Nhưng y may mắn không có suy nghĩ lâu, bởi vì bị Trịnh Hủ vô tình vô ý cắt đứt mạch não rồi.
Tay Trịnh Hủ từ dưới chăn của hắn vươn ra, lại lần mò vào trong chăn Chương Hoa, sau đó thực mực thước, e dè cầm lấy bàn tay nhỏ Chương Hoa đặt bên người, thanh âm giống như đang dỗ dành một bé con rất nhỏ: “Ngủ không được sao? ”
Chương Hoa cũng không phát ra âm thanh gì, an ổn, bình tĩnh nằm, y có chút kinh ngạc Trịnh Hủ làm sao có thể phát hiện y còn chưa ngủ, nhưng vẫn là mềm giọng “Ừ” một tiếng, xoay vai sang, nghiêng người đối mặt với Trịnh Hủ cũng nằm tư thế ấy.
Bóng đêm tối đen dày đặc, trong phòng chỉ thanh thanh có chút điểm ánh trăng, Chương Hoa mượn ánh sáng này mô tả hình dáng đường cong thâm thúy của Trịnh Hủ, đôi môi hắn khẽ khàng động động, đối y nói chuyện: “Vì cái gì ngủ không được? ” Chương Hoa trả lời qua loa là do ban ngày ngủ quá nhiều, sau đó mượn việc Trịnh Hủ đang lôi kéo tay y mà làm cho hai cái chăn sinh ra khe hở liên thông, từng chút từng chút len lỏi cọ vào trong chăn Trịnh Hủ, cùng Trịnh Hủ dán chặt vào nhau, thanh âm thủ thỉ be bé nói: “Trịnh Hủ, ta có chút muốn rồi.
”
Kỳ thật y chỉ là đột nhiên không muốn bị mỗi cái chăn bao bọc, nhưng cách nói đòi ôm thực quá mức kiều khí, giống như đang chủ động hướng đối phương làm nũng vậy, cũng không thích hợp với mối quan hệ mập mờ hiện tại giữa Chương Hoa và Trịnh Hủ, vậy nên, y liền cảm thấy dưới tình huống khác bị ôm lấy chắc cũng không sao.
Mà Trịnh Hủ cũng rất nhanh để cho y toại ý nguyện, giang tay dịu dàng vòng y vào trong ngực, lòng bàn tay gồ ghề dán sát eo và cặp mông mượt mà của y, môi hắn hôn môi y, ôn tồn thân thân trong chốc lát, ve vãn dịch đến cằm và cổ, nhay nhẹ Chương Hoa một cái, dừng lại.
Hai người quấn quýt trong nửa phía giường cùng một chiếc chăn đơn, hô hấp người nào người nấy đều chẳng thể duy trì vững vàng bình tĩnh, Chương Hoa cảm nhận được sức nóng bất thường của cái bộ vị khó nói tên thuộc về thân thể đối phương, đang ái muội dán chặt nghèn ép vào bụng dưới chính mình.
Nhưng Trịnh Hủ bất chợt ngưng động tác rồi, hình như không có ý tiếp tục giải tỏa nữa, hắn dùng giọng điệu hiếm hoi ngày thường không hay thấy, đối Chương Hoa hổn hển nói: “Hôm nay ngươi còn không muốn ở lại chỗ ta cơ.
”
Biết rằng ẩn ẩn một xíu hờn dỗi, miệng lưỡi càng nhiều chỉ là đang trần thuật một sự thật..
Tiếp đó, bàn tay hắn đương ôm sau lưng Chương Hoa lại chậm rãi di chuyển đến giữa hai người, nhẹ nhàng an ủi Chương Hoa, ở trong tiếng thở dốc như Chương Hoa sắp khóc, nỉ non: “Nếu ta không có ở đây, ngươi phải làm thế nào bây giờ.? ”
Chương Hoa keo sơn dính vào trong ngực Trịnh Hủ, tiêu tốn thời gian rất dài để bình ổn trạng thái chính mình, mới động động mười ngón tay không biết từ lúc nào đã trèo lên vai Trịnh Hủ, khẩu khí giấu đầu lòi đuôi, không sao cả đáp: “Ta cũng có tay mà.
