10.
Giang Trừng đuổi Ngụy Vô Tiện đi rồi, rốt cuộc có thể ngủ ngon.
Hắn mới vừa nằm lên giường, liền nghe thấy tiếng tru thảm thiết y như đêm qua truyền đến từ phòng Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng mơ mơ màng màng đoán một cái.
Tiếng gào tràn đầy khí thế, nhưng nếu so với hôm qua vẫn là thiếu một chút uy lực.
Xem ra cú nện kia của Lam Vong Cơ cũng là có hiệu quả…
…!Bị Lam Vong Cơ nện?
Giữa cơn hoảng hốt tựa như bắt được trọng điểm, Giang tông chủ mau chóng đứng dậy, triệu tập môn sinh, đá văng cửa phòng Ngụy Vô Tiện.
Lại nhìn thấy một màn quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện bị nện đau tới khóc ra nước mắt.
Hai chân cưỡi lên trụ giường, một tay ôm trụ, tay kia cầm Trần Tình múa may về hướng Lam Vong Cơ, cao giọng gào thét: “Cố ý! Lam Trạm ngươi tuyệt đối là cố ý!”
Đầu tóc Lam Vong Cơ xõa tán, thần sắc vô tội ngồi trên giường.
Vẫn như cũ quên đứng lên, chân tay luống cuống muốn tiến lên gần Ngụy Anh để giải thích: “Ngụy Anh…”
Sau tiếng gào mở màn kia, giọng Ngụy Vô Tiện đã hơi khàn.
Quá nửa đêm đột nhiên bị vật nặng nện cho một cú long trời lở đất.
Mặc dù đã trải qua một lần, nhưng mà cũng không kiềm được cơn kinh sợ: “Ngươi, ngươi, ngươi ngươi…!đừng qua đây!”
Lam Vong Cơ nghe vậy, hơi cúi đầu.
Ánh mắt ảm đạm xuống không ít.
Cánh môi ngày thường nhắp thành một dòng thẳng tắp giờ đây lại hơi cong xuống.
Hắn dừng lại, chớp mắt một cái, rồi lại lui lại một chút.
“Ôi ôi…” Lam Vong Cơ như vậy là Ngụy Vô Tiện nhìn không được nhất.
Quân tử thanh cao ngày thường như trăng sáng, hiện giờ như một…!đứa bé đáng thương.
Thật là làm cho người ta không có cách nào tiếp thu.
Y có hơi vô lực, nói: “Lam Trạm, ngươi…!không đến mức vậy đi?”
Lam Vong Cơ không nói.
Vẫn giữ bộ dáng như cũ.
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ, vội buông cây cột giường tiến lên an ủi: “Hàm Quang Quân a…!vừa mới rồi ta không phải có ý kia…”
Giang Trừng và chúng môn sinh chứng kiến toàn bộ quy trình: “…”
11.
Lần đầu tiên là trùng hợp.
Có lẽ là Lam Vong Cơ tiếp xúc với yêu thú gì đó.
Hoặc là đụng vào trận pháp nào đó, mới dẫn tới việc hắn nửa đêm giáng xuống nện vào Ngụy Vô Tiện…!Mà lần thứ hai…!lại đáng để suy nghĩ sâu xa.
Giang Trừng nhớ tới hành vi chấp nhất muốn bắt Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ của Lam Vong Cơ trong thời kỳ chiến tranh.
Tức khắc cảnh giác: “Lam nhị công tử, hiện giờ ngươi nên giải thích như thế nào…!A! Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn chết sao?”
Ngụy Vô Tiện đang vội vàng trấn an Lam Vong Cơ, thấy Giang Trừng mở miệng chất vấn.
Giọng điệu còn không thèm khách khí chút nào.
Cho nên y lặng lẽ vươn tay vỗ vỗ mấy cái không nặng không nhẹ lên mu bàn tay Giang Trừng, quay đầu trả lời: “Ngươi nhìn xem, Hàm Quang Quân là cái loại người này sao?”
Giang Trừng: “…”
Hắn đứng tại chỗ, ngơ ngác hồi lâu.
