[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 31: Chương 31



Lúc này đây Lam Khải Nhân không chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện một cách kỳ quái, trong lòng ông chắc rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, thế nên ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ càng thêm hung ác…
Ông ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy thực có lỗi với vị huynh trưởng đi quá sớm của mình.

Ông đã không thể coi chừng cái nhị chất nhi này, tìm một vị đạo lữ vừa đoan chính lại càng quy phạm mà cưới cho hắn.

Ngược lại thả cho hắn đi động cải trắng nhà người khác…!
Nghĩ đến đây, ông không khỏi liếc Ngụy Vô Tiện một cái, lại nhìn Lam Vong Cơ đoan chính, thủ lễ, trong lòng chậm rãi đổi cái cách nói.

Tuy là nhị chất nhi nhà mình động tay trước.

Nhưng là phía nhà mình mới là cải trắng.

Bên Giang Gia kia là heo.

Vậy mới đúng.

Sắc mặt Lam Khải Nhân thay đổi thất thường.

Hai tên tiểu bối ngồi đối diện ông lo lắng, đề phòng.

Tâm tình chờ đợi trưởng bối hạ lệnh cũng phập phồng theo.

Ngụy Vô Tiện dịch người, nhích lại chỗ Lam Vong Cơ cầu được an ủi.

Lúc bả vai hai người chạm vào nhau, y mới phát giác thân thể người nọ cương chặt như khúc gỗ.

Trong tay áo còn phảng phất truyền ra tiếng xương ngón tay siết chặc “răng rắc”…
Ngụy Vô Tiện: “…Phốc!”

Một tiếng này đánh thức Lam Khải Nhân đang rơi vào sự im lặng không kềm chế được.

Lam Vong Cơ nghe tiếng cũng chỉ liếc mắt một cái, thấy Ngụy Vô Tiện cười cười làm mặt quỷ với hắn, lại yên lặng dời tầm mắt đi.

Hắn nhớ tới lúc trước Ngụy Vô Tiện lải nhải, thì thào vào tai, khẽ nâng tay lên, rồi lại giấu đầu lòi đuôi, buông xuống.

Ngụy Vô Tiện thò lại gần thì thầm: “Lam Trạm, ngươi đừng khẩn trương…”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu.

Ngụy Vô Tiện nói tiếp: “…Ta thấy rồi…!Không được.

Ta nhịn không được!”
Lam Vong Cơ: “…..”
Ngụy Vô Tiện nhịn không được, che miệng, vùi đầu xuống bàn.

Tuy không vang tiếng, nhưng bả vai y run lẩy bẩy từng đợt rõ mồn một.

Giang Trừng ỡ đối diện nhìn nhất cử nhất động của hai người, run rẩy khóe miệng, trừng mắt với Ngụy Vô Tiện: “Cười cái gì?!”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nhếch miệng: “Không có gì.

Cười ngươi không có đạo lữ thôi đó mà.”
Giang Trừng: “……”
Hắn bị câu này của Ngụy Vô Tiện nghẹn cho không nói nổi, quay đầu nhìn Lam Khải Nhân, trong lòng tính toán xem làm cách nào, bằng lực độ nào gõ cho ông ta tỉnh mà không tính là thất lễ…!
97.
Lúc Lam Khải Nhân lấy lại tinh thần thì ba tên tiểu bối – trong đó có Hàm Quang Quân được mọi người kính ngưỡng, một tông chi chủ Giang Trừng, cùng với Ngụy công tử dữ danh đồn xa lệnh người nghe mà sợ mất mật – đã có hai người ngồi không yên.

Một người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm liệt trên bàn.

Một người khác thì ngã cả vào người Hàm Quang Quân, nghiễm nhiên một bộ đồi bại.

Lam Khải Nhân chỉ nhìn đã tức giận tới muốn đánh.

Lam Khải Nhân nói: “Ngồi đàng hoàng cho ta!”
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng vội vàng chỉnh dáng ngồi thành đoan chính, cung cung kính kính chờ đợi Lam Khải Nhân lên tiếng.

Trong lòng lại âm thầm châm chọc Lam lão tiên sinh đúng là cứng nhắc, cổ hủ, phản ứng chậm hơn không chỉ một phách so với người khác…
Lam Khải Nhân thấy ba người ngồi ngay ngắn rồi mới hắng giọng, nói với Ngụy Vô Tiện: “Chuyện này, ta cũng đã biết được…”
Chính sự rốt cuộc bắt đầu rồi.

Ngụy Vô Tiện tuy là biểu hiện tùy tiện, nhưng nói y trong lòng không khẩn trương là không có khả năng.

Y gật gật đầu, chờ Lam Khải Nhân nói tiếp.

