[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 24-25



Chương 24:

Ngụy Vô Tiện đột nhiên có chút hoài nghi người này có phải là Lam Vong Cơ không…!Cái này…!Lam Vong Cơ hẳn sẽ không khinh bạc người khác như vậy đi?
Lúc y còn đang ngây người ra, không dám hành động thiếu suy nghĩ, người đang khinh bạc y được một tấc càng thêm muốn tiến một thước, cạy răng y, tiến sâu xâm lấn.

Mùi đàn hương quanh thân càng sâu, tràn ngập mũi y.

Xem ra là Lam Vong Cơ không thể nghi ngờ…
Ngụy Vô Tiện bị hôn tới nhũn cả chân, lại còn tâm tư thất thần, càng thêm lo lắng cho tình cảnh của mình trong lòng…!Trước đó không nói vì sao Lam Vong Cơ chủ động tiến đến.

Nghĩ đến hoa danh phong lưu phóng khoáng của Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài, tại đây trong cái việc nhỏ này lại rơi vào thế hạ phòng.

Vậy sau này người được gả qua chẳng lẽ lại là y sao?!
Nghĩ tới đây, kẻ phản nghịch như Ngụy Vô Tiện liền muốn phản kháng, áp chế Lam Vong Cơ.

Y hạ quyết tâm, hơi nghiêng đầu ra, muốn nói rõ với Lam Vong Cơ.

Ai ngờ y mới có chút động tác, một bàn tay liền bóp cằm y bẻ trở về.

Ở bên tai còn có tiếng thở dốc âm trầm…!
Chân Ngụy Vô Tiện càng mềm…
Y không cam lòng! Đôi tay ở trên còn tự do đang muốn nhúc nhích, lại bị Lam Vong Cơ phát giác, dùng một tay đè lại.

Ngụy Vô Tiện: “……”
Đang lúc y hết sức lo lắng vì tình cảnh của mình, lại đột nhiên phát giác thân thể Lam Vong Cơ đang đè nặng y…!dường như phát run.

Y còn nghĩ là ảo giác, vội vàng dừng động tác, cẩn thận cảm thụ.

Lúc đó mới xác thực là Lam Vong Cơ đè trên người y đang run lên.

Ngay cả hai cánh môi đang dán lấy môi y, cùng với đầu lưỡi đang không ngừng xâm lấn khoang miệng y cũng run rẩy.

Nhớ tới một phen động tác vừa rồi của chính mình, Ngụy Vô Tiện suy đoán Lam Vong Cơ có lẽ là hiểu lầm ý tứ của y, cho nên cũng không dám lộn xộn nữa, sợ dọa cho người chạy mất.

Lúc này đây y cụng bị động tác hôn thô bạo đó nghẹn đến thở không nổi, thong thả chậm lại, còn cố đón ý theo động tác của người kia.

Vốn tưởng rằng làm như vậy có thể trấn an người, ai ngờ động tác của Lam Vong Cơ ngược lại càng thêm thô bạo.

Đầu óc Ngụy Vô Tiện đần độn.

Thân thể cũng xụi lơ thành một khối.

Đợi đến lúc mảnh đen trước mắt y đầy sao trăng, Lam Vong Cơ cũng đột nhiên buông y ra.

Mùi đàn hương thanh lãnh cũng dịu đi.

Ngụy Vô Tiện: “…..”
Ngụy Vô Tiện suýt nữa bị chọc cho cười, vội vàng đứng lên, lăn xuống khỏi nhánh cây.

Miếng vải bịt mắt còn chưa cởi xuống, y đã cất giọng quát lên: “Lam Trạm!”
76.
Lam Vong Cơ ấn người trên cây khinh bạc hồi lâu mới đột nhiên hoàn hồn.

Đầu óc còn chưa quá tỉnh táo, thân thể liền đã phản ứng, quay đầu lao đi mấy trượng mới khó khăn lắm nhớ ra mắt Ngụy Vô Tiện còn bị bịt kín.

