Chương Hoa đứng trong hố, mực nước chưa qua khỏi đầu gối, tuy rằng đã là đầu mùa hè, nhưng tắm dưới trời mưa dầm dề liên miên, xiêm y ướt sũng đẫm cả người, còn phải ngâm thân nơi nước lạnh dơ bẩn, y vẫn bị đông cứng đến mức toàn bộ cơ bắp, da thịt, tinh thần đều dậy chút tê dại.
May mắn, Trịnh Hủ xuất hiện kịp thời, nhờ đó mà cục diện mới được khống chế, Chương Hoa nghen mớ áp lực, rốt cuôc cũng có thể theo một hơi thở phào nhẹ nhõm, trôi bớt vài phân.
Hai người cách đám nhân công trùng trùng điệp điệp nhìn nhau, Trịnh Hủ bề ngoài khí thế mười phần, nội tâm lại đang hồi hộp chờ Chương Hoa cảm tạ, nhưng Chương Hoa thế nhưng chỉ hướng về phía hắn hơi nhoẻn môi cười một chút, sau đó đạm nhiên nghiêng vai đi bàn chuyện với cấp phó bên cạnh.
Sắc mặt Chương Hoa trắng bệch vì buốt, môi thì càng như chẳng còn tí máu nào, vậy mà nho nhỏ chỗ đuôi mắt lại hồng rực, con ngươi phủ tràn tất cả đều là tơ máu đỏ, trên dưới toàn thân chèm nhẹp, lộ ra một nụ cười như thế, không khỏi khiến cho Trịnh Hủ không hiểu sao, bất giác cảm thấy y vô cùng tương tự với nhành hoa đơn độc, đang dốc hết sinh mạng bung nở trong mưa gió bão bùng, hơi không để ý giây lát, nháy mắt sẽ bị thiên địa khắc nghiệt tàn phá dập vùi.
Nam nhân này, cũng thực là khờ.
Xưa nay có kẻ nào làm quan như y đâu, đích thân vác xác ngâm mình trong nước, nếu dùng biện pháp ấy mà có thể thu mua lòng người thì thôi, nhưng tình cảnh rối bời hiện tại, dùng cái móng chân suy nghĩ cũng thấy, đây hiển nhiên không phải loại chuyện chỉ dùng cách thức đơn giản là có thể giải quyết, Trịnh Hủ tùy tiện đem ngựa buộc vào gốc cây bên cạnh, tiến về phía Chương Hoa bên kia.
Bên trái hắn vắt bội kiếm, tay phải cầm roi ngựa cuốn cong, trường thân đĩnh bạt, vài bước liền mau chóng đi tới trước mặt Chương Hoa, đang định mở miệng khuyên Chương Hoa trở về, đã nghe thấy Chương Hoa lên tiếng: “Vị kia là thân vệ của Tam gia, nếu trong cung đã nhúng tay vào việc này, ngươi cứ nghe theo sự chỉ huy của hắn là được, ta phải trở về thay quần áo, bằng không khéo sẽ đông lạnh ngã bệnh mất.
”
Trịnh Hủ: “………..”
Chương Hoa bàng quang, tiếp tục thao thao an ủi cấp phó: “Có quan binh ở đây rồi, dân chúng chắc chắn sẽ an phận hơn không ít, ngươi không cần quá mức lo lắng nữa.
”
Trịnh Hủ: “……………”
Hắn cách Chương Hoa ba bước, bị mấy câu chặn họng, muốn tiến không được, muốn lui chẳng xong, đằng đó Chương Hoa ngẩng đầu nhìn thấy hắn, quấn một thân quần áo lỏng tỏng nước dán sát trên người, lưu loát đi qua, thanh âm ẩn ẩn run rẩy, gọi hắn: “Tiểu Trịnh đại nhân.
”
Rõ ràng giữa “Trịnh đại nhân” và “Tiểu Trịnh đại nhân” so so chỉ có thêm một chữ, nhưng Trịnh Hủ chính là cảm thấy, khi bị Chương Hoa gọi như vậy, vàng tai của hắn bỗng mạc danh nóng rần, theo bản năng lén lút xoa xoa chút xíu vị trí nhân trung, đáp: “Chương đại nhân có chuyện gì cần? ”
Chương Hoa nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta có thể tin tưởng ngươi sao?”
Thanh âm Chương Hoa nhàn nhạt mà nhẹ nhàng, lấp ló sau khung cảnh hơi nước mờ ảo lượn lờ trên không trung, khiến trái tim Trịnh Hủ lập tức không biết cố gắng, bắt đầu “thịch thịch thịch” đạp loạn tùng phèo, thời điểm hắn lần đầu tiên giết người cũng không phải cái bộ dáng lúng túng này, ráng nỗ lực chống đỡ mặt mũi, đáp: “Đương nhiên có thể.
