Khánh Hòa năm thứ ba mươi mốt, mùa xuân.
Bầu trời quang đãng mông lung bừng tỉnh, trong không khí còn vương hơi thở bùn đất ẩm ướt sau cơn mưa mỏng manh đêm hôm trước, rặng liễu che mầm non, nơi nhành cây lanh lảnh tiếng chim hót đầu mùa, xen kẽ tiếng la hét của công nhân khuân vác sáng sớm, quyện thành một bầu không khí vừa yên bình vừa tràn đầy sức sống tích cực.
Một chiếc xe ngựa từ ngoài thành ào ào chạy vào, bên trong bàn tay vươn tới nhấc màn che, có thể thấy người trên xe, một thân quan phục ngồi ngay ngắn, cho dù giữa mặt mày nhuốm đầy mệt mỏi ủ dột, lại hoàn toàn che không được bộ túi da xinh đẹp kia.
Năm nay nước nhiều, kênh mương Nam Giao trải qua thời gian dài không được sửa chữa, đã ảnh hưởng đến sinh hoạt dân chúng xung quanh, Công bộ Thượng thư Tả Kính phái thuộc hạ Chương Hoa, người làm việc ổn trọng vững vàng, đi khảo sát thực địa, một chuyến là hai ngày, đến giờ Chương Hoa mới hồi kinh.
Tả thượng thư qua tuổi nửa trăm, lúc này đang được hạ nhân hầu hạ thay quan phục, nghe tùy tùng truyền Chương đại nhân đến cửa, liền biết chuyện ở Nam Giao có kết quả rồi, vội vàng triệu người vào trả lời.
ngôn tình sủng
Cách lâm triều không còn bao nhiêu tiếng, Chương Hoa dài nói ngắn, đem tình huống kể sơ lược một lần.
Y còn đang trong thời gian nghỉ phép công sai, nhưng Tả Kính thì phải đúng canh giờ thượng triều, quyết định để Chương Hoa ở lại phủ dùng điểm tâm, đợi ông hồi bẩm thánh thượng xong, hạ triều quay lại nói chuyện chi tiết.
Chương Hoa bảo xa phu xe ngựa đi về trước, bản thân thì lưu ở phủ Tả Kính chờ.
Tròn hai ngày hai đêm không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại triều sự nhiều, Tả Kính thật lâu vẫn chưa về, Chương Hoa cứ nhơi nhơi điểm tâm, rồi tự nhiên mơ màng buồn ngủ, lim dim gật gù, nhưng y vẫn bản năng nhơ kỹ, đây không phải phủ mình, dù cho mệt mỏi cỡ nào cũng phải ráng chống, đương lúc mí mắt trên dưới kịch liệt đánh nhau, mới nghe thấy cửa bên hiên lục đục âm thanh Tả Kính hồi phủ.
Chương Hoa vỗ vỗ má lấy chút thanh tỉnh táo, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, không nghĩ tới người trở về không chỉ mỗi Tả Kính, vị bên cạnh Tả Kính, là tam hoàng tử đương triều nổi danh chính kinh.
Chương Hoa cập rập hành lễ, cung kính Tam hoàng tử cùng Tả Kính vào thư phòng mới ngẩng dậy, vừa ngóc đầu lên, đã vô tình mặt đối mặt với thị vệ đứng bên cạnh Tam hoàng tử khi nãy.
Thị vệ kia vóc người rất cao, có lẽ nhỉnh hơn Chương Hoa khoảng nửa cái đầu, khoác một thân kỵ trang tay áo bó hẹp màu đen, bội kiếm giắt ngang thắt lưng, dáng dấp đĩnh bạt, gân cốt cứng rắn, mặt mày tuấn lãng, chính là biểu tình có chút ngốc, đang ngơ ngác ngu đần nhìn Chương Hoa.
Tam hoàng tử và Tả Kính thương thảo hàn huyên, ước chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không kết thúc được, Chương Hoa thức thời dự định lui về phủ mình nghỉ ngơi một hồi, nhưng mà mới cất chân bước ra bên ngoài hai bước, liền nghe thấy thị vệ ngốc ngốc đằng sau gọi vang y: “Vị đại nhân này, xin gượm chút! ”
Ai ngờ thị vệ kia hai vành tai không lý do, lan rộng màu đỏ au au, gật đầu như giã tỏi, nói: “Đại nhân, đại nhân xin cứ gọi ta là Trịnh Hủ được rồi.