Đang muốn nhân lúc này rời đi thì phía sau lưng truyền ra tiếng “thình thịch”.

Hắn dừng chân một chốc, rồi lại vẫn quyết định rời đi.

Ai ngờ phía sau lại kêu một tiếng “Lam Trạm”, làm cho hắn không bước nổi nữa.

Ngụy Vô Tiện lăn một cái ngay tại chỗ, linh hoạt xoay người đứng lên.

Bởi vì chân mềm mà thân thể lao đao.

Miễn cưỡng đứng ổn rồi, đưa tay giật xuống mảnh vải trên mặt.

Cặp mắt bị che mất trong thời gian dài, bỗng nhiên thấy ánh sáng có hơi không thoải mái.

Đợi đến lúc mấy cái bóng áo trắng trong mắt y hợp lại thành một cái, y mới phóng về hướng Lam Vong Cơ: “Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ: “….” Hai chân hắn giống như bị dính chặt, thân thể cương cứng không dám động.

Nghe bước chân càng gần, quả tim treo cao tới cổ họng, kinh hoàng không ngừng.

Sự việc phát sinh quá mức đột nhiên.

Ngụy Vô Tiện cũng không có phản ứng lớn.

Lam Vong Cơ chuyên tâm hôn.

Y chuyên tâm thất thần.

Khó khăn lắm Ngụy Vô Tiện mới chiếm được tiên cơ.

Lúc trước còn suy nghĩ nhiều biện pháp đối phó tình địch trong truyền thuyết.

Bây giờ lại không đánh mà thắng.

Trong lòng y mừng thầm.

Gặp lại Lam Vong Cơ như thế, y còn hận chính mình lúc trước nghĩ quá nhiều.

Y khoanh tay sau lựng, chậm rãi dạo đến trước mặt Lam Vong Cơ, lắc đầu cảm khái: “Hàm Quang Quân lợi hại nha…”
Tai Lam Vong Cơ đỏ bừng từ bầu tới đỉnh, run giọng nói: “Ngụy Anh, ta…”
Ngụy Vô Tiện thành tâm khen: “Kỹ năng hôn không tồi.”
Lam Vong Cơ: “……”
Thấy hắn không phản ứng, Ngụy Vô Tiện hắng giọng, lại nói: “Hàm Quang Quân, kỹ năng hôn của ngươi không tồi.”
Lam Vong Cơ vạn phần túng quẫn.

Từ lúc ra khỏi bụng mẹ tới bây giờ, hắn chưa bao giờ được người khác khen như vậy, hơi giật mình không biết trả lời như thế nào.

Giữa lúc bừng tỉnh thế nhưng còn hơi gật đầu.

Ngụy Vô Tiện ráng hết sức không cười như điên, duỗi tay ôm Lam Vong Cơ, nói: “Vậy…!tới nữa đi!”
Lam Vong Cơ: “……”
Lam Vong Cơ hỏi: “….Ngươi mới vừa rồi…!nói cái gì?”
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc nhịn không được, chủ động dán vào: “Hôn không đủ.

Lại nữa đi.”
Lam Vong Cơ duỗi tay chống y lại: “Ngụy Anh, ngươi….”
Ngụy Vô Tiện nói: “Yên tâm Lam Trạm.

Ta thật sự tỉnh táo.”
Lam Vong Cơ: “…….”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ta thề là ta tuyệt đối không lừa ngươi.

Ta muốn ở bên ngươi cả đời.

Ta sẽ cưới…!bỏ đi…!nếu là gả…!cũng không phải không thể….”
Lam Vong Cơ: “…..”
Ngụy Vô Tiện nói: “Cho nên…!lại nữa đi mà!”
Lam Vong Cơ: “……”
77.

Lần thứ hai bị ấn trên thân cây hôn cho chân mềm eo nhũn, không động đậy được, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc có thể đối diện sự thật là dường như y chính là kẻ phải gả đi rồi.

Bi thương một trận.