Chúng môn sinh cũng giống hắn.
Sau một lúc lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Không phải nói…!Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ là bất hòa từ xưa tới nay sao?! Rốt cuộc ai mới là huynh đệ thân thiết cùng lớn lên từ nhỏ?! Trong một nháy mắt này, chúng con dân Liên Hoa Ổ, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện ra, có cùng một cái suy nghĩ: Con gái hướng ra ngoài.
Bọn họ lắc lắc đầu, mơ hồ có cảm giác nguy cơ là đại công thần Ngụy Vô Tiện sắp bị người bắt cóc…!
Ngụy Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân? Hàm Quang Quân! Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ hơi ngẩng đầu.
Ánh mắt rốt cuộc rớt lên người y.
Ngụy Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người chịu nghe thì dễ rồi.
Y nói: “Hàm Quang Quân a…”
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi dịch đi, lướt qua Ngụy Vô Tiện nhìn về phương xa.
Trên mặt tuy rằng vẫn là thần thái trang nghiêm, nhưng mà Ngụy Vô Tiện hiếm khi để tâm quan sát như vậy, lại nhìn ra khả năng là hắn cự tuyệt giao tiếp lúc này đây.
Ngụy Vô Tiện: “…” Ai…!Tâm tư Lam Vong Cơ thật là càng ngày càng khó đoán mà…!
12.
Ngụy Vô Tiện quơ tay, múa chân trước mặt Lam Vong Cơ một hồi lâu, mới cảm thấy sắc mặt đối phương khá hơn một chút.
Y gõ gõ đầu, nhớ tới mới rồi hình như Giang Trừng còn ở bên cạnh, xoay người tìm…
Ngụy Vô Tiện: “…”
Mặt Giang Trừng đen như đít nồi, thống lãnh một đám môn sinh cũng đang dại ra lườm hai người bọn họ.
Ngụy Vô Tiện im lặng một lát, kéo Lam Vong Cơ qua, túng quấn trốn sau lưng hắn.
Giang Trừng tức giận đến gân xanh trên trán thình thịch nảy: “Ngụy Vô Tiện, ngươi nghiêm túc một chút được không?! Đứa bị nện chính là ngươi a!”
Ngụy Vô Tiện vò đầu, lẩm bẩm: “Ta rất nghiêm túc mà…”
Nghiêm túc cái rắm!!
Giang Trừng cảm thấy không tiện nói chuyện với y, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân? Ngươi cũng nên cho lời giải thích đi?”
Như Giang Trừng sở liệu, Lam Vong Cơ lắc đầu: “Không biết.
Hôm nay vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ việc gì dị thường.”
Giang Trừng càng thêm táo bạo, lạnh gióng nói: “Không có gì dị thường? Cũng không biết Liên Hoa Ổ chúng ta đến tột cùng là có bảo vật quý báu gì có thể làm Lam Nhị công tử nhiều đêm bay đường hàng không vào Liên Hoa Ổ?”
Ngụy Vô Tiện lúc này lại chịu chủ động chạy ra nói chuyện: “Lam Trạm không nói dối.
Hắn nói không biết là không biết.
Ngươi ép hỏi cũng vô dụng…”
Ngay sau đó y nghĩ tới chính mình mới vừa rồi bị Lam Vong Cơ nện cho một cú mà thét lên.
Âm thanh kia một tiếng rung trời, lở đất.
Uy lực không hề nhỏ.
Có lẽ là đủ đánh thức non nửa người ở Liên Hoa Ổ.
Cho nên Giang Trừng ở chỗ không thể tính là gần phòng y vẫn nghe được mà chạy đến…
“Khụ khụ!” Ngụy Vô Tiện ho khan hai tiếng: “Giang Trừng.
Ngươi chắc cũng mệt rồi? Nếu không đi về trước ngủ đi?”
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, bước ra cửa bỏ đi.
Đám môn sinh hai mặt nhìn nhau.
