[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 34: Chương 34



Không tới một ngày, sự tích vĩ đại về Ngụy Vô Tiện cường hôn Hàm Quang Quân trên Bách Phượng Sơn đã truyền xa.

Liên Hoa Ổ không giống Vân Thâm Bất Tri Xứ, rảnh hơn nhiều, cũng thích buôn dưa hơn nhiều lắm.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, sắc mặt của chúng môn sinh, khách khanh biến hóa mấy đợt, cuối cùng thành kiểu mặt: hoặc là vô cùng hiền từ, hoặc là vô cùng tự hào, hoặc già hoặc trẻ…
Ngụy công tử không hổ là Ngụy công tử.

Thật sự lợi hại.

Cho dù là đoạn tụ cũng không giống người thường.

Nếu sau này có thể bắt cóc Hàm Quang Quân tới Liên Hoa Ổ cũng coi như là làm cho Vân Mộng bọn họ nở mày nở mặt.

Cứ như vậy ôm mộng đẹp cho tới khi nhìn thấy hai cái bóng một đen một trắng gần như là quấn vào nhau trên đường chân trời, mọi người ở Liên Hoa Ổ khiếp sợ vì tốc độ sấm rền gió cuốn của Ngụy công tử, lại càng kinh ngạc hơn với tư thế của hai người…
Rất là…!nhiều trắng ít đen.

Ngụy công tử được Hàm Quang Quân ôm vào trong ngực, giống như là…!chim nhỏ nép vào người?
….Xí! Ảo giác!!
Môn sinh và khách khanh đứng trên giáo trường ngơ ngác ngửa đầu nhìn trời, còn dụi mắt mấy lần, xác nhận đi xác nhận lại bên được ôm vào đại khái hình như thật sự là Vân Mộng Ngụy công tử Ngụy Vô Tiện nhà bọn họ.

Mọi người: “……”
Lam Vong Cơ ngự kiếm đến trên giáo trường rồi chậm rãi rơi xuống.

Mà mọi người trên giáo trường cũng theo động tác của hắn mà vặn vẹo cái cổ cứng đờ, cuối cùng nhìn rõ toàn cảnh hai người…
Ngụy công tử, niềm tự hào của Liên Hoa Ở, đang rúc vào lòng Hàm Quang Quân mà mới rồi họ còn cho là vợ trẻ bé bỏng mới bắt cóc được về nhà, ngủ ngon lành.

Hàm Quang Quân một tay đỡ vai y, một tay ôm eo, giang ống tay áo trắng bóc, to rộng che người kín mít.

Lúc ngẫu nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn Ngụy công tử nhà bọn họ như muốn ứa ra yêu thương, cưng chiều đặc sệt…
Mọi người: “…..”
Nhìn như thế…!hình như có chỗ nào đó không thích hợp nha…
Hai người đáp xuống xong, một môn sinh vì bị Hàm Quang Quân kích thích quá độ, càng thêm không có mắt nhìn tình hình, lơ ngơ vươn tay định nhận lấy vị mặc áo đen.

Quả nhiên.

Trước ánh mắt khiếp sợ của đồng bạn hắn thành công nhận được mắt lạnh âm độ của Hàm Quang Quân.
Môn sinh kia: “….”
Mọi người ở đây đều kinh hoàng từ trong tim, nhìn ngó vị Hàm Quân Quân tuấn mỹ cực kỳ, lại toát ra một loại hàn khí bức người kinh khủng, sôi nổi sinh ra một ngoại cảm giác đại nghịch bất đạo: nếu cưới người này đến Liên Hoa Ổ…!còn không bằng tiễn Ngụy công tử ra đi…
106.
Lam Vong Cơ đáp xuống đất xong còn đứng tại chỗ một lát cũng chưa thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, nhấp nhấp đôi môi hồng nhạt, lại nhấp nhấp, đến khi môi trắng bệch.

Hắn nhẹ nhàng lay động người trong lồng ngực…
Ngụy Vô Tiện nằm yên không động.
Lam Vong Cơ lại lay nhẹ.

Ngụy Vô Tiện như cũ bất động.
Vành tai Lam Vong Cơ chậm rãi ửng lên, hơi hơi khom lưng, duỗi tay…
Ngụy Vô Tiện giật mình mở mắt, nhảy nhót tỉnh lại: “….Lam Trạm, tới rồi?”
Lam Vong Cơ: “……”
Chúng môn sinh, khách khanh bị bắt xem cả màn: “…..”
Ngụy Vô Tiện ngủ tới có hơi mơ hồ, quay đầu nhìn một vòng thấy môn sinh, khách khanh nhà mình vây quanh y và Lam Vong Cơ, búng tay một cái, nhảy xuống bước mấy bước, lại xoay người, vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, nói: “Thấy hắn không?”
Môn sinh: “….”
Nhóm môn sinh nói: “Thấy.”
Ngụy Vô Tiện cười khoe khoang: “Đạo lữ của ta đó.”
Môn sinh: “…..”
Có môn sinh còn mơ tưởng muốn tranh thủ cho Liên Hoa Ổ: “Vậy…!Hàm – Hàm Quân Quân…!khi nào…!gả…!gả lại đây?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: “Không không…!không phải hắn gả…”
Môn sinh kia hốt hoảng: “Hả…!Không phải Hàm Quang Quân gả…”
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện tự hào vô cùng, nói tiếp: “Là ta gả! Ta gả đi Vân Thâm Bất Tri Xứ.”
Nhóm môn sinh: “….”
Có người thì thào: “Ngài tự hào cái gì a….”
Ngụy Vô Tiện thính tai, nghe như vậy, làm bộ ưỡn ngực: “Có thể gả cho Hàm Quang Quân, vì sao không tự hào?”
Môn sinh: “….”
Trọng điểm không phải là Hàm Quang Quân, mà là…!ở chỗ gả mà?
Phần lớn môn sinh cũng không nghĩ sâu xa.