”
Trịnh Hủ bật cười, vươn cái tay còn lại chưa bị Chương Hoa kịp làm bẩn, kéo cổ tay Chương Hoa đan trên vai mình xuống, âu yếm đặt ở bên môi hôn hôn, tăng lực ôm Chương Hoa càng chặt thêm đôi chút, mơn trướn dán tai Chương Hoa trêu ghẹo: “Lần sau ta dùng miệng cho ngươi nhé, sẽ càng thoải mái hơn.
”
Chương Hoa nghe mà sửng sốt giây lát, đầu ngón tay bị Trịnh Hủ ngậm ngậm chà chà, câu đến giật nảy mình, ở trong lòng Trịnh Hủ nhìn cái gì đều không rõ, mờ mờ ám ám, y đơn giản lựa chọn nhẹ nhàng khép chặt mi mắt, không hồi âm lại hắn.
Bởi vì y tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, y cùng Trịnh Hủ “tiếp theo” là khi nào.
Tuy nhiên, thời khắc này đây, Trịnh Hủ ôm y như vậy, buồn ngủ hình như quả thật sẽ dễ dàng đến mau hơn nhiều.
Cho nên Chương Hoa ngắn ngủi cho phép mình phóng túng bản thân, thẳng thắn vứt chăn qua một góc, không thèm đoái hoài việc có nên dịch trở lại nửa giường còn lại của mình hay không, rất nhanh, cũng rất thỏa mãn, rơi vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Chương Hoa bị một chút động tĩnh nhỏ đánh thức.
Trịnh Hủ đã nhấn mạnh mấy lần rằng mức độ an toàn ở đây rất cao, cho nên Chương Hoa cũng không bởi vì chuyện ngày hôm trước sinh ra quá nhiều lo lắng, nhưng trong giấc ngủ bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh kỳ quái, Chương Hoa vẫn là lập tức bừng tỉnh.
Y mở mắt ra, không nghe thấy cái loại sột soạt của người đang di chuyển, cũng không có chạm được đến Trịnh Hủ vốn dĩ phải nằm kế cạnh y.
Chương Hoa cơn buồn ngủ bay biến hơn phân nửa, xoay thân thể ngồi dậy, hô một tiếng: “Trịnh Hủ.
”
Trịnh Hủ không đáp lại y, Chương Hoa trở nên càng lúc càng khẩn trương, đứng lên vội vã khoác y phục, xuống giường đẩy cửa ra, sau đó lập tức liền tìm được người vừa nãy hãy còn ôm y trước khi thiếp đi.
Trịnh Hủ đưa lưng về phía y, hắn ngồi trên bàn đá trong viện, bên cạnh còn xuất hiện thêm ba người lạ mặt, đều mặc khải giáp, đao kiếm đều đặt trên bàn đá, bọn họ giống như đang thảo luận chuyện gì quan trọng lắm.
Vừa mới tỉnh ngủ phản ứng vẫn trì trệ, Chương Hoa ngó ngó trong chốc lát, mới chậm rãi hiểu được, động tĩnh vừa rồi hẳn là do người của Trịnh Hủ tới nơi này phát ra, bả vai cứng ngắc vì thế dần chậm rãi, thả lỏng xuống.
Thời điểm Chương Hoa định đóng cửa trở về tiếp tục ngủ, một người ngồi cạnh Trịnh Hủ bỗng nhiên để ý thấy, đồng thời đụng đụng nhẹ bả vai Trịnh Hủ, kế tiếp Trịnh Hủ cũng quay đầu nhìn qua.
Chương Hoa mặc áo lót rộng rãi thùng thình, phía ngoài chỉ tròng mỗi bộ xiêm y mỏng, tóc xõa tung lười biếng, rõ ràng bộ dáng chính là qua đêm ở chỗ này.
Sực nhớ tới đây là địa phương nào, Chương Hoa tức khắc giật mình, trở nên có chút gấp gáp.
Có điều, Trịnh Hủ tựa hồ chẳng cảm thấy đây là vấn đề to tát gì hết, hắn giơ tay gõ gõ bàn đá trước mặt, sẵng giọng: “Nhìn đâu đấy? Để cho người các ngươi đi giải quyết, nhớ kỹ phải sạch sẽ, sót đầu sót đuôi dù một kẻ sống, ta cũng sẽ không đi đến chỗ điện hạ cầu tình giúp đâu.