”
Toàn thân Chương Hoa ướt đẫm, từng giọt nước theo đuôi tóc chầm chậm nhỏ rớt, y vươn tay vuốt tóc lại cho gọn gàng, đối Trịnh Hủ cất tiếng: “Vậy mấy việc chỗ đây, ta đành phải mạn phép cậy nhờ Tiểu Trịnh đại nhân trông coi giúp vậy.
”
Dứt chữ liền không đợi câu trả lời của Trịnh Hủ, Chương Hoa đã hướng Trịnh Hủ hơi hơi cúi khom người, bồi tiếng “Đa tạ”, rồi từ tốn nhấc lên chiếc ô lem luốc có còn hơn không bên cạnh, nhấc bước từ bên cạnh Trịnh Hủ lướt qua, thong dong tiêu sái rời đi.
Trịnh Hủ câm lặng, cảm giác chính mình dường như hiểu sai ẩn ý của Chương Hoa rồi.
Hắn mơ hồ nhận thấy, khi nãy Chương Hoa từ đối diện sượt ngang bên vai hắn, cánh tay hai người phảng phất khẽ đụng nhau một chút, giờ bình tĩnh cẩn thận cân nhắc, lại giống như cái gì cũng không chạm trúng cả.
Trịnh Hủ thơ thẩn gục đầu, khóe mắt liếc liếc, chăm chú giây lát nơi bả vai cánh tay của mình.
Chưa tới nửa khắc kế tiếp, hắn giật phắt ngẩng đầu lên, roi ngựa nắm trong tay quấn quanh hai vòng, vẻ mặt bỗng chỗ trầm tĩnh lạnh lùng, vững vàng đạp nền đất, ấn gót chân tiến về phía trước vài bước, gọi tới thủ hạ dưới trướng.
Hắn dẫn binh tới công trình này, đích thật là nhận chỉ thị do Tam hoàng tử ban bố, bằng không cho dù có tà tâm, lá gan lớn bằng trời cũng không dám lấy eo bài của tam hoàng tử mà cáo mượn oai hùm.
Thân vệ thấy roi gấp ba khúc bẻ từng đoạn xách trong nắm tay Trịnh Hủ, tức khắc kiêng dè, cẩn thận trình báo: “Thống lĩnh, phía trước đã hoàn tất thanh lý sạch sẽ …… Đúng như ngài dự đoán, nguyên vật liệu đất đá thực sự xảy ra vấn đề, là chất lượng thứ phẩm.
”
Trịnh Hủ sắc mặt không phân rõ hỉ nộ, chỉ tầm tầm thoáng lia con ngươi dò xét một đoạn công trường sụp đổ đằng xa, lệnh: ” Nhớ kỹ, chúng ta lần này chỉ là tới hỗ trợ, hiểu không? Âm thầm đi điều tra xuất xứ đống đất đá đó bắt nguồn từ đâu, còn có, vừa nãy là ai dẫn đầu cố tình gây hấn, mang y tới đây gặp ta.
”
Thủ hạ quy củ nghe xong, lập tức đi chấp hành mệnh lệnh, chưa được bao xa lại bị Trịnh Hủ gọi ngược về.
“Thôi, Không cần tìm cái tên gây sự kia nữa.” Roi ngựa quấn tay Trịnh Hủ lại được quấn chặt thêm một vòng, “Hiện tại phỏng chừng gã đã thừa dịp tình huống rối ren lủi mất rồi.
Sự vụ nguyên liệu xây dựng có vấn đề tạm thời không thể để phát hiện, chờ vào đêm, ngươi đi điều tới một nhóm đất đá khác đủ số đủ chất lén đưa sang đi, bút trướng trước tiên cứ ghi sổ cho ta.
”
Thế mưa cuối cùng cũng dần dần có ý tứ ngơi hẳn, Trịnh Hủ cầm roi ngựa đứng thẳng tắp, phảng phất một con báo săn đang án binh bất động chờ con mồi, đôi mắt sắc bén tuần tra bao quát toàn bộ động tĩnh, đem mỗi một người nhất nhất thăm dò một lượt, phó thủ của Chương Hoa, tùy tùng chọn mua nguyên vật liệu, thợ thủ công…
Hắn ngược lại muốn xem xem là tên nào giả thần giả quỷ, âm mưu lớn mặt bẩn thỉu, tráo đổi gạch đá thành tàn thứ phẩm, trước khi đưa hung thủ ra trước công lý, hắn không ngại thay dân chúng gánh chịu thiệt hại, giáo huấn đôi chút những kẻ gian thương này.
Mưa dừng tại sắc trời chạng vạng.