Ta……..ta như thế nào trước đây chưa bao giờ gặp qua đại nhân nhỉ? ”
Chương Hoa phẩm cấp vẫn chưa đặc biệt tới mức có thể thường xuyên tự do tiến cung hành tẩu, bình thường việc ngẫu nhiên được diện kiến hoàng thân quý tộc như Tam hoàng tử là việc bắc thang lên trời, thị vệ đang bắt chuyện cùng y là thân vệ tam hoàng tử, tất nhiên sẽ chẳng cách nào gặp qua y.
Y ôn hòa cười xã giao, tự báo danh: “Tại hạ gọi Chương Hoa, hằng ngày không thường xuyên tiến cung hành sự, Trịnh đại nhân tự nhiên chưa từng nhìn thấy ta cũng phải ạ.
”
Trịnh Hủ bàn tay đặt tại chuôi bội kiếm sát hông, dùng sức đến nỗi gân xanh cọng cọng hằn rõ dưới da, đông cứng chất vấn: “Chương đại nhân làm việc dưới quản lý của Tả thượng thư sao? ”
Chương Hoa quy củ đáp: “Vâng.
”
Trịnh Hủ cảm thấy đánh trống, nhịp nhịp đập thình thịch, nhưng chính hắn cũng không hiểu nổi, vì sao hắn lại muốn kêu người ta dừng chân, ấp a ấp úng lúng túng nói không ra lời, hai người nhất thời ai nấy đều trầm mặc, chẳng ai biết nên tiếp tục chủ đề gì, Chương Hoa đợi hồi lâu, không nghe thấy Trịnh Hủ tiếp chuyện nữa, cất tiếng hỏi: “Trịnh đại nhân còn có vấn đề gì hay không? ”
Trịnh Hủ nuốt nuốt nước miếng, nhè nhẹ lắc lắc đầu: “Không…..
không còn việc gì hết.
”
Chương Hoa lặp lại hành thêm cái lễ, đạm mạc trả lời: “Nếu đã không còn việc, vậy tại hạ xin phép cáo từ trước.
”
Trịnh Hủ đứng ngây ngốc ở phía sau, chờ Chương Hoa bên kia đã đi xa, ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy, bộ não hắn mới hoạt động trở lại —— lỡ miêng từ chối đại nhân rồi!
Trịnh Hủ hắn tuy rằng là một hài tử hoang dã không cha không mẹ, nhưng là hắn trưởng thành cùng Tam hoàng tử, Tam hoàng tử lại đối đãi với hắn khoan dung như huynh trưởng ruột thịt, mặt lớn tai to nào mà chưa từng thấy qua, ngay cả Hoàng Thượng, long nhan bùng nổ ném tan nát chén trà, hắn cũng đã vinh quang đi theo Tam hoàng tử trải qua một hồi, lúc ấy cũng không thất thố thành bộ dáng lúc này.
Trịnh Hủ tương đối ảo não, trong lòng mắng mình thực kém cỏi không tiền đồ.
Không phải chỉ là người ta lớn lên xinh đẹp thôi sao? Không phải chỉ là người ta đối với hắn cười một cái thôi sao? Hắn như thế nào ngay cả lời nói đều chẳng thể nói trôi chảy trơn tru chứ?
Nhiệm vụ sửa chữa kênh mương Nam Giao được đưa lên lịch trình, Hoàng Thượng chỉ thị sự vụ giao cho Tả Kính toàn quyền phụ trách, Tả Kính lại thoải mái thảy việc cho Chương Hoa thi hành.
Chương Hoa làm quan trong kinh bảy năm, hiện giờ làm thuộc hạ dưới tay Tả Kính của Công bộ thượng thư, là một trong những sĩ tử Tả Kính coi trọng nhất đợt khoa khảo năm đó, tự nhiên là muốn cất nhắc nhiều hơn chút.
Tầng trên ủy thác trọng trách, huống chi chuyện kênh rạch còn liên quan mật thiết đến đời sống sinh hoạt, làm ăn buôn bán của bách tính, Chương Hoa đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, hai ngày hai đêm, giữa khuya mới mò về được tới nhà, áo khoác vốn dĩ luôn luôn sạch sẽ gọn gàng, đều nhiễm không ít bụi bặm ố xám.
