Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 12



Lời của thầy Ninh khiến tất cả mọi người trong căn phòng đều quay sang đưa mắt nhìn nhau, không một ai là không biết ý nghĩa của bốn chữ “thiên sát cô tinh” này.

Bình thường lúc xem phim thì có thể bật cười cho qua, nhưng nếu một người như vậy lại ở ngay bên cạnh mình, thì lại là một câu chuyện khác.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp đằng hắng một tiếng, cắt ngang bầu không khí trì trệ trong phòng: “Khụ, tính cách thầy Ninh tương đối thẳng thắn, anh rể đừng để bụng nhé.”

Ông Đổng Chính Hào có thể không để bụng sao?

Liễu Mộc Mộc là con gái ruột của ông, hiện giờ còn đang sống trong nhà ông đây này.

Ai mà biết một hôm nào đó ba cẩn thận, cả nhà ông sẽ gặp xui xẻo theo!

Vẻ mặt ông Đổng Chính Hào rất phức tạp nhìn Liễu Mộc Mộc dường như đang thất thần, sau đó sốt sắng hỏi thầy Ninh: “Vậy thầy ơi, không biết có cách gì có thể khiến con bé không ảnh hưởng tới người nhà không?”.

“Chuyện này không khó, chỉ cần không gặp mặt, không thân thiết, giữ khoảng cách là được.”

“Nhưng con bé đã ở nhà chúng tôi một khoảng thời gian khá dài rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ nhấp nhổm không yên của ông Đổng Chính Hào, thầy Ninh an ủi: “Ông Đổng không cần phải lo lắng, tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn đâu, nhiều nhất là hao tài tốn của hoặc bị thương nhẹ thôi, không liên quan gì đến tính mạng cả.”

Chẳng phải đúng y xì đúc hay sao!

Kể từ lúc bắt đầu gặp Liễu Mộc Mộc, ông Đổng Chính Hào cảm thấy mình bắt đầu đen dần, bạn làm ăn cùng qua đời, khiến ông ta tổn thất một khoản tiền lớn, sau đó con trai ngã gãy chân phải vào nằm viện.

Thì ra toàn bộ đều do Liễu Mộc Mộc đem tới!

Trước đây em vợ có nói mệnh của con bé không tốt, sẽ xung khắc với người trong nhà, khi đó ông ta còn không tin, giờ thì không tin không được.

Ông Đổng Chính Hào âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào đi chăng nữa, sau khi về nhà, ông ta sẽ tiễn người đi, kiên quyết không cho ở trong nhà nữa.

Trong lòng bà Khương Giai bỗng cảm thấy hơi nghi ngờ, sao những lời thầy Ninh nói lúc này lại khác so với những gì nói với họ lúc trước thế nhỉ?

Nhưng thôi, bất kể là nói gì, thì mục đích hôm nay đã đạt được rồi, bà ta xoay người lại tránh ánh mắt người khác, nâng ly lên chúc mừng với bà Khương Lệ.

Bà Khương Lệ kín đáo mỉm cười, cảm thấy cô em gái này cũng không còn khiến người ta chán ghét như trước nữa.

“Thầy Ninh vừa mở miệng đã muốn cắt đứt quan hệ gia đình thân thiết của nhà người ta như vậy, không sợ đoán sai hại người sao?” Liễu Mộc Mộc ngồi nghe bọn họ nói như thể đây là chỗ không người hồi lâu, cuối cùng mới chịu lên tiếng.

Dường như thầy Ninh cảm thấy câu nói của cô rất buồn cười: “Ha ha, cho đến giờ tại hạ chưa từng đoán sai cho bất kỳ ai. Tôi biết trong lòng cháu đang rất oán hận tôi, nhưng đây chính là số mệnh của cháu, tôi chỉ nói những gì tôi đã bói ra thôi.”

“Được rồi, thầy Ninh cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi, con đừng có xen vào phá đám nữa.” Ông Đổng Chính Hào nạt ngang.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã trở thành fan của thầy Ninh rồi, nên lại càng không muốn Liễu Mộc Mộc nói những lời khó nghe đắc tội với ông thầy này.

Nhưng Liễu Mộc Mộc hoàn toàn phớt lờ ông Đổng Chính Hào, cô nhìn thẳng vào thầy Ninh hồi lâu nói: “Chỉ có thể đoán được đến đây thì xem ra những lời ông nói lúc vừa nãy thật sự không phải là khiêm tốn, ông đúng là không xứng với cái danh hiệu thầy.”

“Này cô gái, đừng phí công chọc giận tôi.”

“Bói cho bố tôi lâu như vậy, mà chỉ bói ra được mấy thứ vô dụng ấy, ông đã bói thử mệnh số của bố tôi như thế nào chưa?”.

Thầy Ninh cau mày: “Cháu biết bói mệnh à?”.