Trịnh Hủ điểm tên mấy quan binh, sai người lên thời gian canh gác, lại đưa ánh mắt ám hiệu quăng cho tướng cầm đầu, ý bảo y vào đêm nhớ kỹ đi thi hành sự tình chính mình công đạo, còn nhiêu tại chỗ giải tán, ai nấy từng người lục đục trở về vị trí trạm gác ngầm vốn dĩ.
Đội ngũ quân lính này không phải toàn bộ đều là bộ binh triều đình chiêu mộ, mà là một đội phủ binh do phủ Tam hoàng tử huấn luyện, được liệt kê và điều hành dưới sự quản thúc lãnh đạo của Trịnh Hủ, chuyên nhiệm vụ thám thính tin tức, ngấm ngầm bảo hộ.
Trịnh Hủ phân phát hết đám thủ hạ, tự mình phóng ngựa trở về thành, mấy bữa trước Chương Hoa đã đáp ứng, cho phép hắn tiến vào phủ làm chỗ trú chân, nhưng sau đó hắn bị Tam hoàng tử sai phái thực thi công vụ, mãi hôm nay mới chớp được cơ hội chạy tới tìm Chương Hoa.
Nơi Chương Hoa ngụ ở phía thành đông, cách cửa thành phía nam có chút khoảng cách, Trịnh Hủ dắt ngựa lững thững đi một chuyến, khi đi ngang qua hiệu thuốc còn cố ý bốc chút thuốc phòng ngừa phong hàn, thời điểm đến phủ Chương Hoa rồi, thế nhưng gõ cửa hơn nửa ngày, mới rốt cuộc có người theo tiếng mở cửa cho hắn.
Cửa vừa mở ra, bên trong ló tới một nữ tử ăn mặc trang điểm kiểu dáng phụ nhân, diện mạo không thể nói là đẹp đến kinh người, nhưng cũng là nét đẹp nhã nhặn hàm hậu, tuyệt đối không giống phong thái nha đầu thô sử nên có —— Trịnh Hủ ghé thăm Chương Hoa phủ hai lần, cả hai lần đều không nhìn thấy trong phủ của Chương Hoa có bất kỳ nha đầu sai khiến nào, chỉ có hai lão nhân, đếm số tuổi có thể làm bà tử Chương Hoa thôi. Trịnh Hủ đáy lòng trầm xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân hắn cũng lắm lúc mắt có đờm, thấu người không rõ, phía trước suy đoán đều sai rồi sao?
A Anh nhút nhát vốn sợ quan binh, nàng luôn cảm thấy bọn họ thực hung hãn, mà Trịnh Hủ lại trời sinh đường cong rắn rỏi lạnh lùng, những khi không gặp Chương Hoa kề bên còn nặng thêm vài phần sát khí lăng lệ, vì thế A Anh vừa nhìn thấy Trịnh Hủ liền lập tức run rẩy, nơm nớp dò hỏi: “Quan gia tìm đại nhân nhà ta ư? ” Đầu lưỡi Trịnh Hủ đỡ đỡ hàm trên, trả lời “Đúng vậy”, lại hỏi: “ Thất lễ, xin hỏi không biết Chương đại nhân có ở nhà không? ”
“Ở ——””
“A Anh, là ai tới vậy?” Chương Hoa xuyên một kiện thường phục rộng rãi may bằng chất liệu vải mềm từ nội viện đi ra, mới trông thấy Trịnh Hủ nháy mắt hiểu rõ, hành lễ vấn an: “Nguyên lai là tiểu Trịnh đại nhân.
”
Y vươn khủy tay làm cái thủ thế mời, khách sáo: “Hôm nay rất đa tạ Tiểu Trịnh đại nhân đã cho tại hạ mượn sức hỗ trợ.”
Trịnh Hủ xém chút đã trực tiếp đem ngựa dắt luôn vào viện phủ Chương Hoa, vẫn là quản gia hầu hạ cạnh Chương Hoa tháo vát, đi tới chậm rãi nhận lấy dây cương Trịnh Hủ đương nắm trong tay, quy củ nhắc: “Đại nhân xin để tiểu nhân dẫn ngựa đến trại dưỡng ở hậu viện ạ”, Trịnh Hủ mới sực nhớ mà buông lỏng tay.
A Anh thấy Chương Hoa tự mình đích thân xuất hiện tiếp đãi khách nhân, thì biết điều không nói gì nữa, nàng vốn tồn vài phần sợ sệt với Trịnh Hủ, lúng túng kiêng dè rụt rụt một bên bả vai Chương Hoa, về nội viện chưa đẫy đã lặp tức hấp tấp tìm cớ bỏ trốn: “Thuốc chắc cũng sắp sắc xong rồi, ta phải đi xem một chút đây.