Đợi đến lúc Lam Vong Cơ thật vất vả buông y ra mới có thể thở hổn hển dò hỏi: “Lam Trạm…!ngươi này…!ngươi học không tốt a.

Thành thật nói mau.

Ngươi làm sao mà học được?”
Lam Vong Cơ đáp đúng sự thật: “…Không ai dạy.

Cũng chưa từng học.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu, cả người dựa trên người Lam Vong Cơ mới không đến nỗi trượt xuống.

Ở trong lòng y đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc kính nể: “Không ai dạy, cũng chưa từng học…!Không thầy dạy cũng hiểu.

Tự học thành tài sao? Vậy ngươi cũng…!quá lợi hại đi…”
Lam Vong Cơ thẹn thùng không thôi, cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ duỗi tay đỡ Ngụy Vô Tiện, lại thay y chỉnh lại cổ áo mới vừa bị xáo trộn.

Ngụy Vô Tiện thấy động tác vừa tự giác lại tự nhiên của hắn, bỗng nhiên sinh ra cảm giác vợ chồng già sống chung, ngơ ngẩn trong chốc lát, hỏi: “Nói…!Lam Trạm, ngươi là từ khi nào coi trọng ta? Mỗi ngày nện xuống kẻ khí độ bất phàm, phong lưu phóng khoáng ta đây lâu rồi thành sinh tình sao?”
Lam Vong Cơ lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện suy đoán: “Hay là bị tư thế oai hùng, anh dũng giết địch của ta trong lúc Xạ Nhật Chi Chinh dụ hoặc tới mê…!đi?”
Lam Vong Cơ lại lắc đầu.
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện đã sắp kéo cong tới sau ót rồi: “Còn sớm hơn sao? Ta ngẫm lại…!A a! Núi Mộ Khê! Động Rùa Đen đúng không? Khi đó ngươi và ta cùng chung hoạn nạn.

Ngươi thấy ta tỉ mỉ, tinh tế, dịu dàng săn sóc.

Bởi vậy mới sinh ra hảo cảm đúng không?”
Lam Vong Cơ nghĩ lại cái gọi là tinh tế, tỉ mỉ săn sóc trong động Đồ Lục Huyền Vũ mà Ngụy Vô Tiện nói, da mặt khẽ run lên, lại lắc đầu: “Còn…!sớm hơn một chút…”
Ngụy Vô Tiện trừng lớn cặp mắt.

Sớm hơn…!chính là lúc nghe học….

Y nhấp nhấp miệng, cong mắt cười: “Lam Trạm.

Ngươi tơ tưởng ta lâu như vậy, vậy mà một chữ cũng không nói.

Cũng đủ khó cho ngươi a!”
Lam Vong Cơ uốn phẳng cái nếp uốn cuối cùng trên cổ áo y, nói: “Cũng không.”
Ngụy Vô Tiện cười cười, lại nhìn quần áo khó có khi nào nghiêm cẩn trên người, kiến nghị: “Lam Trạm, ngươi nói.

Nếu là thúc phụ ngươi biết chuyện này…”
Lam Vong Cơ: “…..”
Lam Vong Cơ gian nan nói: “Thúc phụ cũng không phải người cổ hủ.

Nhưng nếu người không đồng ý, cũng cần chút thời gian….”
Ngụy Vô Tiện gật đầu, hai tay giật giật cổ áo mới rồi được vuốt phẳng phiu, nói: “Không bằng ngươi và ta ngay bây giờ, ngay tại đây, châu thai ám (*)…!Phi! Gạo nấu thành cơm đi.

Như thế cũng thuận lợi chút.”
(*: câu đầy đủ là “Châu thai ám kết.” Lit: dính bầu.

Tiện muốn sinh tiểu Lam công tử.

Hah!)
Lam Vong Cơ: “…..”
Đang lúc Ngụy Vô Tiện muốn động thủ, hắn vội vàng ngăn người lại.

