Sáng nay, Ngụy Vô Tiện coi như chân chính kiến thức Hàm Quang Quân thực sự là không gì không làm được rồi.
Ăn sạch mấy mâm đồ ăn cùng với một chén canh lấy ra từ trong hộp xong, Ngụy công tử phong cảnh vô hạn sờ sờ cái bụng tròn xoe, khóe miệng còn dính dấu vết của đủ loại thức ăn, đặc biệt không biết xấu hổ mà hỏi: “Còn nữa không?”
Lam Vong Cơ thấy y như vậy, tuy là trong lòng có chút tự tin tài nấu nướng của mình, nhưng mà cũng hoàn toàn không ngờ là người này có thể quét sạch nửa cái bàn đồ ăn.
Nguyên ý vốn là làm cho Ngụy Vô Tiện nếm nhiều loại mùi vị.
Tuy là không hợp gia quy, nhưng lúc này cũng đang ở Liên Hoa Ổ, cũng không cần quá bận tâm.
Kết quả lại là…!Lam Vong Cơ không xác định được trạng thái bây giờ của Ngụy Vô Tiện, mới khuyên nhủ: “Ngụy Anh, sáng sớm không thể như vậy.
Tránh ăn no…”
Ngụy Vô Tiện: “Nấc cục!”
Một chữ cuối nghẹn trong cổ họng Lam Vong Cơ, cuối cùng mới quật cường buông ra: “…căng…”
Ngụy Vô Tiện có chút ngượng ngùng: “Ngươi đừng nói.
Đúng là có hơi căng ha…!Nhưng là ta…!nấc cục!” Còn chưa nói xong, lại thêm một lần nữa.
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nghĩ trăm lần cũng không ra.
Y ngày thường cũng không phải như thế.
Hiện giờ trước mặt Lam Vong Cơ làm trò cũng là kém xa bình thường.
Đúng ra là không thể đến mức làm cho y nấc cục liên hồi như vậy…!Vì sao cố tình trước mặt Lam Vong Cơ lại mất mặt như vậy?
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm ngươi tin ta.
Ta còn ăn được…!Nấc cục!”
Lam Vong Cơ: “…Không được.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta thường ngày đều không phải như vậy, nấc cục! Nhất định là hôm nay có cái gì sai rồi!”
Lam Vong Cơ nói: “Ăn cơm phải nhai kỹ, nuốt chậm.
Ngươi ăn quá nhanh.”
Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, nhưng y lại vẫn không thèm để ý trọng điểm trong lời của Lam Vong Cơ: “Ngươi xem, ngươi xem.
Ta nói ta còn ăn được!”
Lam Vong Cơ có chút đau đầu, đỡ trán.
Cũng không biết trên mặt mình là cái biểu tình gì.
Tóm lại giờ phút này hắn tuy là không giống xưa, nhưng vẫn lại lần nữa thể nghiệm cảm giác bị người này chọc tức tới phát bệnh trong thời niên thiếu cầu học…
Thấy hắn như thế, Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười to, tiến lên vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, không chọc ngươi nữa.
Đi.
Ngụy ca ca trước đó dẫn ngươi đi chơi…!Lại qua hai canh giờ liền có thể ăn trưa.
Đến lúc đó ăn nữa cũng không muộn.”
Lam Vong Cơ: “…” Y thế nhưng còn nghĩ đến chuyện ăn?!
34.
Sự thật chứng minh.
Vân Mộng Ngụy công tử không chỉ có một chút thực lực đó.
Lúc này đang là cuối mùa thu.
Mùa này Liên Hoa Ổ thực sự cũng không có gì đẹp để mà ngắm.
Ngụy Vô Tiện gãi đầu, nhớ tới hình như trên núi cũng thú vị, liền xoay người muốn đi ra cửa, dẫn Lam Vong Cơ lên núi, nhìn xem có thể bắt gà rừng, kêu hắn phụ nướng ăn…!
Không sai, là Lam Vong Cơ phụ nướng.
Có Hàm Quang Quân vạn năng ở bên, Ngụy công tử lười động tay, nghĩ thầm tài nấu nướng của mình kém một chút, nhưng mà rất quen thuộc chỗ thâm sơn cùng cốc này.
Gà rừng là mình bắt, cũng phụ trách dẫn Lam Vong Cơ đi chơi.
Còn Lam Vong Cơ phụ trách săn sóc cái dạ dày của mình.
Hai bên cùng có lợi.
Cái bàn tính nhỏ đánh vang cạch cạch trong đầu.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Lam Vong Cơ ở bên này, nghe nói Ngụy Vô Tiện còn muốn ăn, lại là ngay giữa giờ cơm sáng và cơm trưa, ngây cả người.
Hắn đánh giá thân hình gầy gò của Ngụy công tử, có chút hoài nghi cái thân thể này chứa đồ ăn ở chỗ nào.
Chính mình mấy ngày nay liên tục nện xuống bụng người này…!Vì sao không có phản ứng.
