Vụ Án Bí Ẩn Ở Styles (Thảm Kịch Ở Styles)

Chương 10: Những mối nghi ngờ mới



Một sự im lặng nặng nề tiếp theo sau đó. Japp, người tỏ ra ít kinh ngạc nhất, lên tiếng trước tiên:

– Thật ra thì ông rất là phi thường, ông Poirot ạ. Tôi chắc rằng những người chứng mà ông vừa nói đến, đều là những người đáng tin cậy chứ?

– Đây này! Tôi đã soạn sẵn một danh sách gồm tên và địa chỉ của họ. Tất nhiên là đích thân ông sẽ đi gặp họ. Nhưng ông sẽ chỉ nhận thấy sự chính xác của những lời nói của tôi mà thôi.

– Tôi cũng tin chắc như vậy.

Rồi Japp xuống giọng:

– Tôi rất biết ơn ông. Tôi sẽ bị hố to nếu như tôi bắt giữ hắn.

Quay sang Inglethorp:

– Xin lỗi ông, nhưng tại sao ông lại không chịu nói điều đó ở buổi hỏi cung?

– Tôi sẽ nói lý do cho ông biết ngay đây – Poirot ngắt ngang – Có dư luận cho rằng…

– Một lời đồn đại hoàn toàn sai và rất bất công – Alfred Inglethorp nóng nảy tuyên bố.

– Và ông Inglethorp rất muốn không có vụ tai tiếng nào nổ ra vào lúc này. Có đúng như thế không?

– Hoàn toàn đúng! – Inglethorp nói – Bà Emily đáng thương của tôi còn chưa được mồ yên mả đẹp nữa. Ông có thể nào cho rằng ý muốn cắt ngang những lời đồn đại bịa đặt khác của tôi là đáng ngạc nhiên sao?

– Nói giữa chúng ta thôi, thưa ông – Japp nói – Tôi thích một ngàn lời đồn đại hơn là nguy cơ bị bắt giữ vì tội giết người. Và tôi cho rắng bà Inglethorp cũng đồng ý với tôi. Bởi vì, nếu không có ông Poirot đây thì ông cũng đã bị bắt giữ rồi, chắc chắn như tên tôi là Japp vậy.

– Có lẽ tôi đã không được thận trọng – Inglethorp khẽ nói – Nhưng ông không thể biết được, ông thanh tra ạ, tôi bị ngược đãi và phỉ báng đến mức nào đâu.

Và hắn ném một cái nhìn thù hằn về phía Evelyn Howard.

– Bây giờ, thưa ông – Japp sôi nổi nói với John – tôi muốn nhìn thấy căn phòng của nạn nhân. Sau đó tôi sẽ hỏi chuyện đám gia nhân. Xin ông đừng mất công, ông Poirot sẽ hướng dẫn tôi.

Trong khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, Poirot quay sang tôi và ra dấu cho tôi theo ông lên lầu một. Ở đó ông nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi sang một bên.

– Hãy sang bên cánh kia của ngôi nhà nhanh lên. Hãy dừng lại ở phía bên này cánh cửa phục vụ. Đừng đi đâu cả cho đến khi tôi trở lại.

Rồi ông vội quay đi và bước theo hai thám tử.

Tôi làm theo lời ông và đứng chắn gần cánh cửa, vừa tự hỏi về những nguyên nhân đưa đến cái lệnh đó. Tại sao tôi lại phải đứng canh chừng ở chỗ đặc biệt này chứ? Tôi trầm ngâm nhìn ra hành lang đang trải dài trước mắt mình. Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ. Ngoại trừ căn phòng của Cynthia Mudoch ra, tất cả các phòng khác đều ăn thông ra cánh trái này. Tôi có phải canh chừng những ai qua lại đây không? Tôi đứng yên ở vị trí của mình. Những giây phút trôi qua. Không có ai qua lại cả. Không một biến cố nào xảy ra. Sau hai mươi phút, Poirot đến gặp tôi.

– Anh đã không đi đâu chứ?

– Không. Tôi đứng yên ở đây như một tượng đá. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

– À!

Ông có được hài lòng hay không?

– Anh có thấy gì không? – Ông hỏi tiếp.

– Không.

– Nhưng có lẽ anh nghe thấy cái gì chăng? Như tiếng rơi của một vật nặng, chẳng hạn? Thế nào hả, anh bạn?

– Không?