Lam Khải Nhân nói: “Ta biết Cô Tô Lam Thị chúng ta có lỗi với ngươi…”
Ngụy Vô Tiện: “…..Hả?”
Lam Khải Nhân nhíu mày, hồ nghi: “…Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”
Ngụy Vô Tiện: “…..”
Y quay đầu liếc Lam Vong Cơ, vội vàng phủ nhận: “Không có! Khụ…!ngài nói tiếp…”
Lam Khải Nhân nhìn hai người, im lặng một lúc, lại nói: “Việc đã đến nước này, nếu hai người các ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng không tiện ngăn trở.

Huống chi các ngươi đều đã…”
Nói đến chỗ này, ông ta liền nói không nổi nữa, cúi đầu uống một miếng trà.

Chuyện này mọi người đều hiểu.

Tất cả mọi người đều không nói gì.

Huống chi……!Thế nào?!
Ba người kia nghe như lọt vào sương mù.

Mà Lam Khải Nhân lại một bộ các ngươi đều hiểu, ta không cần nói nhiều, nhìn ngược lại cho đám tiểu bối hoảng hốt trong lòng, lại càng không dám hỏi nhiều.

Lam Khải Nhân bôi trơn cổ họng rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà, hôn sự tuy là định ra, nhưng các ngươi vẫn là phạm lỗi, cũng nên phạt.”
Phạm vào cái gì lỗi a….
Ngụy Vô Tiện trong lòng có nghi, lại trực giác chuyện này vẫn không nói ra là tốt nhất…
98.
Tuy nói là trưởng bối bên Lam Vong Cơ đã gật đầu, nhưng bên Ngụy Vô Tiện không có trưởng bối.

Giang Yếm Ly nhìn dáng vẻ hằn là tán đồng.

Còn bên Giang Trừng…!cũng quản không được y.

Bởi vậy cơ bản có thể tính là sự đã định.

Lam Khải Nhân gật đầu: “Nếu như vậy, Cô Tô Lam Thị trong thời gian gần phải xuống tay chuẩn bị sính lễ.

Của hồi môn bên Vân Mộng cũng phải nhanh chóng đề ra.

Hai người các ngươi tuy đều là nam tử.

Nhưng rốt cuộc là xuất thân thế gia.

Hôn lễ không thể không phô trương.

Đến lúc đó…”
“Không phải…” Giang Trừng ngắt lời Lam Khải Nhân, tỉ mỉ nghiền ngẫm câu vừa rồi, lại nhớ lại màn thổ lộ làm cho người ta sợ hãi không thôi kia của Ngụy Vô Tiện.

Hắn cảm thấy phải vì Liên Hoa Ổ mà tranh thủ một phen: “Vì sao là Ngụy Vô Tiện gả qua, Lam Vong Cơ cưới vào?”
Ngụy Vô Tiện im lặng một chớp mắt, trong chuyện này khó có được một hồi thông minh: “Giang Trừng ngươi choáng váng sao? Vốn dĩ là Lam Trạm cưới ta a.”
Giang Trừng: “…..”
Lam Khải Nhân: “…..”
Lam Vong Cơ nhớ tới đối thoại giữa hắn và Ngụy Vô Tiện trên núi, lại ánh mắt sâu kín nhìn Giang Vãn Ngâm Giang tông chủ, rất là săn sóc, không vạch lưng người nhà.

Giang Trừng chải chuốt chi tiết trong đầu mấy lần, rốt cuộc tính rõ, trên mặt khô nóng, không kiên nhẫn nổi: “Ý của ta là, ngươi lúc trước không phải nói định cưới Lam Vong Cơ vào Liên Hoa Ổ sao?! Ngươi quên rồi sao?!”
Lam Khải Nhân ngẩn ra: “Ngụy Anh…!muốn cưới Vong Cơ?”
Ngụy Vô Tiện thở dài: “Nguyên bản ta…!đúng là có chí hướng to lớn như vậy…”
Giang Trừng cười lạnh: “Vậy bây giờ thì sao? Chí hướng to lớn của ngươi đâu rồi?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, u oán nhìn Lam Vong Cơ.

Y ngẫm lại lúc bị Lam Vong Cơ dùng lực cánh tay khác thường đó ấn trên cây hôn cho mềm chân, lại đánh giá khả năng y có thể áp đảo Lam Vong Cơ.

Rốt cuộc kết luận là không nên đi làm chuyện thừa thãi, tự rước lấy nhục.

Cứ như vậy thành thành thật thật gả qua là được rồi.

Giang Trừng theo tầm mắt Ngụy Vô Tiện, nghi hoặc: “Giữa hai người các ngươi…!đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngụy Vô Tiện vốn định thừa nhận đã xảy ra chút chuyện, kích thích Giang Trừng một chút.

Nhưng rồi y lại nghĩ đến Lam lão tiên sinh còn ngồi một bên, lập tức quăng cái ý tưởng kia đi, vùi đầu không nói gì.

Bộ dáng y co rút, bé bỏng, trông như uất ức, tủi thân tới cực điểm.

Lam Khải Nhân: “……” Quả thực là như ông ta nghĩ mà!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.