“Giỏi hơn ông. Biết mệnh tôi là thiên sát xung khắc tứ trụ thì cũng chẳng có gì ghê gớm, kiểu số mệnh này hễ ai từng đọc qua sách xem quẻ thì đều biết, nhưng được người ta tôn làm thầy, mà ngay cả tàng mệnh tứ trụ cũng không nhìn ra được, thế mà ông vẫn còn mặt mũi coi bói viết sớ cho người ta à?”.

Lúc đầu thầy Ninh còn hơi ngẩn người ra, nhưng rồi đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn ông Đổng Chính Hào, sau đó bấm đốt ngón tay nhanh như máy.

Ông ta càng tính toán, sự kinh hãi trên mặt lại càng nghiêm trọng.

Tàng mệnh tứ trụ là một kiểu mệnh cực kỳ bí ẩn, vừa khéo có thể ngăn chặn được tất cả những ảnh hưởng tiêu cực của thiên sát cô tinh. Ai mà ngờ được rằng giữa cặp bố con nhà này, lại có thể có kiểu số mệnh bổ trợ cho nhau như vậy.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp thấy tình hình có vẻ căng liền lên tiếng cắt ngang màn đối đầu của hai người bọn họ, ông ta cười giả lả nói: “Xem ra thầy Ninh cũng có lúc sơ sót rồi, anh rể đừng để ý làm gì, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đi.”

Ông ta đang muốn thay đổi chủ đề đây mà, nhưng sao Liễu Mộc Mộc có thể để ông ta được toại nguyện chứ, dù sao cô cũng đã ăn được lưng lửng dạ rồi, người khác no hay đói chẳng liên quan gì đến cô.

“Ấy đừng, tôi còn chưa nói xong mà.”

Cô cầm đũa gõ gõ vào cái cốc trước mặt, đợi tất cả mọi người đều quay sang nhìn mình rồi, cô mới hơi nghiêng người, hỏi ông thầy Ninh sắc mặt đang xám ngoét: “Có một câu, mà ngay từ lúc nhìn thấy thầy đoán mệnh đây tôi đã muốn hỏi rồi, thầy có thẻ bói quẻ không?”.

Thầy Ninh bị cô hỏi thì đờ ra, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Sao cháu lại biết thẻ bói quẻ?”.

“Tôi đang hỏi ông cơ mà, mong ông trả lời vào đúng trọng tâm, có hay không?”.

Giọng điệu của thầy Ninh trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Cái này không liên quan gì đến cháu.”

Liễu Mộc Mộc ngả người ra sau: “Sợ là liên quan hơi bị nhiều đấy.”

Cô đưa mắt nhìn xung quanh: “Ông không có thẻ bói quẻ, lại ăn nói vớ vẩn định hại tôi, thì dù tôi có tố cáo ông giả mạo thầy xem quẻ để lừa gạt người khác cũng không có sao cả.”

“Mộc Mộc, có lẽ vì nguyên nhân nào đó nên thầy Ninh mới không có cái thẻ đó thôi, không nhất thiết phải bới móc khiến sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy đâu.” Ông Chiêm Hồng Nghiệp muốn đứng ra làm người hòa giải, vì dù sao người cũng là do ông ta mời đến.

Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này không phải kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra được tình hình hiện tại chứ, giờ, người đang nắm quyền chủ động trong tay là Liễu Mộc Mộc, mà gốc rễ của mọi vấn đề nằm ở tấm thẻ bói quẻ mà cô nhắc tới.

Cũng không một ai biết, sao tự dưng Liễu Mộc Mộc lại hiểu biết về cái nghề xem bói này thế, chỉ có mỗi ông Đổng Chính Hào là đang trầm ngâm suy nghĩ.

Liễu Mộc Mộc mỉm cười với ông Chiêm Hồng Nghiệp: “Chú cảm thấy đồ ông ấy bán tốt, thích khen, thích tâng bốc gì thì tùy chú. Nhưng ông ấy lại muốn ép mua ép bán với cháu, nên cháu sẽ tố cáo ông ấy không có giấy phép kinh doanh, điều đó chỉ chứng tỏ một điều rằng cháu là người rất chính trực.”

Cô ngước mắt lên nhìn thầy Ninh: “Ông nói xem có phải không, thầy Ninh?”.

Thầy Ninh cáu tiết đứng phắt dậy, chiếc ghế sau lưng lập tức vang lên tiếng lạch cạch.

Liễu Mộc Mộc giơ điện thoại lên chụp liền mấy bức ảnh của ông ta: “Sao thế, định chạy à? Không cần phải phiền phức thế đâu, hiện giờ tố cáo lừa đảo chỉ cần có ảnh chụp là được rồi, nhìn thấy ảnh chụp của ông, thì dù ông có chạy đến chân trời góc bể cũng vô ích thôi.”

“Cháu muốn thế nào?” Thầy Ninh Viễn đang muốn rời đi nhưng rồi vẫn đành phải miễn cưỡng đứng lại, vì cáu tiết, nên biểu cảm trên mặt trở nên méo mó.

“Nói sai, gây tổn hại đến người khác, lẽ nào không cần phải xin lỗi người bị hại sao?”.

Thầy Ninh Viễn nghiến răng nghiến lợi: “Xin lỗi cháu, là tôi đã đoán sai.”

