Trịnh Hủ nét mặt chỉ treo loáng thoáng một chút bình tĩnh nhìn qua.
Đối diên với Chương Hoa đương quần áo nửa khép nửa cởi, Trịnh Hủ vốn định lực cao, cũng phải tốn giây lát thời gian mới có thể khống chế được nhịp tim đập thình thịch giòn giã của mình, cho nên cuộc đối thoại của hai người xuất hiện một chút trống rỗng ngắn ngủi.
Trong khoảng trống này, Chương Hoa nhanh chóng ý thức ra sự thất thố của bản thân, nhưng y hoàn toàn không có ý định giải thích, càng không có ý định chờ đợi câu trả lời từ Trịnh Hủ.
Trịnh Hủ muốn đi hay là ở lại, cùng Chương Hoa cũng chẳng xíu quan hệ mảy may nào.
Vì lý do đó, Chương Hoa không nói một lời, y chỉ nhàn nhạt giương mắt tròn nhìn Trịnh Hủ, cũng đảo qua cánh cửa khuất phía sau Trịnh Hủ, cánh cửa đó có chút cũ kỹ rồi, không quá vững chắc, đảm bảo đẩy hơi thô bạo cái là rớt.
Trịnh Hủ và Chương Hoa mắt to trừng mắt to hơn, cả hai bên đối diện người nào người nấy đều như mặt liệt, nếu nhất thiết phải biểu đạt thì cũng chỉ có cảm xúc mệt mỏi và chán nản túng quẫn, tựa hồ hắn có hay không cũng không quan trọng, nhưng Trịnh Hủ mạc danh, ẩn ẩn không hiểu sao lại cảm thấy Chương Hoa hiện tại thực sự đáng thương.
Chương Hoa đáng thương đến thế, là bởi bị hắn khi dễ à.
Bị hắn trói cổ tay, bị hắn nghiền ép ở trên giường ác bá cướp hôn, còn bị hắn uy hiếp giam cầm.
Trịnh Hủ bỗng chốc trở nên không còn tức giận như lúc nãy nữa, luýnh quýnh nói với Chương Hoa: “Ta lừa gạt ngươi đấy, không phải ta thật sự muốn nhốt ngươi lại đâu, sao ngươi có thể dễ lừa thế chứ.
”
Trịnh Hủ do dự một thoáng, dứt khoát cởi áo khoác của mình treo trên kệ bên cạnh, sau đó mau chân thổi tắt đèn trong phòng, nhảy lên nằm trên giường Chương Hoa.
Chương Hoa bị hắn chen vào bên trong giường, không có ý kiến gì với việc Trịnh Hủ không nói một lời, cũng mặc kệ, nằm xuống.
Cả hai giống như đều rất nhanh chìm vào giấc ngủ, không ai làm ra bất kỳ động tĩnh nào, hô hấp đều thanh thiển, trong phòng yên ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve rộn rã bên ngoài.
Nhưng rồi, ngón tay Trịnh Hủ bỗng dưng chậm rãi di chuyển đến một bên cánh tay Chương Hoa, sau đó lại chậm rãi nắm lấy mấy đốt ngón tay tế gầy ấy.
“Như thế nào ngươi lại suy nghĩ như vậy?” Trịnh Hủ nắm lấy tay Chương Hoa xong xuôi mới thủ thỉ hỏi, hắn cũng không chờ mong chương Hoa sẽ hồi đáp, bởi vì Chương Hoa phảng phất cũng không quá tình nguyện phản ứng trực diện với vấn đề hoặc không phải vấn đề của hắn. Tuy nhiên, Chương Hoa ước chừng là thật sự chỉ do ngủ không được, thế mà lại trả lời hắn: “Tam điện hạ về sau vĩnh viễn sẽ không tới nơi này, tiểu Trịnh đại nhân là thân tín của điện hạ, về sau cũng khẳng định sẽ không chỉ làm một thị vệ thống lĩnh bình thường.
Ngày nào đó, khi tiểu Trịnh đại nhân bái tướng phong hầu rồi, tất nhiên phải lập nghiệp thành gia, cưới vợ sinh con, đó mới là chính đạo.
”
Tay Chương Hoa thực yên tĩnh đặt trong tay Trịnh Hủ, Trịnh Hủ cảm giác được, Chương Hoa đang rất nhẹ phát run.
Vì thế Trịnh Hủ dùng thêm chút khí lực, càng nắm chặt tay Chương Hoa một ít, khẽ khàng đáp: “Điện hạ ngày sau tính toán gì ta không rõ ràng lắm, nhưng Chương đại nhân à, ta biết bản thân nhất định không đi được chính đạo đâu.
”
Chương Hoa nghe nghe, không lập tức ừ hử ngay, Trịnh Hủ lại phải gom góp kiên nhẫn đợi cả thời gian rất dài, mới nhận thấy được bàn tay nhỏ của Chương Hoa không còn bần bật nữa.
Không biết vì nguyên nhân nào, sức phán đoán của Trịnh Hủ bị quấy nhiễu, phán đoán lầm Chương Hoa đã ngủ thiếp đi, hắn rón rén một khủy tay chống dậy thân thể, dần đàn nghiêng nghiêng nửa người trên, trong màn đêm thinh lặng, nhẹ nhàng đặt cái hôn lên đỉnh tóc mềm mại, lén lút thân mật lại lén lút vội vã nằm xuống, nhắm mắt lại giả bộ mình cũng đã ngủ say.
Bất ngờ thay, Trịnh Hủ thực mau cảm giác thấy, ngón tay hắn nâng trong lòng bàn tay giật giật một chút, khi bị đối phương phát hiện hành vi của mình, xấu hổ còn chưa kịp truyền đến, Trịnh Hủ liền nghe Chương Hoa nói: “Ta rất dễ bị lừa.
”
Trịnh Hủ không thể đoán nổi ý tứ những lời này của Chương Hoa, quyết định từ bỏ kế hoạch giả bộ ngủ che giấu thẹn thùng, hỏi ngược Chương Hoa: “Cái gì cơ? ”
Chương Hoa nói: “Ngươi bảo ngươi muốn nhốt ta lại, ta sẽ tin.” ”
Lại nói: “Trước kia cũng có người hứa muốn cùng ta bỉ dực liên lý, ta cũng tin.
”
Trịnh Hủ rốt cục đã ý thức được chính mình bỏ sót sự tình gì, là vào buổi tối cái ngày hắn cho rằng hắn đã cùng Chương Hoa chính thức bên nhau, Chương Hoa từng nói qua câu nói kia.
Nuốt nuốt xuống một ngụm nước bọt, tuy nội tâm rối loạn như nồi lẩu, còn thêm một ít miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn là thử ướm hỏi: “Nam nhân đó……đã qua đời ư?”.
Editor: Bỉ Dực Liên Lý: 比翼连理: sát cánh liền cành: có nghĩa là hôn ước (lời hẹn ước rằng sẽ nguyện gắn bó, yêu thương đối phương.).