– Có thể nào như thế sao? À! Thế nhưng tôi lại giận dữ với chính mình. Thông thường tôi không đến nỗi vụng về lắm, tôi chỉ mới đụng nhẹ một chút thôi (tôi thừa biết những cái đụng nhẹ của Poirot ra sao rồi) bằng tay trái, thế mà chiếc bàn gần giường đã đổ ngay.

Ông có vẻ hối tiếc và bối rối rất trẻ con đến độ tôi vội an ủi ngay:

– Nào, ông bạn già, thì đã sao nào? Thắng lợi lúc nãy ở dưới nhà đã khiến ông bị kích thích. Tôi phải thừa nhận với ông đấy là cả một sự bất ngờ đối với tất cả chúng tôi. Quan hệ giữa Inglethorp và bà Raikes phải nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng, để hắn ta phải cố thủ trong im lặng hoàn toàn đến như thế. Ông sẽ làm gì bây giờ đây? Còn những người của Scotland Yard thì đâu rồi?

– Ở dưới nhà, đang tra hỏi đám gia nhân. Tôi đã chỉ dẫn mọi việc cho họ. Tôi phải thú nhận rằng Japp đã làm tôi hơi thất vọng đấy. Ông ta chẳng có phương pháp gì cả.

– Này – tôi nhìn qua cửa sổ nói – ông bác sĩ Bauerstein đến đấy. Tôi đồng ý với ông về người đàn ông này, ông Poirot ạ. Tôi không thích hắn ta chút nào.

– Ông ta rất thông minh – Poirot trầm tư nhận xét.

– Ồ! Thông minh một cách quái đản. Tôi phải thú nhận tôi rất thích thú khi trông thấy ông ta hôm thứ ba. Chắc ông chưa nhìn thấy cảnh tượng nào như thế đâu.

Và tôi tả lại cuộc phiêu lưu của Bauerstein.

– Trông cứ như một hình nộm vậy – tôi tiếp – Người ông ta dính đầy bùn từ đầu đến chân. Ông ta không muốn vào nhà. Chúng tôi vừa mới ăn tối xong, nhưng ông Inglethorp đã nài ép.

– Sao chứ? – Poirot lắc mạnh vai tôi – Bác sĩ Bauerstein đã có mặt ở đây vào tối hôm thứ ba ư? Ở đây ư? Thế sao anh không cho tôi biết? Tại sao anh lại không nói với tôi điều đó? Tại sao? Tại sao?…

Trông ông ta cứ như bị dày xéo bởi một cơn cuồng loạn thật sự.

– Ông Poirot thân mến – tôi kếu lên – tôi không biết rằng ông quan tâm đến chuyện đó. Nó có vẻ như không có tầm quan trọng nào cả.

– Không quan trọng! – Poirot gào lên – Nhưng nó quan trọng bậc nhất đấy! Thế ra bác sĩ Bauerstein đã có mặt ở đây vào tối hôm thứ ba, tối hôm xảy ra án mạng. Nhưng Hastings này, anh không thấy điều đó làm thay đổi tất cả, hoàn toàn tất cả sao?

Tôi chưa bao giờ thấy ông ta xúc động đến như thế. Buông tôi ra, ông máy móc dựng một cặp chân nến lên, vừa khẽ nói như với chính mình:

– Phải, điều đó làm thay đổi tất cả, tuyệt đối thay đổi tất cả.

Rồi bỗng như ông vừa quyết định điều gì.

– Nào – ông nói – chúng ta phải hành động không chút chậm trễ. Ông Cavendish đâu nhỉ?

Chúng tôi tìm thấy John trong phòng hút thuốc. Poirot đến thẳng trước mặt anh.

– Ông Cavendish ạ, một vụ việc quan trọng gọi tôi đến Tadminster. Tôi có thể dùng xe hơi của ông không?

– Tất nhiên rồi. Ông cần đến nó ngay không?

– Xin phép ông.

John nhấn chuông và ra lệnh cho đem xe đến.

* * *Mười phút sau, chúng tôi phóng ra khỏi khuôn viên và lao như bay trên đường cái dẫn đến Tadminster.

– Ông Poirot ạ – tôi nhẫn nại nói – bây giờ ông có thể cho tôi biết tất cả những thứ này có ý nghĩa gì chứ?