”
Người nhìn về phía Chương Hoa lập tức thu hồi ánh mắt, lật đật cúi đầu, nhìn chằm chằm bản đồ phương án hành động trên bàn đá.
Trịnh Hủ lại nói: “Bất quá các ngươi thấy cả rồi, trong phòng đằng ấy là Công bộ Chương đại nhân, đã nhiều ngày vị Đông cung kia nháo tới chuyện, chắc các ngươi cũng đều nghe nói, Quốc cữu phái người đuổi giết hắn, ta chỉ có thể trước an bài người ngụ ở chỗ ta, mấy ngày nay các ngươi không cần tới đây nữa.
Để sự tình của chúng ta thuận lợi, ta sẽ đích thân đi giải trình với điện hạ.
”
Lúc Trịnh Hủ trở về phòng, cuốn theo một thân nhiệt khí bên ngoài.
Chương Hoa ngồi tại mép giường, còn khoác áo khoác mới nãy, y không có tiếp tục ngủ, phảng phất là đang chờ Trịnh Hủ vậy, khoảnh khắc Trịnh Hủ mở cửa tiến vào, đã liền ngước mắt lên nhìn qua.
Người bên ngoài đã lặng yên không tiếng động giải tán đi, Trịnh Hủ cuối cùng xác nhận một chút, đem cửa khép kín, nhẹ nhàng hỏi Chương Hoa: “Đánh thức ngươi sao? ”
Chương Hoa gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nói với Trịnh Hủ: “Ta nhớ tới, Tả thượng thư có đề cập đến việc phủ ta bị cháy, người ở thời gian dài không tiện, hắn thay ta dàn xếp, có thể tạm trú ở phủ nha vài bữa, ta dự định ngày mai sẽ dọn sang.
”
Trịnh Hủ cảm giác rõ ràng hôm nay tâm tình Chương Hoa không quá tốt, hắn cho rằng đây chỉ là bởi Chương Hoa đột nhiên khi không tự nhiên bị đánh thức rời giường mà gắt gỏng, đồng thời còn não bổ một bước, đem hành vi này lý giải thành làm nũng, vì thế chẳng bận tâm ngại ngùng, lần thứ hai trong đêm thay đồi thành giọng điệu dỗ dành bé con, bảo: “Ta bảo bọn họ mấy ngày nay đều không cần tới rồi.
”
Chương Hoa bình tĩnh nhìn hắn, Trịnh Hủ tiếp tục vỗ về: “Sẽ không làm phiền ngươi đâu.
”
Thực chất, Chương Hoa chỉ là bận rộn tìm kiếm từ ngữ, câu chữ thích hợp mới không lên tiếng thôi, cuối cùng phát hiện làm thế nào cũng không có biện pháp uyển chuyển nổi, quyết định lựa chọn cách hỏi thẳng thắn nhất: “Ngươi cùng bọn họ nói như thế nào,? Ta dùng thân phận gì ở chỗ này?.
”
Đoạn, vươn tay kéo kéo áo lót lỏng lẻo của mình một chút: “Bộ dáng này, ngủ trong phòng ngươi.
”
“Chúng ta thế là bình thường mà.” Trịnh Hủ vô cùng đương nhiên nói, còn khẳng định, “Ta vốn định giới thiệu ngươi là phu nhân của ta đấy, nhưng là sợ Chương đại nhân không vui.
Về sau có thể bảo vậy không? ”
Sắc mặt Chương Hoa lập tức trở nên trắng nhợt, mắt đăm đăm bóng hình Trịnh Hủ thật lâu, mới chậm chạp mà mờ mịt chớp chớp một cái, những lời y suy nghĩ nhưng không có ý chủ động nói, mà khóe miệng lại đóng khép, tự nó phát ra tiếng vang: “Ta một tên nam nhân làm quan, như thế nào có thể gánh được quý danh phu nhân của Trịnh đại nhân.