Mạt đỏ trên tai đã lan tới cổ: “Từ từ, có người tới.”
……….
Editor: Nói thật, chương này càng làm editor muốn edit nhanh nhanh.

Editor ủ ấp một bộ sinh tử văn (không phải ABO), rất muốn nhào vào rồi.

Tóm tắt lại là: sau bao vây tiễu trừ, Tiện được chúng quỷ nương giúp đỡ, tự trọng tố thân thể.

Tiện thể tạm chuyển thành một cái thân thể nữ để tránh bị phát hiện liền.

Ai dè vừa xuống núi gặp ngay Trạm đang điên cuồng đau khổ tìm người.

Một loạt drama sau, Di Lăng Lão Tổ thành công thành Lam Nhị phu nhân, vác cái bụng bầu dưới lốt nữ nhân.

Có lẽ bộ đó có thể nói là Tiện song tính.

Mà song tính đây là đổi qua đổi lại được chứ không phải dạng tất cả có đủ.

Túm cái quần lại là, Tiện Tiện sinh tiểu Lam công tử đi! Editor muốn ẵm cháu rồi!!!.

Chương 25:

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, không hứng thú tí nào buông Lam Vong Cơ ra, lẩm bẩm trong miệng: “Rốt cuộc là ai chọn lúc này chuyên môn đi quấy rối chuyện tốt của người khác vậy.”

Lam Vong Cơ nghiêng tai lắng nghe. Có hai người tới. Một người bước chân trầm ổn có lực, công lực thâm hậu. Một người khác tinh tế không tiếng động, hơi có chút phù phiếm. Một lúc lâu sau, một giọng nam quen thuộc truyền đến: “Giang cô nương…”

Lam Vong Cơ trả lời: “Là Kim công tử cùng Giang cô nương.”

Ngụy Vô Tiện: “…..”

Ngụy Vô Tiện lựa chọn bỏ qua Giang Yếm Ly, mắng: “Thì ra là Kim Tử Hiên cái tên trứng thúi kia! Ta không đi tìm hắn, hắn còn muốn tự chạy tới đụng vào ta! Lại còn dẫn theo sư tỷ?!”

Thân hình y chợt lóe lên, kéo Lam Trạm ngồi xổm sau một bụi cây. Y dựng ngón trỏ bên môi: “…Im!”

Lam Vong Cơ bị y kéo lảo đảo, lắc đầu, bất đắc dĩ theo ý y, vén vạt áo, ngồi xổm sau bụi cây. Hắn theo ánh mắt Ngụy Vô Tiện, nhìn Kim Tử Hiên dẫn theo Giang Yếm Ly đi tới từ nơi xa.

Hai người một trước một sau. Kim Tử Hiên ở phía trước, khoanh tay mà đi. Giang Yếm Ly nhắm mắt theo đuôi, cúi đầu không nói gì.

Nhìn qua ánh mắt của hai người Vong Tiện, Kim Tử Hiên ăn mặc cũng không nhiều, đi cũng không mau, lại chảy xuống một giọt mồ hôi từ trên thái dương giữa từng trận gió thu lạnh lẽo.

Ngụy Vô Tiện: “…..”

Lam Vong Cơ: “…..”

Ngụy Vô Tiện hiện giờ đã trải qua chuyện Lam Vong Cơ nên cũng nhìn ra chút manh mối, nhỏ giọng cười nhạo: “A… Bây giờ mới biết khẩn trương. Sớm làm cái gì đi?” Dứt lời, y quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, duỗi tay vuốt cái cằm bóng loáng tuyết trắng kia hai lần, ân cần nói: “Vẫn là Lam Trạm nhà ta tốt nhất. Sớm như vậy đã có tâm tư với ta rồi. Còn biết nấu cơm xoa eo cho ta. So với con Kim chim công kia, thật sự là một bên trời xanh, một bên cống ngầm.”