– Thế này đây, anh bạn ạ, anh có thể thể tự mình đoán được một phần. Anh cũng ý thức được, một khi mà ông Inglethorp vô can thì tất cả tình thế đều bị đảo lộn. Chúng ta phải giải quyết một vấn đề mới. Bây giờ thì chúng ta biết rằng có một người không đến mua thuốc độc. Chúng ta sẽ gạt sang một bên những dấu vết giả tạo. Chúng ta phải tìm ra những dấu vết thật sự. Tôi tin chắc bất cứ người nào trong gia đình, ngoại trừ bà Cavendish ra, người bận chơi quần vợt với anh, đều có thể giả danh ông Inglethorp vào chiều hôm thứ hai. Mặt khác, qua lời khai của ông này, chúng ta đã biết rằng ông ta đã đặt tách cà-phê trong tiền sảnh. Thế mà ở buổi hỏi cung, chẳng có ai lưu ý đến chi tiết ấy, nhưng bây giờ thì nó lại có ý nghĩa hẳn. Chúng ta phải tìm kiếm người nào kết cục đã mang cà-phê cho bà Inglethorp và đã đi ngang qua hành lang trong khi tách cà-phê còn đặt trên bàn. Theo lời anh thì chỉ có hai người đã không đụng đến tách cà-phê ấy: bà Cavendish và cô Cynthia.

Tôi cảm thấy nhẹ người hẳn, Mary Cavendish chắc chắn sẽ vô can.

– Khi chứng minh sự vô can của Inglethorp – Poirot tiếp – tôi đã buộc phải để lộ kế hoạch của mình ra sớm hơn dự định. Bởi vì, khi người ta còn tin tôi đang theo đuổi ông ta thì tên tội phạm thật sự không đề phòng. Bây giờ thì hắn sẽ thận trọng gấp đôi.

Ông bỗng quay sang tôi.

– Hãy cho tôi biết, Hastings ạ, anh có những ngờ vực chính xác về một người nào đó không?

Tôi do dự. Nói cho đúng thì có một ý nghĩ điên rồ và vô lý đã thoáng qua đầu tôi một đôi lần. Tôi đã gạt bỏ nó đi vì nó rất phi lý, nhưng nó vẫn đeo đuổi theo tôi mãi.

– Không thể gọi đó là một sự ngờ vực được – tôi khẽ nói – nó thật phi lý biết mấy!

– Nào, đừng ngại gì cả! – Poirot nói với giọng đầy khích lệ – Hãy nói một cách trung thực. Phải luôn luôn quan tâm đến linh tính của mình.

– Thế này đây – tôi thú nhận – nó thật hoàn toàn vô lý! Nhưng tôi nghi ngờ cô Howard đã không nói hết những gì mình biết.

– Cô Howard ư?

– Phải, ông sẽ chế giễu tôi cho mà xem.

– Không đâu. Tại sao tôi lại chế giễu anh chứ?

– Tôi không thể nào không nghĩ rằng chúng ta đã bỏ qua không tính đến cô ta trong số những người có thể bị tình nghi, chỉ vì cô ta đã rời bỏ Styles, nhưng dù sao đi nữa thì cũng chỉ có khoảng hai mươi cây số thôi. Một chiếc xe hơi sẽ vượt qua khoảng cách đó trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Liệu chúng ta có thể khẳng định cô ta không có mặt ở Styles vào buổi tối hôm xảy ra vụ án không?

– Có, anh bạn của tôi ạ – Poirot tuyên bố khẳng định điều đó – Một trong những việc đầu tiên tôi đã làm là gọi điện cho bệnh viện nơi cô ta làm việc.

– Rồi sao?

– Tôi được biết cô Howard trực vào trưa hôm thứ ba, do có một đoàn thương binh được chuyển đến bất ngờ, cô ta đã vui vẻ tình nguyện trực vào buổi tối hôm đó luôn, và đề nghị của cô ta đã được chấp nhận với lòng biết ơn sâu sắc. Điều này đã đánh ta mối ngờ vực của anh rồi đấy.

– Ồ! – Tôi nói, hơi giận dỗi – Thật ra thì mối ác cảm mãnh liệt mà cô ta biểu hiện đối với Inglethorp đã khiến tôi nghi ngờ cô ta trước tiên. Tôi không thể nào không cho rằng cô ta sẽ tìm cách hại hắn cho bằng được. Và tôi có ý nghĩ cô ta có thể biết điều gì về việc tiêu hủy tờ di chúc. Có thể cô ta đã đốt tờ di chúc mới, tưởng đó là cái trước, thuận lợi cho Inglethorp. Cô ta căm giận hắn biết mấy.

– Anh cho rằng mối ác cảm mãnh liệt của cô ấy không được tự nhiên sao?

– Vâng. Cô ta hung hăng đến kỳ quặc. Tôi còn phải tự hỏi xem cô ta có hơi bất bình thường nữa không.

