Paris là thủ đô và thành phố lớn nhất nước Pháp, cũng là trung tâm văn hóa chính trị ở nước Pháp. Một trong bốn thành phố đứng đầu thế giới, xếp ngang hàng với New York của nước Mỹ, Tokyo của Nhật Bản, và Luân Đôn của nước Anh.
Từ xưa đến nay, thanh niên từ các nơi trên thế giới hội tụ đến Paris đều có các loại mộng tưởng và dã tâm, ở chỗ này bọn họ từng thực hiện mơ ước, đã từng có thất vọng, vậy mà đúng như Lierke từng nói, “Paris là một thành phố không gì sánh bằng.”
Paris, Paris xinh đẹp, Paris thần kỳ, nó là đại biểu của kiến trúc nghệ thuật, nó là tâm gương của một tòa thành cổ được bảo vệ, nó là điển phạm của văn hóa hoàn cảnh, nó là bản mẫu của sinh thái văn minh. Trong các khu cộng động ở thành phố Paris, đều có thể thấy viện bảo tàng, nhà hát, vườn hoa, suối phun và điêu khắc, hoàn cảnh văn hóa tốt vô cùng. Cuộc sống văn hóa của người Paris muôn màu muôn vẻ, hình thức giải trí văn nhã, không khí nghệ thuật rất đậm.
Nam nữ tóc vàng, mắt xanh, mũi cao, da trắng muôn hình muôn vẻ, nhìn có vẻ giống nhau nhưng lại có không ít giống người khác, chỉ là có vẻ ít mà thôi.
Giờ khắc này ở trên đường phố phồn hoa, có một người Trung Quốc da vàng vô cùng hấp dẫn chú ý của người khác.
Áo đầm màu trắng triển lộ rõ ràng đường cong linh lung của cơ thể, mặt trái xoan cổ điển, nhìn qua giống như chỉ hơi lớn hơn bàn tay người một chút, tựa như mỹ nữ đi ra từ trong bức tranh vẽ nữ tử cổ đại.
Mày liễu nhạt rõ ràng đã được cắt tỉa cẩn thận, lông mi thật dài lay động giống như hai cái bàn chải nhỏ, một đôi mắt to xinh đẹp sáng rỡ đến mức khiến người khác sợ hãi, lại linh động có hồn khác thường, giống như luôn nói điều gì đó.
Da thịt trắng như tuyết càng tạo thành sự đối lập rõ ràng với đêm tối, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo sự xinh xắn đặc biệt của phái nữ, môi anh đào mềm mại hiện ra màu hồng trong suốt như bảo thạch, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta say mê, một mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống dưới, bay múa theo gió cùng với tấm lụa mỏng trắng cô tùy ý khoác trên vai, thật như tinh linh.
Ở dưới ánh mặt trời sáng lãnh chiếu rọi, chung quanh thân thể của cô gái cứ như được bao phủ bởi một vầng sáng hư ảo, xinh đẹp đến làm cho người ta không muốn rời mắt. Cô gái phương đông vốn đã khiến người nhìn chăm chú, huống chi là cô gái tuyệt mỹ như thế, tự nhiên khiến người đi đường không ngừng quay đầu lại nhìn, có vài người thậm chí vì vậy dừng bước.
Mà người trong cuộc như Hồ Cẩn Huyên đang đắm chìm trong ánh mặt trời ôn hòa, căn bản không biết trong lúc vô ý động tác của cô đã mang đến bao nhiêu rung chuyển.
“Tách tách. . . .”
Một hồi tiếng vang, là một người đàn ông đang chụp hình, mà tiếng vang cũng làm cho Hồ Cẩn Huyên chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông kia.
Chỉ cần nhìn qua liền biết người đàn ông là người phương tây, một mái tóc màu vàng kim khiến cả ánh mặt trời cũng có phần thua kém, từng sợi rũ xuống trên mặt, càng hiển lộ ra da thịt trắng nõn của người đàn ông.
Bên dưới lông mày rậm là một đôi con ngươi thâm thúy, sắc thái màu xanh dương tràn đầy mộng ảo, sóng mũi cao thẳng đặc biệt thuộc về người phương Tây, phía dưới chính là đôi môi đỏ tươi ướt át, khiến người thấy không nhịn được muốn nếm thử xem là mùi vị gì, thân thể cao lớn được bao bọc trong bộ quần áo thoải mái.
Hồ Cẩn Huyên khẽ nhíu chân mày, nhìn trang phục không giống như là ký giả nước Pháp. Tại sao muốn theo cô? Dù cô là vợ của người giàu trên thế giới, thì đây cũng không phải là chuyện người ngoài biết, chẳng lẽ cô đã thành một phong cảnh mỹ lệ trong thành sao, cô cười khẽ thầm nghĩ trong lòng.
Buổi trưa hôm nay sau khi bọn họ cơm nước xong, Thẩm Dật Thần liền dẫn cô đến thủ đô lãng mạn —— Paris của nước Pháp, mặc dù không phải lần đầu tiên tới nơi này, nhưng vẫn rất mê luyến cảnh vật và thức ăn ngon nơi này, mỗi lần tới đều nhìn thấy dáng vẻ khác nhau.
