Tác giả có một câu nói: Cảm ơn các sao biển ông chủ!
– ——————————————————————————-
Tuy rằng lúc Yến Hoài thành thân chưa từng rầm rầm mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhưng mấy ngày trước Yến gia vì tìm người thích hợp xung hỉ, động tĩnh thật sự nháo quá lớn, trong thành cơ hồ người người đều biết nhị thiếu gia Yến gia mắc quái bệnh bắt buộc cưới thiếu phu nhân giải tà, người mang đủ loại tâm tư chú ý chuyện này không ít, vì thế hôm nay, chuyện Yến gia cưới nam thê vào cửa làm nhị thiếu phu nhân, căn bản không che giấu được.
Tân Trì tự nhiên không có khả năng không nghe tiếng gió.
Hôm đại hôn, khoảng khắc Yến Hoài và Quý An sóng tình ân ái triền miên nơi tân phòng, Tân Trì lại cô độc ở tửu lâu phụ cận Yến phủ nốc rượu cả đêm.
Đến tận giờ, y mới coi như minh bạch động tĩnh to lớn Yến gia mấy bữa nay đều là do Yến Hoài bày trò, hiện Quý An là có danh có phận đi theo Yến Hoài, y nghĩ cũng không dám nghĩ Yến Hoài làm được sự tình này, từ đây về sau hoàn toàn chặt đứt cơ hội của y.
Nghiện rượu thương thân, Tân Trì ngày ngày mua say, hiện giờ sức khỏe đã không bằng như trước, uống rượu quá mạnh liền kích thích cổ họng khó chịu ngứa ngáy, không nhịn được muốn ho khan.
Y hục hặc vài tiếng, rót tiếp một chén rượu, tự giễu mỉa mai, Yến Hoài là giả bệnh, mà có thể cưới Quý An, y thật sự bệnh, nhưng Quý An ước chừng đến cái liếc cũng sẽ không bố thí cho y.
Đồng dạng hay tin, còn có vị sủng thiếp tri phủ.
Chương Hoa từ dạo xuất hành lần trước gặp phải ám toán, chút tình nghĩa của y với tri phủ đã bắt đầu lung lay nghiêng ngả.
Chỉ là y không thể nhẫn tâm, tri phủ đối y không phải vô tình, thậm chí chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, chỉ là người nọ, trong lòng ngoại trừ y một Chương Hoa, còn có rất nhiều việc canh cánh khác, quyền lợi, tiền tài, địa vị, đều đồng dạng trọng yếu.
Y rốt cuộc vẫn để cho vị chủ mẫu kia mãn nửa phần tâm nguyện, sinh tới tâm ma, một bên không ngừng tự nhủ người nọ là tri phủ, không có khả năng vì y thứ thứ vứt bỏ, một bên lại không ngừng chất vấn, tình cảnh chính mình giờ phút này chẳng phải chính là sở cầu mong muốn lúc trước khi yêu của người nọ.
Y không rõ tiền căn, càng không biết hậu quả, nghe nha hoàn bên người kể xong những chuyện Yến gia gần đây, chỉ cảm thấy nực cười.
Vị nhị công tử Yến gia lợi dụng danh hào xung hỉ cưới Quý Bình An gì gì đó, cùng dĩ vãng tri phủ đại nhân bảo y giả nữ nâng tiến vào phủ, có chỗ nào khác đâu.
Chương Hoa đứng ngẩn trong viện, chợt giơ tay, đem một chòi non vừa nhú, bóp nát.
Không chỉ hai người bọn họ, thanh thế hôn sự của Yến Hoài nói nhỏ không nhỏ, bởi dù đội ngũ đón dâu không có, lặng thinh ngấm ngầm đem người thu vào, nhưng rốt cuộc trên phủ dán chữ hỉ to tướng đèn lồng đỏ tươi treo cả hàng, lộ rành rành sự thực đón dâu, nên nói lớn cũng có thể tính lớn, người biết không ít.
Ngõ ngách khắp thành nhất thời lại được phen nghị luận sôi nổi, kẻ chú ý dần dần thậm chí so với ban đầu bày bảng tìm người xung hỉ, tăng vèo vèo chứ đừng nói giảm.
Bất quá, Yến gia không ai để ý đến những đàm tiếu ấy ——Yến Hoài bệnh thực sự có khởi sắc.
Quý An là cưới để xung hỉ, thực tế không có ai coi cậu là chủ tử cả, cao lắm cũng do bình thường bởi Quý An thành thật nhu thuận, hạ nhân đối cậu có chút hảo cảm đồng tình đáng thương mà thôi.
Nhưng bây giờ Yến Hoài mắt thấy dần dần khang kiện, địa vị Quý An bỗng chốc xoay vần.
Kỳ thật nói là khởi sắc đều có chút hạ thấp, trước thành thân “bệnh” đến mức đi đường đều cần người đỡ, bây giờ đã có thể chạy nhảy nhong nhong, còn mỗi ngày dắt theo nhị thiếu phu nhân mới cưới hầu hạ lão gia phu nhân dùng cơm, lượng cơm cũng dần dần bình thường.
Yến phu nhân vui mừng mà khóc nhiều lần, rốt cuộc cái tỳ mấy tuần trước Yến Hoài tình huống chuyển biến tốt đẹp đột nhiên biến xấu, khiến cả nhà cao hứng xen lẫn nơm nớp lo sợ không kịp, làm sao thừa thời gian đi quản miêng lưỡi thế gian.