Poirot lắc đầu một cách quyết liệt.

– Không, không. Về điểm này thì anh lầm to. Ở cô Howard chả có gì là bất bình thường cả, cô ta là một thí dụ điển hình của lẽ phải theo kiểu Anh. Cô ta chính là hiện thân của thân thể và đầu óc khỏe mạnh.

– Tuy vậy, sự thù hận của cô ta đối với Inglethorp có vẻ gần như là bệnh hoạn. Tôi có ý nghĩ, có lẽ là rất lố bịch, cô ta có ý định đầu độc hắn nhưng bà Inglethorp lại uống nhầm thuốc độc ấy. Nhưng tôi lại không hiểu chuyện đó có thể xảy ra như thế nào. Tất cả chuyện này đều vô lý đến cực độ.

– Thế mà anh lại có lý về một điểm. Sẽ luôn luôn khôn khéo nếu như mình nghi ngờ tất cả mọi người cho đến khi nào mình có thể chứng minh một cách đúng đắn và vừa theo ý mình là họ vô can. Thế thì, có lý lẽ gì chống lại ý kiến cho rằng cô Howard đã cố ý đầu độc bà Inglethorp không?

– Nhưng cô ta rất tận tụy với bà ấy kia mà – tôi phản đối.

– Thôi đi nào – Poirot kêu – Anh suy luận như một đứa trẻ con vậy. Nếu như cô Howard có đủ can đảm để đầu độc bà già thì cô ta cũng có thể giả vờ tận tụy với bà ta. Chúng ta cần tìm kiếm ở chỗ khác cơ. Anh hoàn toán đúng khi cho rằng mối ác cảm của cô ta đối với Inglethorp quá mãnh liệt để có thể là tự nhiên, nhưng anh lại hoàn toàn sai khi rút ra kết luận về điều đó. Tôi đã có những kết luận riêng của mình mà tôi cho là đúng đắn, nhưng tôi sẽ không nói ra trong lúc này đâu.

Ông ngừng một lúc rồi tiếp:

– Thế nhưng, theo cách suy nghĩ của tôi, có một lý lẽ không thể bác bỏ được đã gạt bỏ việc cô Howard là kẻ giết người ra.

– Và đó là lý lẽ gì?

– Đó là việc cái chết của bà Inglethorp không đem lại lợi lộc gì cho cô ta cả; bằng cách này hay bằng cách khác đi nữa. Mà không có vụ giết người nào mà không có động cơ cả.

Tôi suy nghĩ.

– Bà Inglethorp không thể nào lập một tờ di chúc thuận lợi cho cô ta sao?

Poirot lắc đầu.

– Nhưng chính ông đã đưa ra giả thiết đó với ông Wells kia mà.

Poirot mỉm cười.

– Tôi có lý do để làm chuyện đó. Tôi không muốn nêu lên cái tên mà tôi đã nghĩ đến. Cô Howard có vị trí tương tự, và tôi đã dùng tên cô ta thay cho tên kia.

– Tuy vậy, tờ di chúc lập vào buổi trưa hôm bà ta qua đời có thể…

Poirot lại lắc đầu một cách hết sức cương quyết, đến độ tôi phải ngưng lại.

– Không, anh bạn ạ. Tôi có vài ý nghĩ nho nhỏ của riêng mình về vấn đề tờ chúc thư đó. Ít ra tôi cũng có thể nói với anh điều này: cô Howard không phải là người được hưởng di sản đâu.

Tôi chấp nhận sự tự tin đó mà không làm sao hiểu nổi tại sao ông lại có thể quả quyết đến như vậy.

– Thôi thì – tôi thở dài nói – chúng ta sẽ tha bổng cho cô Howard vậy. Cũng tại ông một phần mà tôi đã nghi ngờ cô ta đó. Chính những lời nói của ông về lời khai của cô ta ở buổi hỏi cung đã khiến tôi nghĩ đến cô ta đấy.

Poirot có vẻ quan tâm.

– Tôi đã nói gì về lời khai của cô ta ở buổi hỏi cung chứ?

– Ông không nhớ sao? Khi tôi quả quyết ta có thể bỏ cô ta và John ra ngoài mọi nghi ngờ?

– Ồ! À, phải rồi!

Ông hơi bối rối nhưng trấn tĩnh lại ngay.

– Này Hastings ạ, tôi muốn yêu cầu anh giúp tôi một việc.

– Được thôi. Việc gì thế?