Ông ta nghiến răng trèo trẹo, bị ép phải cúi đầu toàn tập.

Liễu Mộc Mộc vẫn chưa vừa ý lắm chẹp chẹp miệng: “Thái độ không được chân thành lắm, nhưng thôi không sao, ai bảo tôi đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân chứ.”

Còn chưa đợi đối phương kịp thở phào nhẹ nhõm, cô đã bổ sung thêm một câu: “Tôi còn phải chịu một cú công kích không hề nhẹ tí nào, lẽ nào không nên bồi thường chút gì hay sao?”.

“Nên!”.

Liễu Mộc Mộc đọc tài khoản ngân hàng của mình ra, ngay sau đó lập tức nhận được một khoản tiền đền bù đủ để cô sung sướng suốt cả tháng.

Thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến, cô vừa cắm cúi lướt điện thoại đọc đi đọc lại mấy lần liền, vừa nói với thầy Ninh: “Có lẽ ông cũng không ngốc đến mức quay về sẽ tố cáo tôi tội tống tiền đâu nhỉ?”.

“Tôi là người rất hiểu quy tắc.” Thầy Ninh ngồi trở lại chỗ với vẻ mặt u ám.

Thứ ông ta chuyển cho Liễu Mộc Mộc không phải là tiền bồi thường, mà là phí bịt miệng.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, hiện giờ ông ta chính là một kẻ bán hàng ngoài vỉa hè, không có giấy phép kinh doanh bị người ta túm được đằng chuôi.

Ai mà ngờ được rằng, một con nhãi trông chẳng có gì ghê gớm lại là người cùng ngành với bọn ông, thậm chí còn tóm được tử huyệt của ông ta.

Đáng tiếc đây lại là Khánh Thành…

Ông ta âm thầm ghim hận trong lòng, hôm nay coi như bôi tro trát trấu vào mặt bản thân rồi còn gì.

Nửa sau của bữa cơm, chỉ có Liễu Mộc Mộc là vẫn còn tâm trạng thưởng thức món ăn, chứ những người khác thì không còn tâm trí đâu để ý tới mùi vị nữa.

Ăn uống xong xuôi, ông Chiêm Hồng Nghiệp chào tạm biệt ra về trước, sau đó dẫn theo bà Khương Giai và thầy Ninh đi cùng, để lại ba người nhà ông Đổng Chính Hào ngồi lại với nhau.

Ông Đổng Chính Hào ngần ngại rồi lại ngại ngần, nhưng rồi vẫn hỏi: “Chi bằng, bố mua cho con một căn biệt thự mới, rồi con chuyển sang đó nhé?”.

Câu chuyện lúc vừa nãy kết thúc quá nhanh, ông ta cũng không hiểu lắm sự bí ẩn trong lời nói của Liễu Mộc Mộc và thầy Ninh. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì tính mạng của bản thân tất nhiên vẫn quan trọng hơn cả.

Nhưng vì con gái ông đã tung ra thủ đoạn của nó, nên ông cảm thấy không nên làm mất lòng con.

“Sợ chết à?”.

Da đầu ông Đổng Chính Hào căng lên, gật gật đầu.

“Đừng sợ, ông nội đã đích thân đoán mệnh cho con rồi, mệnh của con tuy xấu thật, nhưng mệnh của bố lại rất tốt, vừa hay có thể khắc chế được tai họa do mệnh số của con mang tới.”

Dù thế ông Đổng Chính Hào vẫn không yên tâm: “Thật không?”.

Liễu Mộc Mộc đứng dậy: “Bố sẽ không thực sự cho rằng, con muốn sống cùng với bố là vì tình thân cảm động trời đất giữa bố và con gái của chúng ta đấy chứ?”.

Không, ông Đổng Chính Hào luôn cho rằng cô muốn sống cùng ông ta là vì muốn chia chác tài sản của nhà họ Đổng.

“Con nhớ trước đó bố đã đồng ý với con rồi, giờ lại muốn nuốt lời, thì không phải là một ý hay đâu. Nói chưa biết chừng một lúc nào đó con nổi giận, sẽ dùng những thủ đoạn quái dị với bố, có muốn thử xem sẽ thế nào không?”.

Vừa nói Liễu Mộc Mộc vừa sán lại gần, ông Đổng Chính Hào thấy thế tránh sang một bên: “Không cần đâu!”.

Sau đó, ông ta lại lo lắng hỏi lại lần nữa: “Có thật là không ảnh hưởng gì không?”.

“Dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới bố, phải tin vào bản thân chứ.” Sau đó cô nhìn sang bà Khương Lệ đang im lặng một cách bất thường ngồi bên cạnh, “Nếu là ảnh hưởng đến người khác… thì không phải vừa hay bố có thể đổi một bà vợ mới à.”

Dứt lời, cũng không quan tâm xem bà Khương Lệ sẽ có biểu cảm như thế nào, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Ông Đổng Chính Hào: …

Đột nhiên thấy tim đập loạn xạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.