại làm cô tức giận thành bộ dáng này, gương mặt hồng hồng, điều này làm Hồ Cẩn Huyên cảm thấy giống như những cung nữ cổ đại bị khinh dễ.
“Nhìn trúng thì thế nào? Cô nãi nãi chính là coi trọng bộ này, không mua không thể.” Cô gái kiều mỵ bén nhọn nói, giọng nói kia cậy mạnh bá đạo, cầm trong bộ quần áo không thả.
Hồ Cẩn Huyên từ đầu đến giờ chỉ là nhè nhẹ không vui, trước sau đều giữ vững thần sắc cười nhạt, làm người ta không thấy rõ tâm tình. Cô bí ẩn nhìn cô gái kiều mỵ, bộ dạng thỉnh thoảng cảm thán thỉnh thoảng cười khẽ, trực tiếp kích thích cô ta.
“Cô nhìn cái gì? Chưa gặp qua mỹ nữ à?” cô gái kiều mỵ cao giọng nói, không biết vì sao, cứ nhìn vị phu nhân mang thai trước mắt cô lại cảm thấy khó chịu, giống như cô ta đã quá may mắn.
“Mỹ nữ gặp qua không ít, chỉ là không gặp qua mỹ nữ có thai mà hung hãn như vậy.” Hồ Cẩn Huyên cười nói, mắt thẳng tắp nhìn bụng cô gái kiều mỵ.
“Cô nói người nào vạm vỡ đây?” Cô gái kiều mỵ tính phản kích nói, dứt lời, cô mới biết đối phương nói ẩn ý. Ý cô là phụ nữ có thai không phải vạm vỡ. Cô đường đường là thiên kim đại tiểu thư, là một hoàng hoa khuê nữ, làm sao có thể là phụ nữ có thai. Hơn nữa ánh mắt của đối phương thẳng tắp nhìn bụng cô, cô ta không phải hoài nghi cô mang thai đi! Cô không thể biện minh, cô cũng không quên người đàn ông mình ái mộ đang ở phía sau. Thật là hỏng bét, cô chỉ tâm tâm đối phó với cô ta, không nghĩ đến mình bị cô tính kế, lập tức đối với Hồ Cẩn Huyên phẫn hận hơn.