Trong kinh vốn dĩ phồn hoa, thời điểm cận kề Tết Nguyên Tiêu lại càng náo nhiệt phi thường.
Trịnh Hủ và Chương Hoa đều đang hưu mộc, hơn nữa một số quan viên trên triều, dường như đều mơ hồ biết chuyện của Chương Hoa và Trịnh Hủ rồi, thành ra chẳng ai dại dột gửi thiếp mời Chương Hoa dự tiệc cả, Chương Hoa liền nương thế thảnh thơi an nhàn.
Buổi tối đầu bếp nấu bánh nguyên tiêu, chiếu theo khẩu vị của Chương Hoa trộn đầy các loại nhân bánh y ưa thích, Chương Hoa hợp miệng bất giác ăn nhiều thêm vài cái, đến khi nhận ra thì đã ních bụng chẳng còn buồn động đậy, nhưng y không ngăn được Trịnh Hủ làm nũng với y, cũng nhìn không nổi nét thất vọng giấu không xong trên mặt Trịnh Hủ, đành phải thở dài, đứng dậy thay quần áo, đồng ý đề nghị cùng Trịnh Hủ đi ngắm đèn hoa đăng.
Đèn lồng rực rỡ rọi trọn phố phường sung túc, còn có thực nhiều quán hàng rong bày bán đủ loại đồ chơi nhỏ, Trịnh Hủ có tâm muốn mua cho Chương Hoa chút món quà vặt, có điều dạ dày Chương Hoa thật sự căng ứ khó chịu, nhất nhất từ chối không ăn, hắn chỉ phải ngậm ngùi từ bỏ.
Hai người đi dạo loanh quanh một lát, cuối cùng mua tới một dải lụa mềm, dùng để phối với khối mộc bài lông chim do Trịnh Hủ tự tay chế khắc kia.
Thanh toán xong bạc, Trịnh Hủ đích thân đổi cho Chương Hoa, lại mua thêm cái đèn trời, tính toán cùng Chương Hoa đi thả đèn ước nguyện.
Khi họ vừa đi đến địa điểm thả đèn, còn chưa kịp vái cầu, đã bất ngờ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, sợ hãi vang vọng khắp đám đông: “Bắt kẻ trộm a! ”
Cùng lúc với âm thanh ấy, xuất hiện một nam nhân dáng vóc nhỏ thó, gấp rút xô đẩy từ trong biển người vụt chạy ra, thiếu chút nữa đụng trúng người Chương Hoa, gã khẩn cấp né trái né phải, lại bay nhanh phóng đến càng xa.
Trịnh Hủ theo bản năng dồn lực truy đuổi, chỉ tiếc dòng người thật sự quá đông, cho dù Trịnh Hủ đầy thân võ nghệ, cũng đều không đủ không gian thi triển, phải ráo riết bám sát suốt hai con phố, mới có thể tóm được kẻ cắp, vặn đưa giao cho nha môn.
Không ít dân chúng xung quanh hô hào thán phục thân thủ Trịnh Hủ lợi hại, bất quá bản thân Trịnh Hủ kỳ thật lại rất nhanh hối hận, hắn hẳn là không nên làm vậy mới đúng, ngoại trừ ở trên giường bách y bách thuận, Chương Hoa đều chẳng khi nào thường xuyên dễ nói chuyện giống hôm nay, hắn cảm thấy giờ trở về nơi thả đèn, có khi Chương Hoa cũng đã rời đi rồi.
Nhưng hắn cũng đâu thể không bắt trộm đâu, tốt xấu hắn nguyên lai cũng là ngự tiền đái đao thị vệ.
Trịnh Hủ uể oải quay lại, ngay sau đó lập tức ngây dại —— Chương Hoa thế mà vẫn chưa biến mất, còn đang dừng chân tại chỗ cũ chờ hắn về, trong tay cầm trản đèn hai bọn họ cùng chọn, dáng vẻ thoạt nhìn có vẻ hơi nhàm chán, nhưng giữa rất nhiều rất nhiều khói lửa, đèn đuốc pháo hoa lập lòe, phảng phất không còn xa như hắn mường tượng nữa.