Người đàn ông kia tựa hồ là cũng đã nhận ra Hồ Cẩn Huyên đang nhìn chăm chú, sau đó buông máy chụp hình xuống, cặp mắt này màu xanh dương mộng ảo nhìn thẳng vào mắt Hồ Cẩn Huyên, trong đó chớp động ra chút áy náy, đến gần trước mặt cô trong các tiếng kinh hô, dùng tiếng Trung không lưu loát cười khẽ, nói: “Hù phải em sao? Tiểu thư xinh đẹp.”
“Anh là?” Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ nhìn anh, dùng tiếng Anh trả lời, cô không nhớ mình quen một người như thế, đối phương càng không thể nào biết thân phận của cô, chẳng lẽ là bắt chuyện hay sao?
Điều này cũng có khả năng, lúc nãy khi ông xã thân yêu của cô đi mua nước cho cô, rất nhiều đàn ông nước Pháp đã đến bắt chuyện với cô, mà cô cẩn tuân phân phó của chồng, không cho phép chào hỏi với bất kỳ người đàn ông nào, cả mỉm cười cũng không được.
Nghĩ đến cá tính bá đạo của anh, Hồ Cẩn Huyên hơi cong môi một cái, trong lòng cũng sợ có cô nàng nước Pháp nhiệt tình nào bắt chuyện với anh.
“Chào cô, tôi là chủ bút tòa soạn báo Reuters, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông nghe tiếng Anh của đối phương, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ anh đã đoán sai, đối phương không phải người Trung Quốc? Anh không có suy nghĩ nhiều, lập tức rút một danh thiếp màu xanh trong túi quần ra đưa tới trước mặt Hồ Cẩn Huyên, cũng dùng tiếng Anh lưu loát nói.
“Sau đó thì sao?” Hồ Cẩn Huyên không có nhận danh thiếp, xã hội bây giờ rất hỗn loạn, thuốc mê có thể để ở khắp nơi, mặc dù cô đã ngửi thấy tấm danh thiếp này không có vấn đề gì, nhưng mà nhất định có mục đích gì.
Cô nhìn chăm chú con ngươi của đối phương, ý đồ từ nhìn ra cái gì trong ánh mắt của anh ta, cô tuyệt đối không tin tưởng đối phương đưa cho cô danh thiếp chỉ đơn giản là vì nói cho cô biết anh ta là một chủ bút tòa soạn báo.
“Là như vậy, gần đây tòa soạn của chúng tôi chuẩn bị làm tạp chí về phái nữ thời đại mới, cho nên muốn mời cô làm nhân vật bìa mặt cho tạp chí này. . . .” Người đàn ông chân thành nói, vốn những chuyện vặt này không cần anh phí tâm, nhưng vừa rồi trong lúc vô tình anh nhìn thấy nữ tử đông phương tuyệt mỹ trước mắt thì có một loại cảm giác chính là không ai ngoài cô, tin tưởng tạp chí kỳ này dùng hình của cô làm bìa mặt để tạo thế nhất định rất tốt, anh thật đúng là chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, càng nhìn càng có mùi vị.
“Xin lỗi, tôi nghĩ anh tìm lộn người.” Hồ Cẩn Huyên cười nói, sau đó xoay người muốn đi, xem ra cô vẫn nên đi tìm ông xã thân yêu của cô, kết bạn cùng nhau sẽ không gặp phải nhiều người đến gần như vậy.
“Tiểu thư, làm phiền cô suy nghĩ một chút, thù lao không thành vấn đề.” Người đàn ông thấy Hồ Cẩn Huyên không có hứng thú gì, nhướng nhướng mày, lo lắng kéo cô lại.
Tòa soạn báo Reuters chính là thành địa phát triển mà nhiều người Paris tha thiết ước mơ, anh cho rằng cô gái trước mắt nhất định sẽ cao hứng, huống chi anh tự thấy thân phận của mình không kém, đi trên đường cũng có một số cô gái trẻ nhìn trộm anh, không ngờ đối phương từ đầu tới đuôi đều không nhìn anh cái nào, cũng không để ý tòa soạn báo mà anh tự hào tay trắng dựng nghiệp.
“Tiên sinh, tôi nghĩ phương thức bắt chuyện của anh đã quá giới hạn rồi.” Hồ Cẩn Huyên quay đầu, thản nhiên nói, sau đó dùng lực mở tay của đối phương ra, đi vào trong đám người.
“Cô gái thú vị!” Người đàn ông đứng ở bên lề đường người đến người đi nhìn bóng lưng tuyệt mỹ đi xa, cười lẩm bẩm.
Tút tút tút. . . . . .
Một hồi tiếng chuông điện thoại dễ nghe cắt đứt sự trầm tư của anh, anh lấy điện thoại di động ra, bấm xuống nút trả lời.
Một giọng nam trầm thấp truyền tới: “Thụy, cậu đang ở đâu? Sao còn chưa tới, chỉ còn thiếu cậu.” .
“Có chút việc trì hoãn, tôi lập tức tới ngay.” Người đàn ông tên Thụy giải thích, sau đó cúp điện thoại, nhìn phương hướng cô gái rời khỏi, lúc này làm sao còn thấy được bóng dáng của cô.