Nha hoàn lo liệu trong phủ không phải là A Anh, nha đầu kia lẽo đẽo theo y mấy năm, nhất quyết nằng nặc thực sự không muốn gả không ra ngoài, bị Chương Hoa cứng rắn chọn mối, đá cho một nhà lương thiện, trước hôm thành thân, khóc nháo sướt mướt suốt cả đêm, Chương Hoa hết cách, phải gọi hai chữ “Muội muội”, nàng mới rốt cuộc do do dự dự, chậm chạp gật đầu đáp ứng lập gia đình, đến tận bây giờ, vẫn coi Chương phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, rảnh rỗi liền mang hai đứa nhỏ trong nhà chạy sang thăm Chương Hoa.
Hôm nay A Anh tới, nghe nói Chương Hoa đã đi ra ngoài làm việc, không biết khi nào có thể trở về, lập tức xắn tay áo chuẩn bị sẵn cho Chương Hoa một bàn đồ khuya ấm áp.
A Anh vì muốn chiếu cố Chương Hoa chu toàn, cố ý luyện tay nghề nấu ăn, Chương Hoa bận rộn xuôi dọc không dậy nổi tâm trạng ăn uống, ngửi thấy mùi hương món ăn quen thuộc, ngược lại cảm thấy bụng bỗng có vài phần đói vang, sai hạ nhân cầm bát đũa đến, tính toán thảnh thơi ở trong viện nhâm nhi.
Nhưng một ngụm canh còn chưa uống vào miệng, đầu tường viện tự dưng lấp ló một cái bóng đen, chương Hoa sợ tới mức run rẩy, tay đang bưng chén quăng luôn, ngoài mạnh trong yếu thét to: “Người nào ở kia! ”
Tên “Tặc nhân” này một thân kỵ trang huyền sắc bó sát thân, vòng eo thon chắc cao ngất, nhảy tường thuần thục đến trình độ không hề tạo cho người xem cảm giác đáng khinh, lưu loát nhanh nhẹn đạp xuống mặt đất, lại lưu loát đường hoàng đứng lên, công chính vô tư xoay người hướng Chương Hoa, phơi bày ra một gương mặt quen biết: “Chương đại nhân chớ sợ, là ta.
”
Chương Hoa trợn mắt há hốc mồm, nhìn Trịnh Hủ đi về phía y, vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện y, mới sực nhớ tới hỏi: “Trịnh đại nhân đây là……? ”
Trịnh Hủ dựng thẳng một ngón tay lên môi, làm động tác im lặng, nhỏ giọng đáp: “Suỵt, ta thay Tam hoàng tử làm việc, xảy ra chút sự cố ngoài dự đoán, mượn phủ Chương đại nhân tránh tránh chút.
”
Tả Kính là người của Tam hoàng tử, Chương Hoa tuy rằng ở trong triều không chiếm bề phái, nhưng y cũng coi như là người do Tả Kính dẫn dắt, cho nên miễn cưỡng có thể xem như là thuộc cấp dưới trướng Tam hoàng tử, Trịnh Hủ sốt ruột trốn đến chỗ y ngược lại hợp tình hợp lý, vấn đề là…………
Chương Hoa nhìn cơm nước, canh, rượu trên bàn, bụng dạ không khỏi thở dài.
Mặn dù y không muốn biết căn cơ của Tam hoàng tử, càng không muốn bị cuốn vào mớ dây mơ rễ má phân tranh triều đình, chỉ tiếc một phen tâm ý của A Anh, tối nay y cuối cùng cạn sạch hứng thú thèm ăn.
Thu liễm suy nghĩ trong lòng, Chương Hoa khách khí giao tế: “Trịnh đại nhân có thể vào trong phòng trốn.
”
Nhưng Trịnh Hủ vậy mà không hề có ý thức tự giác kẻ bị truy sát nên có, cúi người nhặt cái chén lăn lóc trên mặt đất, cầm ấm trà nóng từ tốn đề đề, mời y: “Vừa vặn ta cũng đói bụng, có thể vinh hạnh bồi Chương đại nhân dùng bữa hay không? ”
Chương Hoa: “…”
Không hổ thân vệ Tam hoàng tử đào tạo, tố chất tâm lý thực hoàn hảo..