Nhưng hàng ngũ khách khanh suy nghĩ đầy đủ hơn nhiều.

Ý nghĩ tán loạn, bay tới Giang tông chủ xa xa ở Kim Lần Đài.

Trong lòng chúng khách khanh dâng lên thương hại vô tận.

Nhóm khách khanh: “…..”
Nếu lời đồn là thật, vậy…!môn sinh đưa Giang Trừng đi hẳn là có thể khiêng hắn về…
197.
Hai người tới Liên Hoa Ổ cũng là chạng vạng rồi.

Ngụy Vô Tiện huy hoàng về quê, giới thiệu đạo lữ của mình cho môn sinh xong cũng không vội đi.

Lam Vong Cơ ngự kiếm cả ngày.

Y cũng đau lòng, định để hắn nghỉ ngơi lại sức, còn muốn tự mình khao đãi hắn một phen.

Về phòng lục tực tìm được Tùy Tiện, lại vội vàng ra cửa tìm đạo lữ y vừa rời đi.

Ai ngờ chạy khắp cái Liên Hoa Ổ cũng không thấy bóng người.
Ngụy Vô Tiện còn đang nghi hoặc, lôi một tên môn sinh tới hỏi: “Ai, thấy Lam Trạm không?”
Môn sinh kia nói: “Hàm Quang Quân đi tìm Ôn y sư.”
Ngụy Vô Tiện: “….”
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng bồn chồn.

Y dự cảm một âm mưu gì đó đang diễn ra: “…Tìm nàng làm gì?”
Môn sinh đoán: “….xem bệnh cho ngài? Ta thấy Hàm Quang Quân thật sự là rất cường tráng.

Còn ngài nhìn như…”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Ta nhìn thế nào?”
Môn sinh thành khẩn nói: “Đứng một mình trông như cũng sinh long hoạt hổ (*).

Nhưng mà đứng một chỗ với Hàm Quang Quân liền…”
(* 生龙活虎: mạnh như rồng, khỏe như hổ, sinh khí dồi dào)
Ngụy Vô Tiện: “….Liền như thế nào? Ngươi cái đứa nhỏ này nói chuyện sao lại hổn hà hổn hển thế này?”
Môn sinh nói: “Nhìn rất giống ngài là người nên gả qua đi.”
Ngụy Vô Tiện: “….”
Môn sinh nói: “Nói thế nào đây…!Ừ…!Ở trước mặt Hàm Quang Quân…! thực…” Cân nhắc nửa ngày hắn mới nghĩ ra một từ: “….mong manh.”
Ngụy Vô Tiện: “……”

Ngụy Vô Tiện: “….Mong manh?”
Môn sinh lắc đầu, cảm thấy không chuẩn, lại sửa lời: “Thực…thích làm nũng.”
Ngụy Vô Tiện nghe không nổi nữa, xua tay nói: “Được rồi ngươi đừng nói nữa.”
Môn sinh ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ngụy Vô Tiện đứng lặng tại chỗ một lát, lại hỏi: “Vậy ngươi nói…!trên người ta chỗ nào nhìn không tốt, mới làm cho hắn lén đi tìm Ôn Tình?”
Môn sinh im re hồi lâu mới trịnh trọng nói: “Ta thấy…!eo của ngài không ổn…”
Ngụy Vô Tiện: “…..”
Môn sinh lại nói: “Trước đó vài ngày mọi người đều biết là eo của ngài không ổn.”
Ngụy Vô Tiện sờ cằm, đột nhiên cảm thấy môn sinh này nói có chút đạo lý.

Môn sinh muốn nói lại thôi: “Còn nữa…”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Còn nữa?”
Môn sinh: “Ta coi Hàm Quang Quân hạ bàn (*) rất là kiên cố.

Lực eo nhất định rất tốt.

Ngài gả qua rồi cẩn thận một chút…”
(* 下盘: Hạ bàn, phần đáy)
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: “…Hả?”
Môn sinh: “….”
Môn sinh thần bí noi: “…Nói tới đây thôi.

Ngụy công tử ngài cố hết sức là được rồi.”
Ngụy Vô Tiện: “…..”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.