Chương Hoa tựa hồ cũng không để ý đến “ tuồng diễn nhỏ” ban nãy, trái ngược, tựa hồ rất để ý vì bị bỏ quên, hờn dỗi lải nhải “Vừa rồi suýt nữa bị đẩy ngã” hay “Một mình ta đứng ở đây hệt như đứa ngốc vậy”, còn không chờ kịp Trịnh Hủ trả lời, đã vội vàng kéo tay Trịnh Hủ qua, vừa đi vừa tiếp tục lẩm bẩm: “Còn phải đi thả đèn đấy.
”
Trịnh Hủ bất ngờ bị hiện thực đẹp đẽ đập choáng váng đầu óc, khó khăn lắm mới đáp xong tiếng “Được”, đảo tay thành hắn nắm tay Chương Hoa, quyết định không bao giờ buông lỏng nữa.
Một hồi sau, mặc dù đã đi tới địa phương thả đèn, Chương Hoa cũng không có ý định muốn hắn buông tay, chuyện tốt vầy khiến Trịnh Hủ quên luôn ước nguyện.
Trong lâng lâng, hắn nghe được nguyện vọng của Chương Hoa, hắn nghe thấy Chương Hoa dùng thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, chậm rãi nguyện: “Hy vọng Tiểu Trịnh đại nhân sống lâu một chút.
” Đó là cái nguyện vọng kỳ quái gì, nhưng, Trịnh Hủ lại thực mau đạt được kinh hỉ vô cùng.
Hắn nhớ tới, chính hắn đã từng nói với Chương Hoa, rằng: Ta sống bao nhiêu lâu thì thử bấy nhiêu lâu.
2.
Ở Súc Châu hiếm mùa đông nào có tuyết đổ mạnh như vậy, trong sân tích tầng tiếp một tầng, cực kỳ dày đặc, nhìn qua bao trùm thiên địa, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, mềm mại mênh mông.
Đèn năm nay khẳng định là ngắm không được rồi, nhưng cũng không có gì đáng buồn phiền cả, trong phòng đốt than vô cùng ấm áp, Yến Hoài ôm Quý An ủ trong ngực, hai thành một, cùng ngồi bên mái hiên cửa sổ an tĩnh thưởng tuyết.
Trên bàn đặt hai chén bánh trôi nguyên tiêu, còn đương rất nóng, bốc lên từng luồng nhiệt khí hôi hổi, Yến Hoài lấy một chiếc thìa nhỏ múc một cái, phù phù thổi cho nguội bớt mới đưa đến bên miệng Quý An: “Nếm thử xem nào, có ngọt không? ”
Quý An cắn nửa viên, có chút ăn không biết mùi vị mà phát sầu: “Tuyết lớn như thế, hậu viện y quán còn đang để rất nhiều dược liệu chưa phơi khô, đông lạnh hỏng thì chúng ta phải làm sao bây giờ.
”
Quý An cả ngày nay đều không có tinh thần, Yến Hoài còn cho rằng là do đêm qua hắn giày vò quá tàn nhẫn khiến người ta kiệt sức, không ngờ việc gây thương nhớ đều chút xíu cũng không liên quan.
Hắn đem nửa viên bánh nguyên tiêu Quý An ăn còn thừa chính mình nuốt hết, đàm đạm nói: “Yên tâm đi, bên cạnh tiệm thuốc chính là nhà của Hoắc Hương, hắn sẽ đi thu.
”
Quý An càng không yên tâm: “Hoắc Hương…!Hắn có thể nhớ tới không? ”
Với tuýp người tâm lớn lọt gió như Hoắc Hương, phỏng chừng là chẳng nhớ đâu, nhưng Yến Hoài mặc kệ, nói hươu nói vượn trấn an Quý An trước đã: “Không có việc gì, còn có Đông Sinh cô nương ở kia mà.
”
Quý An suy nghĩ giây lát, đỡ suốt ruột hơn một chút, sau đó liền nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực Yến Hoài, rốt cục cũng yên tâm ăn cho xong cái bánh nguyên tiêu.