”
Trịnh Hủ đương từ ngực áo moi móc túi thuốc, nghe A Anh nói thế động tác bỗng chững giữa chừng, nguyên si một thân quần áo ẩm ướt đường hoàng chiễm chệ ngồi trên ghế người ta, vẻ mặt đạm nhiên nói: “Ta là dự định đến xem ngươi dầm mưa có phải gặp bệnh hay không, nếu Chương đại nhân sức khỏe không có vấn đề đáng ngại, vậy ta liền yên tâm rồi.
”
Chương Hoa nhẹ nhàng rót cho hắn chén trà nóng hôi hổi, qua màn hương tỏa mờ đục, y chỉ cười cười nhìn hắn, không đáp lời.
Trịnh Hủ cầm lên chén trà ấm, nhấp một ngụm, lại tiếp tục tự hỏi tự đáp: “Còn về sự vụ kênh rạch, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ, ngày sau đột ngột xảy ra việc, Chương đại nhân hãy cứ tới tìm ta.
”
Mỗi khi hắn vô tình bắt gặp hình ảnh Chương Hoa cong khóe miêng, tiếu ý nhàn nhạt, lý trí nhanh chóng không khống chế nổi nhịp tim chính mình, “Thịnh thịch thình thịch” vang hơn trống trận, nhất thời tay chân có chút luống cuống, không biết nên làm gì cũng chẳng biết phải đặt đâu, mông nóng không an, tay bắt chén nước, vội vàng một hơi dốc sạch: “Cứ vậy đi nhé, ta trước tiên không quấy rầy ngươi nữa….
”
Người nào đó vẫn tỉnh bơ, không thèm lên tiếng ứng hắn, Trịnh Hủ hết cách chỉ đành đứng dậy, muối mặt toan rời khỏi, kết quả bị một cái khăn tay Chương Hoa cầm trong tay bất ngờ đưa sang chặn lui bước, đối hắn trả lời: “Tiểu Trịnh đại nhân, hôm nay thực vất vả ngươi rồi.
”
Chương Hoa bình tĩnh chờ Trịnh Hủ tiếp chiếc khăn xong, mới từ tốn hỏi: “Trạch viện mới, ngươi đã dọn dẹp hoàn tất chưa? ”
Mảnh khăn tay thực khô ráo mượt mà, còn mang theo hương vị huân hương, phảng phất cùng loại với mùi hương dùng trong phòng và trên cơ thể chương Hoa, hắn không rõ ràng lắm đây chính xác là hương gì, thoang thoảng thôi nhưng lại thấm đẫm ruột gan, tao nhã dung dị.
Trịnh Hủ ngây ngẩn thất thần chốc lát, đầu óc bình thường tính toán mau lẹ giờ phải mất đôi ba phút mới có thể theo kịp tình huống, chuyện Chương Hoa hỏi chính là sự tình “Chỗ trú chân hiện tại không tiện” hắn bịa mấy hôm trước, thậm chí còn lắp bắp giật thót: “Còn, còn chưa hoàn tất đâu.
”
Hắn cầm cái khăn chậm chậm nước trên trán, không biết là nước mưa chưa khô hay mồ hôi tuôn như suối, câu đầu bay một đường câu sau vòng một nẻo: “Cho nên…… có lẽ cần thất lễ, xin được quấy rầy Chương đại nhân mấy ngày.
”
A Anh ở phòng bếp phía sau do dự rối rắm suốt cả buổi, thuốc thì đã sắc xong, nếu lại đợi thêm thì sẽ nguội mất, Chương Hoa vốn nhiễm khí lạnh, nhất định phải thừa dịp thuốc nóng uống mới hiệu quả, quyết định cắn răng, xốc can đảm kiên trì bưng chén thuốc quay về.
Kết quả vừa vào cửa, liền nhìn thấy vị quan binh mới nãy cực kỳ hung hãn thô lỗ, hiện tại sắc mặt không hiểu sao hồng bừng bừng, vành tai thì trở nên đỏ chót, thoạt nhìn hình như cũng đội mưa cảm bệnh rồi.
Nàng chần chờ, nhẹ bước bưng bát thuốc của Chương Hoa vào, còn ấn theo thói quen ngày xưa gọi Chương Hoa hai tiếng “Công tử”: “Vị đại nhân này cũng bị mắc mưa sao, ta lại đi chuẩn bị thêm một phần thuốc nhé…!……phía phòng bếp hẳn là vẫn còn trà gừng ủ nóng, ta bưng tới ngay.
”
A Anh nói xong toan xoay người như gió phi ra ngoài, nhưng thất bại, nàng bị Chương Hoa gọi tên kéo trở về.
Chương Hoa đưa chén thuốc kia đến trước mặt Trịnh Hủ, quay sang bảo với A Anh: “Ngươi nên về nhà đi, ai đời có cô nương nhà ai, thành thân rồi mà cứ hễ rảnh rỗi là suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ vầy, ngươi cứ để đó, ta lệnh quản gia lo liệu là ổn thôi.
”.