Tên môn sinh mới ban ngày đưa thuốc cho Ngụy Vô Tiện chủ động tiến lên hành lễ: “Ngụy công tử, Hàm Quang Quân…”
Ngụy Vô Tiện xua tay: “Lam Trạm ở chỗ ta được rồi.
Các ngươi cũng vội vội vã vã cả ngày rồi.
Trở về nghỉ ngơi hết đi.”
Tên môn sinh kia: “Nhưng mà…” Eo ngài còn chịu nổi sao? Vạn nhất lại rơi xuống nữa…
Ngụy Vô Tiện nói: “Không sao.
Chúng ta ngủ quen rồi.”
Môn sinh: “…” Ngài biết ngài đang nói gì không?
Lam Vong Cơ: “…”
13
Ngụy Vô Tiện nằm trên giường.
Một lần nữa cảm thấy may mắn hôm nay đi dạo bên ngoài tiêu cơm mới tránh cho thảm kịch bị đạp tới ói ra trước mặt Hàm Quang Quân người đẹp như tiên.
Lam Vong Cơ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, do dự hồi lâu, vành tai đỏ thấu lên mới vươn tay ý đồ xoa nắn cái eo liên tiếp gặp tai nạn hai ngày nay.
Lúc này đây, Ngụy Vô Tiện cũng đang muốn xoa eo, nhưng chưa kịp ra tay đã có một bàn tay khác ấn lên eo y.
Ngụy Vô Tiện: “…”
Cái tay kia giật giật, rồi ấn xuống nhè nhẹ, xoa xoa…
Ngụy Vô Tiện: “…”
Ngụy Vô Tiện đờ người quay đầu lại.
Tầm mắt dừng trên hình ảnh bên hông mình…!trên cái tay kia, theo cánh tay đi lên, lên tới gương mặt trắng nõn tuấn nhã của Lam Vong Cơ…
Ngụy Vô Tiện: “…”
Cái eo của y hiện giờ đã hết ê, chân cũng không đau, linh hoạt lăn mấy vòng, sợ muốn tè ra quần bò dậy che chở cái eo già của mình.
Giọng y run rẩy còn lợi hại hơn so với lúc mới vừa bị nện: “Ngươi ngươi ngươi ngươi đừng…!đừng…!đừng…!chạm vào chỗ…!chỗ đó!”
Lam Vong Cơ bị động tác mãnh liệt của y dọa sợ: “Ngụy Anh…”
Ngụy Vô Tiện cũng biết Lam Vong Cơ là áy náy vì (eo) y bị hắn nện hai lần bị thương mới muốn tự tay xoa bóp…!nhưng mà…
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm ngươi dừng tay! Yên tâm! Ta tốt thật sự! Một chút trọng lượng này không đáng kể gì đối với ta.
Ta giả bộ đó.
Ngươi đừng có tin! Ngủ ngủ.
Lam Trạm ngươi mau mau ngủ đi!” Y nói rất nhanh, giống như phun pháo liên thanh.
Thậm chí còn muốn bò dậy làm vài bộ quyền pháp biểu diễn bản thân thực sự không vấn đề.
Còn tốt lúc này y vẫn tương đối bình tĩnh, không thật sự nhảy lên làm một bộ quyền.
Nếu không đến ngày mai, cái eo của y thật sự là căng không nổi…
Lam Vong Cơ thấy y phản ứng như vậy, cũng không kiên trì nữa.
Giờ này đã hơn nửa giờ Sửu (hơn 2h sáng).
Thật sự là không nên ngủ quá muộn như vậy.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Cũng không biết là thở dài cái gì, bắt đầu động tay sửa sang lại đệm giường bị Ngụy Vô Tiện đạp cho rối loạn tung tung.
Đợi hắn làm xong quay đầu lại thì người kia đã sớm nhắm mắt, ngủ say tít từ lúc nào rồi…
Lam Vong Cơ: “…”
……………
Lời Tác Giả: Thật muốn tưởng tượng một chút cảm giác của Giang tông chủ mới rồi, giống như gặp cặp vợ chồng trẻ mới cưới đứng ngay đầu ngõ giận dỗi nhau.
Hắn xem đến muốn bán nhà dọn đi….