Bánh nguyên Tiêu ăn nhiều dễ dàng bội thực đầy bụng, Yến Hoài không cho cậu ăn nhiều, liệu liệu tình huống, thấy Quý An ăn được non nửa chén thì bảo hạ nhân cầm xuống, đổi điểm tâm khác lên.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn thổi tưng bừng, một nhúm tuyết đọng trên nhánh cây bị thổi trúng, lập tức lộp độp xuống nền gốc trắng phau.
Yến Hoài hồi tưởng lại chuyện cũ: “An An, còn nhớ năm đó chúng ta đắp người tuyết ở sân sau khách điếm không? ”
Quý An đương nhiên nhớ rõ, năm ấy Yến Hoài bồi cậu dựng người tuyết chính là khúc dạo đầu, tiếp theo đó là Yến Hoài diễn trò giả vờ mắc trọng bệnh, từng bước một danh chính ngôn thuận mà cưới cậu về.
Cậu cũng nhớ rõ, mùa đông ấy, dù tuyết không có lớn như hiện tại, nhưng bọn họ vẫn có thể dùng lượng tuyết ít ỏi kia đắp thành một Quý An nhỏ và một Yến Hoài nhỏ sánh đôi cùng Quý An.
Quý An “Dạ” một tiếng, Yến Hoài liền hỏi cậu vậy có muốn làm người tuyết nữa không.
Năm nay tuyết rơi dày thế, dư sức chất đống vô số người tuyết Quý An và người tuyết Yến Hoài, thậm chí còn có thể lưu giữ trong tiểu viện hồi lâu, không cần giống như năm xưa, “ ai” đều giữ không được, Quý An bởi vì tâm tư nhỏ bé của chính mình mà vành tai nhanh chóng đỏ rặng, đáp: “Muốn ạ.
”
Yến Hoài lập tức sảng khoái đáp ứng cậu ngày hôm sau bọn họ rời giường, sẽ cùng cậu đến trong viện dựng người tuyết: “Năm nay phải xếp ba người, buổi tối chúng ta cố gắng thêm chút, sinh một nhóc tuyết nhỏ, thế nào? ”
3.
“Mẫu thân!” Tân Dập đông lạnh đến chóp mũi đỏ bừng lỗ tai đỏ bừng, nhóc cầm một quả cầu tuyết lớn từ bên ngoài phòng háo hức chạy vào, lúc muốn nhào ụp tới trong ngực Vân Túc, kết quả liếc mắt một cái nhìn thấy nữ tử bên cạnh Vân Túc, lập tức co rúm, thành thành thật thật, cúi đầu đứng ngay ngắn, quy củ hô, “Nương.
”
Vân Túc sai nha hoàn đi lấy một cái khăn chuyên dụng lau tay, vội vàng giải vây trước khi Thúy Hòa tức giận, nói: “Tiên sinh bảo lấy tuyết làm đề tài viết thơ, hiện giờ đứa nhỏ chắc có thể quan sát không sai biệt lắm rồi? ”
Tân Dập lập tức lanh miệng: “Vâng ạ! Bên ngoài lạnh lắm, mẫu thân, mẫu thân vẫn là không nên đi ra ngoài thì hơn, chớ để bị lạnh cóng.
”
Thúy Hòa bất đắc dĩ nhìn Vân Túc một cái, nhận khăn tay trong tay nha hoàn, hòa ái lau lau giúp Tân Dập, đem bàn tay nhỏ bé vì chơi đùa mà lạnh như băng của đứa nhỏ chà xát ấm lên, mới đem lò sưởi tay của mình nhét vào, bên này “ghét bỏ” trách móc Vân Túc cứ nuông chiều đứa nhỏ, bên kia lại hỏi: “Chỉ lo chơi thôi, đã đi thỉnh an qua tổ phụ tổ mẫu ngươi? ”
Vân Túc tay nâng chén trà bỗng ngưng chững, quả nhiên nghe thấy Thúy Hòa tiếp tục nói: “Còn có, nhiệm vụ đi từ đường dâng hương cho phụ thân ngươi, cũng có đi chưa? ”
Tân Dập tự nhiên là đã thỉnh an Tân lão gia và Tân phu nhân, tiểu hài tử tuy rằng ham chơi, nhưng quy củ vẫn là vô cùng tốt, có điều……..