Hắn im lặng không biết nên nói cái gì.
Buổi sáng mùa thu, trời vừa tối vừa rét lạnh dị thường.
Huống chi là trong núi.
Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay ăn mặc tùy ý.
Chỉ tùy tiện tròng qua một mảnh áo đen liền bước ra cửa đi rồi.
Ngụy công tử uy vũ, thanh danh vang xa, nghe nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…!rất là mất mặt…!trước mặt Hàm Quang Quân hắt xì một cái rõ to.
Ngụy Vô Tiện: “…”
Y có chút ảo não nói: “Lam Trạm, cái này kỳ thật là ngoài ý muốn.”
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Vong Cơ bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, nhảy về sau một bước.
Hai tay giao nhau ôm ngực, khoa trương nói: “Hàm Quang Quân! Ban ngày ban mặt, trời xanh mây trắng, lanh lảnh càn không, ngươi làm cái gì?” Kỳ thật y biết rõ còn hỏi.
Cái tình cảnh này, ai xem chẳng biết là Hàm Quang Quân khí phách muốn đưa áo mình cho Ngụy công tử mặc.
Nhưng mà trường hợp này nghĩ một tí liền cảm thấy có chút kinh khủng.
Bởi vậy y nghĩ thầm.
Không cần biết là thế nào cũng không thể nhận! Tuyệt đối là không thể!
Nhưng trong lúc y còn đang ngây ra, Lam Vong Cơ đã cởi áo ngoài, giũ một cái, vỗ cho ngay ngắn mới đưa cho Ngụy Vô Tiện: “Mặc vào.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
“A…” Ngụy công tử hoàn toàn quên mất trong đầu nãy giờ nghĩ cái gì, tiếp nhận cái áo kia, áp chế trái tim bỗng nhiên đập loạn, cực kỳ cẩn thận mặc vào người.
35.
Chưa qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu hối hận.
Quả nhiên! Không nên! Không nên mặc!
Đợi đến khi hai con mắt sắc lẻm của y bắt được bóng dáng gà rừng, như thường lệ Ngụy Vô Tiện như hổ đói vồ mồi chuẩn bị nhảy lên chộp gà, lại thoáng nhìn quần áo trắng tinh tươm trên người.
Ngụy Vô Tiện nghẹn.
Lam Vong Cơ cao hơn y một chút.
Giáo phục của Lam Thị lại cực kỳ rườm rà.
Y không muốn làm bẩn áo, đảo mắt, nhắc vạt áo, nhẹ nhàng dùng đầu ngón chân bước từng bước.
Lam Vong Cơ: “…”
Tuy là bước nhỏ, lại làm cho Ngụy Vô Tiện có cảm giác không giống như thường ngày.
Bước chân nhỏ, lại mau.
Hai chân giấu ở dưới vạt áo.
Ở giữa là cái eo cong.
Bóng người trắng di động thật nhanh trong rừng.
Qua một lúc, Lam Vong Cơ nói: “…Ta tới.”
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, dựng thẳng ngón tay trỏ ấn trên môi, ý bảo hắn nhỏ giọng, rồi lại há miệng thở dốc, không tiếng động khoa tay múa chân, mấp máy môi: “Ta tới.” Dứt lời, y lại lần nữa nắm vạt áo, bước nhỏ, đi mau.
Lam Vong Cơ: “…”
Hắn tiến lên mấy bước, lướt qua Ngụy Vô Tiện, duỗi tay chụp một cái.
Con gà rừng nãy giờ bị Ngụy Vô Tiện rón rén bám theo cứ như thế bị hắn bắt trong tay.
Ngụy Vô Tiện hoảng thần nhìn con mồi bị đoạt, xa xa kêu lên: “Hàm Quang Quân! Đây là ta thấy nó trước mà!”
Lam Vong Cơ đến bên cạnh y, đưa con gà cho y: “…Cho ngươi.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Ngụy Vô Tiện bị động tác của hắn làm cho có chút kinh ngạc, vội vàng buông tay áo nhận gà, bất đắc dĩ nói: “Ta không phải nói cái này a…!Lam Trạm, ngươi có biết cái gì quan trọng nhất lúc bắt gà rừng không?”
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Hắn chưa bao giờ bắt gà rừng.
Đây là lần đầu tiên động thủ.
Ngụy Vô Tiện hận sắt không thành thép, nói: “Quá trình đó! Quá trình!” Dứt lời, ánh mắt lại chuyển thành thương hại: “Nhưng mà….!Trẻ con nhà ngươi, ta hiểu mà.
Lam Trạm…!lớn như vậy còn…!thật khổ cho ngươi.”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy Lam Vong Cơ đáng thương.
Cả thời thơ ấu thiếu thốn trò vui: “Ngươi yên tâm! Mấy ngày này, ca ca nhất định giúp ngươi tìm lại thời thơ ấu!”
Lam Vong Cơ: “…”.