”
Trịnh Hủ cuối cùng cũng thấy khó hiểu ý tứ y, kỳ quái ngớ ngẩn nhìn Chương Hoa: “Chúng ta không phải đều đã…!Cùng chung chăn gối ư ….? ”
Chương Hoa mặt liệt đối diện Trịnh Hủ mất hồi lâu, buông ra câu trả lời giống như một kẻ phụ tâm người, không hề có trách nhiệm “ quất mã truy phong”, cứng ngắc hỏi Trịnh Hủ: “Vậy thì thế nào? ”
Trịnh Hủ nháy mắt, dường như bị những lời lạnh lùng ấy đả kích nặng nề, hắn trân trối ngó Chương Hoa bằng xương bằng thịt đương ngồi trước mũi hắn, không đáp một câu, câm lặng.
Chương Hoa biết, khả năng tối nay y lại chỉ có thể ngủ rất ít canh giờ, có lẽ còn sẽ bị Trịnh Hủ nửa đêm khuya khoắt đuổi ra khỏi cửa, nhưng là Trịnh Hủ gì cũng không có, hắn chỉ từ trên giá kiếm bên cạnh, cầm lấy bội kiếm của mình, ngoảnh cổ lạnh lùng đẩy cửa đi ra ngoài.
Chương Hoa vinh dự trải nghiệm cảm giác “ tứ cố vô thân”, không có nhà để về không có địa phương để trú, bởi vì Trịnh hủ không có hạ lệnh trục khách, y cũng thuận nước đẩy thuyền, liền da mặt dày ở trong nhà Trịnh Hủ tạm lánh nửa đêm còn lại, chẳng qua y không có ngủ tiếp nổi, mà cứ thế, dựa lưng ngồi ở mép giường, thừ hồn phát ngốc.
Y dùng một chút trong mấy canh giờ thực ít ỏi sắp sáng, chậm rãi suy nghĩ, hồi tưởng về khoảng thời gian y cùng Trịnh Hủ nhận thức thân thuộc nhau, nhưng đại bộ phận vẫn là ở trạng thái bần thần chính mình.
Sau đó thì canh giờ cần tới cũng tới, y như cũ nề nếp, sửa soạn thay đổi triều phục, tính toán chuẩn bị thượng triều bình thường.
Bộ y phục có thêu ấn ký của tiệm may Trịnh Hủ cố ý đặt tặng riêng cho y kia, y không tính toán mang theo, chỉ là y cảm thấy vẫn nên quy củ giữ lịch sự thường thức, thu thập sửa sang mọi thứ một chút, thời điểm gấp xiêm y và chăn mền, tự dung có một khối thẻ bài bằng chất gỗ, chợt từ trong chồng chất gấm vóc may mặc bỗng rớt ra.
Bề mặt khối thẻ ấy là dùng điếu gỗ điêu khắc thành hình dạng lông chim, chất gỗ sử dụng chính là gỗ trầm hương quý giá thượng hạng, đáng tiếc là chạm trổ không được tinh tế bay lượn lắm, vị sư phó điêu khắc này có vẻ như là còn chưa có chứng chỉ xuất sư.
Chương hoa cúi người nhặt nó lên, tò mò vuốt vuốt chăm chú nhìn chốc lát, liên tưởng tới mặt dây chuyền ngọc trang sức nạm đậu đỏ bản thân từng quẳng cho người khác trong quá khứ, cụp vành mi, liền đem mộc bài lông chim này gọn gọn gàng gàng, đặt lại ở trên cùng chồng quần áo vừa xếp xong, phủi phủi quan phục, chỉnh đốn tâm tư thừa thãi, phất tà áo đi thượng triều.
Quân tâm tự cổ chí kim đều khó dò khó đoán, hôm qua phủ đệ của Chương Hoa hoả hoạn cháy rực rỡ, cái ngày sự tình khởi phát Hoàng Thượng nửa chữ cũng không thèm quan tâm hỏi han, hôm nay thế mà lại cực kỳ hào phóng, bất ngờ thưởng cho một bút bạc thảy xuống, bảo y một lần nữa sửa chữa gia cố lại gia môn.
Chương Hoa đương tính toán diện thánh tạ cái ơn bự bự này, đến cửa thì trông thấy Tả Kính cũng đồng dạng ở trên điện, ngoài ra còn có mặt thêm Tam hoàng tử.
Dựa vào quy định, Hoàng tử hoàn toàn không thể mang thị vệ thiếp thân đến trước long nhan Hoàng Thượng, bất quá Chương Hoa tạ ơn xong xuôi, lúc sau rời khỏi, vẫn là ở ngoài điện thấy thân ảnh Trịnh hủ thẳng tắp đằng xa.