Tân Dập đánh cho Vân Túc cái liếc, không dám hó hé tiếng nào.
Vân Túc đen mặt, bảo nha hoàn dẫn Tân Dập đi uống chén canh nóng trước, sau chờ ăn bánh nguyên tiêu, đợi mọi người đi ra ngoài hết, mới thập phần không cao hứng bĩu môi: “Ngươi còn nhớ hắn! ”
Bình giấm chua lại lật rồi.
Thúy Hòa thâm tâm biết rõ tám phần Tân Dập khẳng định là không đi thắp hương cho Tân Trì, mà nguyên nhân không đi, mười phần là do đôi mẹ con tốt này lại đạt thành hiệp nghĩ “cấu kết với nhau làm việc xấu”, Vân Túc thay tên nhóc che giấu việc quá mê chơi quăng luôn bài tập về nhà ngày hôm nay, trao đổi, nó liền làm bộ đã quên chuyện phải đến từ đường dâng hương này.
Bất quá, nàng đối tính tình yêu ghét rạch ròi của Vân Túc thực không có biện pháp, quay đầu sang cong môi cười một chút, từ tốn bưng chén trà Vân Túc đặt ở trên bàn, lô hỏa thuần thanh đưa về phía môi nàng: ” A Túc tốt của ta, người nọ dù gì cũng tính là phụ thân của Dập Nhi, mặc kệ hắn ra sao, cũng không thể khiến hài tử không hiểu hiếu đạo, đúng không? ”
Trà kia còn nóng, Vân Túc sợ nàng chịu bỏng, đành phải đưa tay đón lấy, lại cảm thấy chính mình quá mức dễ dỗ dành đi, vì thế liền tròn mắt nhìn ngược Thúy Hòa: “Ngươi ta dạy ra hài tử như thế nào, trong lòng ta và ngươi còn không rõ? Nó sẽ là một đứa trẻ không có lòng hiếu thảo à? Dập nhi của chúng ta chỉ vừa năm tuổi thôi, đã vô cùng có phong phạm của bậc quân tử! ”
“Vâng vâng.” Thúy Hòa tiếp tục thản nhiên nhét thêm miếng bánh vừng thơm lừng vào miệng Vân Túc, “A Túc nói tất nhiên phải đúng nha.
”
Bánh vừng ngọt ngào mà không ngấy, là món điểm tâm Vân Túc thời còn khuê phòng thích ăn, sau không biết Thúy Hòa bằng cách nào biết được, cảm thấy mua từ bên ngoài không lành mạnh, tự mình xắn tay áo xuống bếp làm, hương vị so với những chiếc bánh khác còn ngon hơn nhiều.
Quan trọng là bánh vừng ngọt có khả năng trung hòa vị của dấm chua, Vân Túc vừa ăn một miếng bánh, vừa phồng mặt chỉ chỉ má mình: “Hôn một chút.
”
Từ hai năm trước Tân Trì bệnh qua đời, hàng năm đều phải bởi vì sự tình dâng hương tế bái náo loạn um sùm, Thúy Hòa dung túng Vân Túc, dáo dác nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai, mơi chậm rãi sáp tới gần, hôn cái chóc lên nền da trắng ươm của nàng, không ngờ thình lình bị đè ôm xuống, nụ hôn cũng liền từ bên má dừng ở trên môi.
Thúy Hòa hoảng sợ, người này ban đêm nghịch ngợm vô tội vạ chưa tính, hôm nay còn chưa trở tối……..
“Buồn thay” người càn rỡ nào đó đang ghì chặt nàng không muốn thuận theo, hoài chẳng chịu buông tha, còn giống như mặc cả, tỉnh bơ đòi hỏi: “Dập nhi cũng đã năm tuổi rồi, lôi đâu ra đạo lý suốt ngày chui đến phòng mẫu thân ngủ chứ, rày về sau, cứ để nó chuyển qua trạch viện của mình đi, cả đống nha hoàn bà tử tiểu tư, chọn chọn mấy người là được, ngươi chuyển tới đây, cùng ta ngủ cùng một chỗ, ta liền cân nhắc đồng ý cho hắn đi từ đường thắp nén hương.
Ưm..
”.