Lam Vong Cơ bị y nói tới nóng tai, vươn tay lấp kín cái miệng y, thẹn thùng: “…Đừng… nói nữa…”

Ngụy Vô Tiện híp mắt cười tới cả người run lên, lại không muốn Kim Tử Hiên phát hiện, bởi vậy nhịn vất vả cực kỳ.

Lam Vong Cơ quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly. Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh run rẩy nói làm cho hắn trong lòng tung bay, cái gì nghe cũng không vào. Nếu phải so, có lẽ hắn nhịn còn khó hơn Ngụy Vô Tiện.

Đang lúc hắn phát ngứa trong lòng, lại nhịn càng không được, trong đầu thậm chí nhảy ra hai chữ “Cấm ngôn”, trong tay lại đột nhiên trống không. Ngụy Vô Tiện bên cạnh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lam Vong Cơ: “…..”

79.

Ngụy Vô Tiện tuy cười, nhưng cũng phân tâm tư lên sư tỷ y ở bên kia. Kim Tử Hiên nói không chọn lời, càng không biết nói cái gì hay ho. Không khí giữa hai người hết sức xấu hổ. Mắt thấy Giang Yếm Ly xoay người, đang muốn rời đi, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, định một lát lại kéo Lam Vong Cơ đi tìm sư tỷ, nhân tiện báo tin tốt. Ai ngờ Kim Tử Hiên bên kia đứng tại chỗ một lúc lâu sau lại đưa tay kéo Giang Yếm Ly lại.

Ngụy Vô Tiện: “…….”

Yêu! Râu! Xanh! (*)

(*: nguyên tác là 登徒子. Dịch là Đăng Đồ Tử. Đây là tên của một vị đại phu được nhắc tới trong truyện về một trong số bốn mỹ nam nổi tiếng của Trung Quốc (Tống Ngọc). Nhưng Đăng Đồ Tử có tiếng xấu là kẻ háo sắc, bắt nguồn từ chuyện xích mích giữa Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử. Vì Tống Ngọc ăn nói quá giỏi mà Đăng Đồ Tử bị mang tiếng là kẻ háo sắc chỉ vì ông ta thương bà vợ xấu xí của mình và có với bà ta những năm đứa con. Tiếng xấu này phổ biến tới mức độ về sau tên của Đăng Đồ Tử được dùng trong các tác phẩm ngôn tình bây giờ để nói kẻ háo sắc, giống kiểu Sở Khanh bên mình vậy. Vì Đăng Đồ Tử không có quá nhiều người biết bên Việt Nam nên mình dịch luôn là yêu râu xanh cho các bạn dễ đọc)

Y thầm mắng một tiếng, vội vàng phi thân lên, quăng một chưởng vào trước ngực Kim Tử Hiên, che chắn trước người Giang Yếm Ly, bảo hộ cho nàng ở đằng sau lưng.

Kim Tử Hiên khi không bị đánh, trong lòng bực tức, đến lúc thấy rõ người tới là ai, lửa giận lại càng cao, cả giận nói: “Ngụy Vô Tiện, tại sao đi đâu đều thấy ngươi?!”

Ngụy Vô Tiện cũng chửi: “Câu này phải ta tới nói. Ta làm sao biết con mẹ nó được là tên trứng thối nhà ngươi tới đây?!”

“…Ngươi!” Kim Tử Hiên kiêu căng, ngạo mạn từ nhỏ, không giống như Ngụy Vô Tiện lưu lạc đầu đường cuối ngõ năm đó, không thể chửi bậy lưu loát như vậy. Hắn tức giận đỏ bừng mặt, giơ kiếm đâm về phía Ngụy Vô Tiện.

Hai người qua lại mấy chiêu. Kim Tử Hiên chợt thấy áp lực từ phía Ngụy Vô Tiện nhỏ dần. Trong lòng vui sướng, muốn thừa thằng xông lên. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện xoay người bỏ chạy. Còn vừa chạy vừa gào: “Lam Trạm cứu mạng!”

Kim Tử Hiên: “…..”