Giây phút này đây Trịnh hủ không hề giắt bội kiếm, mặc cũng là triều phục thống lĩnh thị vệ tầm thường, thấy y ngay cả ánh mắt cũng đều không tí nào bố thí hướng phía y bên này cho một cái, rành rành một bộ dáng “ Ta không nhận thức ngươi, ngươi không nhận thức ta”.
Chương Hoa quái đản tự nhiên cảm thấy, biểu cảm giận dỗi này của tiểu Trịnh đại nhân thật sự có chút quá đáng yêu, Chương Hoa dừng bước tại xa xa mà ngóng hắn, muốn tránh tránh một xíu rồi đi, nhưng rốt cuộc vẫn mạc danh không thể kiềm lòng được, thong thả tiến qua chào hỏi xã giao: “Trịnh thống lĩnh.”
Y hiểu bản thân là có đôi phần đã yêu thích Trịnh Hủ, sự thực ấy Chương Hoa thừa nhận, chính là y cũng không hy vọng cao vời rằng Trịnh hủ sẽ đối với y bày tỏ những lời như thế, y vốn dĩ chỉ nghĩ từ chỗ Trịnh hủ có thể có được thực ít thực ít đồ vật y hằng ước ao, tỷ như những cái hôn môi êm ái xen lẫn những cái ôm dịu dàng, những thứ khác y đều không cần.
Trịnh hủ mộc một khuôn mặt, trì độn có nề nếp đối Chương Hoa hành lễ: “Gặp qua Chương đại nhân.”
Chương hoa tiếp lễ, làm bộ nhường đường cho thái giám vô tình ngang qua, thử đứng đến cách Trịnh hủ gần thêm chút, thanh âm đè xuống hơi thấp, nói nhỏ: “Ngươi cũng không phải thực thiệt thòi đi? Có cần tức giận như vậy không?”
Trịnh hủ cuối cùng cũng chịu liếc nhìn y, có điều thực rõ ràng người ta còn đang vô cùng bực bội, Chương Hoa cảm thấy Trịnh Hủ khả năng muốn đối y động tay động chân rồi.
Nhưng Chương Hoa hiểu sai, Trịnh hủ chung quy chỉ là dùng một loại ngữ khí muốn cùng Chương Hoa cả đời không dây dưa với nhau nữa mà đáp: “Cửa điện ở bên kia.”
Chương hoa bỗng ẩn ẩn thấy được một chút khổ sở, bất quá không bao nhiêu, số lần y từng khổ sở đã vô số nhiều, cho nên riết đều trở nên tập mãi thành quen thôi, hiện tại khổ sở chỉ có thể xem như căn bệnh cảm mùa nhẹ, không lăn tăn gì cả liền nói cáo từ, thật sự hướng về phía cửa điện trịnh Hủ chỉ, vừa đi vừa lên kế hoạch sẵn sàng, quyết định đem cái căn hung trạch mai táng sáu tên tặc nhân nọ, còn bị Trịnh hủ một phen lửa thiêu tưng bừng hóa lá kia, một lần nữa sửa chữa trang hoàng, quay về ở tiếp.
Vấn đề là, tối nay vẫn mười phần mười chú định không chỗ nương tựa, Chương Hoa trước khi đến phủ nha, quyết định vòng sang đường bên chút, tại một kiện khách điếm, thanh toán tiền đặt cọc, chọn đặt một gian phòng thượng đẳng, nghiêm túc dặn dò điếm tiểu nhị phải chuẩn bị nước ấm tắm rửa, cũng ở trong phòng điểm tí an thần hương.
Kỳ thực, Chương Hoa có xíu háo hức muốn chạy vào bên trong phòng xem một cái, nhưng mấy bữa nay nhiệm vụ bổ sung nguyên vật liệu đất đá phẩm chất loại tốt đúng địa điểm, thêm sự tình kênh mương Nam Giao điều tra trở lại, vẫn là Chương Hoa gồng gánh.
Do đó Chương Hoa não ngoằn nghoèo trong chốc lát, vẫn là nhận mênh không bước lên lầu, trực tiếp hồi luôn Công Bộ nha môn..