Bệnh của Yến Hoài không có dấu hiệu lặp lại, đầu tháng năm, đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Yến gia mừng hết nới, cúng dường ngôi chùa ngoài thành một khoản tiền kếch xù, nhưng lần này trụ trì sư phụ lại đáp không cần, nhờ Yến phu nhân đem tiền bạc đổi hết sang mì gạo, phát cho những gia đình nghèo khổ chung quanh.
Yến nhị gia làm chủ, rộng lượng mở thêm hạng mục chữa bệnh từ thiện, mời hai vị đại phu bị bệnh Yến Hoài hành hạ đến hao gầy góp sức, bọn họ bỏ tiền, miễn phí khám cho mọi hộ dân nghèo.
Mấy tiếng rỉ rả trong thành tức khắc đổi hướng gió, một làn sóng chỉ chỉ trỏ trỏ chê bai ùn ùn chuyển ngược, nào tấm tắc bảo lạ khen thần phật hiển linh, nào sư trụ trì chùa miếu ngoài thành quả nhiên có thần thông, lại nói Yến phủ nhân tâm lương thiện, bệnh của nhị thiếu gia có thể tốt vậy, là phúc báo tích đức do hành việc tốt.
Mà phủ Yến gia, không biết từ ai khởi đầu, danh tiếng “Nhị thiếu phu nhân” không kêu nữa, bắt đầu gọi Quý An thành “tiểu quý nhân”.
Quý An vừa mới làm “Nhị thiếu phu nhân” một tháng chưa đầy, còn chưa có cách nào thích ứng xong thân phận của mình, lần đầu tiên bị người gọi thẳng “tiểu quý nhân” là ở nhà bếp, đương lúc cậu đi bưng canh bổ cho Yến phu nhân, đầu bếp giúp cậu sửa sang hộp thức ăn, cười nói: “Tiểu quý nhân vẫn đừng tự mình động thủ làm những chuyện này, có chúng ta mà! ”
Quý An nháy mắt đỏ mặt, nhỏ giọng “Gọi ta Bình An được rồi”, xách hộp thức ăn lúng túng bỏ chạy.
Yến Hoài giả bệnh hơn hai tháng, xương cốt nằm đến đơ cứng, hiện tại rốt cục cũng có thể chạm đất đi bộ, tính toán dạo dạo bên ngoài xả hơi.
Nhưng Quý An sáng sớm đã không thấy bóng, Yến Hoài ở trong viện tìm một vòng, không ai gặp qua “Nhị thiếu phu nhân” nhà hắn, cuối cùng vẫn là Hoắc Hương từ bên ngoài trở về, báo: “Bình An đi đưa canh bổ cho phu nhân rồi ạ.
”
Yến Hoài mới sực nhớ, Quý An từ sau khi biết hắn vì để cưới cậu, giả bệnh gạt người liền đau lòng Yến phu nhân vô cùng, đến hôm nay chuyện đưa canh bổ này cũng chưa bao giờ lơ lỏng.
Hắn tuyển phu nhân chính là tốt, nghi thất nghi gia, biết lạnh biết nóng.
Khóe miệng nhếch nhếch, Hoắc Hương ngoài ý muốn nhìn, da gà da vịt đều sần sần, hết sức không quy củ trách: “Thiếu gia, ngài còn cười như vậy nữa sẽ lộ tẩy ngay đấy.
”
Yến Hoài liếc y một cái, từ trên bàn cầm trái sơn tra ăn, nói với Hoắc Hương: “Đi tìm Nhị thiếu phu nhân ngươi về đi, chúng ta ra ngoài dạo.
”
Hoắc Hương nằm sấp trên bàn, giả chết: “Thiếu gia, vì giúp ngươi tạo thanh thế bên ngoài, chút tiền riêng của nô tài đều đệm vào hết, nô tài không thể ra ngoài được, ra ngoài cũng không có bạc mua đồ.
”
Đây là do hắn dễ dãi quen, quả thực vô pháp vô thiên.
Yến Hoài chiếu mông con khỉ con đạp một cước,: “Đứng lên, ai dạy ngươi không có quy củ thế.
”
Hoắc Hương bưng mông nhảy dựng, giận không dám nói, Yến Hoài từ trong ngực sờ soạng, đem một tờ khế ước vỗ lên mặt y: “Thay gia ngươi làm chút việc còn ríu rít xiêu vẹo, khế ước cùng thân khế đều cầm đi, cưới cô nương nhà người ta liền hảo hảo sống cho tốt, làm việc ở hiệu thuốc cũng có tâm chút, biết hay chưa? ”
Hoắc Hương trừng thẳng hai mắt, vốn còn đang định giả bộ ủy khuất, đến đây hoàn toàn không giả vờ nữa, khóe miệng kéo thẳng mang tai, tâm hoa nộ phóng mấy chữ giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.
Y cất kỹ hai tờ giấy khế ước vào trong ngực, phốc phốc quỳ trên mặt đất dập vang đầu với Yến Hoài, âm thanh lớn đến mức Yến Hoài đều hơi run rẩy, hớn hở: “Ta đi mời Nhị thiếu phu nhân về ngay ạ! ”
Yến Hoài ở phía sau nhìn Hoắc Hương bóng dáng như pháo trúc đùng đùng đốt, cười mắng một câu: “Con khỉ con.
”.