Tiếng kêu cứu kia vửa dứt, bụi cây bên cạnh liền lóe ra ánh kiếm màu xanh. Ánh kiếm kia xông thẳng tới Tuế Hoa trong tay hắn với tốc độ cực nhanh. Tị Trần và Tuế Hoa chạm vào nhau. Hai ánh kiếm xông thẳng lên trời.

Ngụy Vô Tiện cố sức nặn ra hai giọt nước mắt, nhăn mặt thành một bộ “uất ức”, chỉ vào Kim Tử Hiên nói: “Hắn ăn hiếp ta!”

Kim Tử Hiên: “…..”

Kỹ… thuật diễn hạ bút thành văn này, diễn khóc tự nhiên muốn là có ngay?

Hắn nhìn hai giọt nước mắt treo trên khóe mắt Ngụy Vô Tiện, một lúc lâu không nói gì, đối với vị công tử họ Ngụy nổi tiếng xa gần này càng kính nể không thôi…

80.

Lam Vong Cơ chắn giữa hai người, bảo hộ Ngụy Vô Tiện sau lưng. Động tác bao che rõ ràng này đưa đến một trận hoảng hốt trong đầu Kim Tử Hiên. Hắn nhớ rõ… hình như mấy ngày trước đây ở Liên Hoa Ổ, quan hệ giữa hai người này còn chưa đến tận đây đi? Chẳng lẽ… mau như vậy liền thành rồi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng u oán, có chút nhìn không rõ vì sao khởi điểm hai bên giống nhau, chiếu theo cái đầu gỗ của Ngụy Vô Tiện cùng với tính cách như cái hũ nút kia của Lam Vong Cơ, tình cảnh của đối phương phải không bằng hắn mới đúng chứ…

Kim Tử Hiên ở bên này thất thần rơi vào cảnh đẹp. Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng đồ ngốc kia của hắn, giận sôi mắu, đang muốn tiến lên cho cái mặt hắn thêm mấy màu, lại bị Giang Yếm Ly lanh tay tẹ mắt gọi lại: “A Tiện….”

Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên còn đang hoài nghi đời người, bay bay trên cõi tiên trên trời, rồi mới cười hì hì cọ sang bên cạnh Giang Yếm Ly, còn kéo theo Lam Vong Cơ, muốn giới thiệu sư tỷ cho hắn: “Sư tỷ….”

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân pha tạp truyền từ xa tới cùng với tiếng ríu rít, châu đầu ghé tai nghị luận, ngắt lời sắp ra từ miệng Ngụy Vô Tiện.

Hai ánh kiếm bay lên tận trời mới rồi. Người sáng suốt nhìn liền biết nơi này có hai người vừa đánh nhau, vui vẻ đến hai mắt sáng lên, vội chạy đi bẩm báo. Một đám tiên môn tu sĩ ở gần đó liền mênh mông cuồn cuộn đi qua nhìn xem.

Mọi người đi qua bên này, nhìn thấy toàn cảnh người giằng co, thấy thân phận, càng thêm vui vẻ. Hai, ba vị danh sĩ tiên môn. Còn có một cái đại tiểu thư Giang Gia. Một đôi nam nam, một đôi nam nữ. Tai tiếng gần đây truyền rộng. Hiện giờ đụng vào nhau. Có thể nói là một trò hay.

Ngụy Vô Tiện vốn không thèm để ý, dẫn Lam Vong Cơ và Giang Yếm Ly đang định rời đi. Ai ngờ Kim Tử Huân lúc trước ở trước đài xem săn bới móc, còn bị y từng đánh vào mặt, ở đây lại không biết sống chết chạy qua gây sự.

Kim Tử Huân thấy bốn người ở đây, ba người tụ thành một đoàn. Chỉ có một mình Kim Tử Hiên là cô đơn. Hắn rốt cuộc bắt được cơ hội lần thứ hai khó có được, bới lông tìm vết: “Tử Hiên, họ Ngụy này lại kiếm ngươi làm phiền?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.