– Khi nào anh gặp riêng Laurence Cavendish thì anh hãy bảo anh ta như thế này: “Ông Poirot nhờ tôi nói với anh rằng: hãy tìm ra cái tách cà-phê bị mất đi và anh có thể yên tâm đấy”. Đừng thêm bớt gì cả.

– “Hãy tìm ra cái tách cà-phê bị mất đi và anh có thể yên tâm”. Có đúng như thế không?

– Hay lắm.

– Nhưng thế là nghĩa gì chứ?

– À! Điều đó thì tôi sẽ để anh tự đoán lấy. Anh đã có trong tay tất cả mọi con bài. Hãy nói như vậy với anh ta, chỉ đơn giản như thế thôi, xem anh ta trả lời ra sao.

– Được rồi, nhưng tất cả những thứ này thật bí ẩn.

Chúng tôi đến Tadminster và Poirot lái xe đến hiệu thuốc tây Analyses. Ông nhanh nhẹn nhảy xuống xe, bước vào cửa tiệm và vài phút sau đã trở ra.

– Xong rồi – ông bảo – tôi đã làm những gì cần phải làm.

– Ông đến đây làm gì? – Tôi hỏi, bị thiêu đốt bởi sự tò mò cực độ.

– Tôi đã đem phân tích một thứ.

– Thứ gì?

– Vài giọt ca-cao mà tôi đã lấy được ở đáy xoong trong phòng ngủ.

– Nhưng người ta đã phân tích nó rồi kia mà – tôi kêu lên kinh ngạc – Bác sĩ Bauerstein đã cho làm điều đó và chính ông đã cười trước ý nghĩ rằng nó có thể chứa đựng Strychnin kia mà.

– Tôi biết rằng bác sĩ Bauerstein đã cho phân tích – Poirot thản nhiên đáp.

– Thế thì sao?

– Tôi muốn cho phân tích lại lần nữa, thế thôi.

Và tôi không thể nào moi thêm ở ông một lời nào nữa về vấn đề đó.

Tôi rất đổi thắc mắc về việc làm đó của Poirot. Tôi thấy nó chả ăn nhập vào đâu cả. Tuy vậy, lòng tin của tôi đối với ông, vào một lúc nào đó có hơi giảm sút, đã được phục hồi hoàn toàn từ khi ý kiến của ông về sự vô can của Alfred Inglethorp được chứng minh một cách vẻ vang.

* * *Đám tang của bà Inglethorp diễn ra vào ngày hôm sau, và hôm thứ hai, khi tôi xuống dùng điểm tâm muộn, John kéo tôi ra vào báo cho tôi biết, ông Inglethorp sẽ bỏ đi ngay sáng hôm đó để đến ở tại quán “Vũ khí Stylites” cho đến khi có lệnh mới.

– Tôi thật nhẹ nhõm khi nghĩ rằng hắn ta bỏ đi, Hastings ạ – anh bạn trung thực của tôi bảo. Trước đây, việc chúng ta nghi ngờ hắn là thủ phạm đã khá nặng nề rồi, nhưng bây giờ còn khó chịu hơn khi chúng ta tự trách mình đã bất công đối với hắn. Bởi vì chúng ta đã đối xử với hắn thật thậm tệ. Tất nhiên rồi, tất cả đều có vẻ bất lợi cho hắn… Tôi không thấy tại sao người ta lại có thể trách cứ chúng ta được. Tuy nhiên, chúng ta đã lầm, và chúng ta có cảm giác rất khó chịu rằng chúng ta phải xin lỗi hắn, điều đó thật là khó khăn, trong khi chúng ta vẫn ghét hắn như trước. Tình thế thật là rắc rối. Rất may là mẹ tôi đã không thể để lại Styles cho hắn. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ ngự trị ở đây. Nhưng còn tiền thì hắn vẫn có thể bỏ túi.

– Tuy vậy, anh có thể chăm sóc khu đất này không?

– Ồ! Có chứ. Tất nhiên là còn phải đóng thuế nữa, nhưng phân nữa tiền của ba tôi được kèm theo khu đất. Và Laurence sẽ ở với chúng tôi trong lúc này, như thế phần của cậu ta sẽ nhập chung vào với chúng tôi. Chúng tôi sẽ hơi túng thiếu lúc đầu, như tôi đã nói với cậu, tôi hơi bị eo hẹp về tài chánh. Nhưng bây giờ thì các chủ nợ bằng lòng đợi.

Trong sự nhẹ nhõm hoàn toàn do sự ra đi của Inglethorp, chúng tôi có được một bữa ăn trưa yên tĩnh nhất mà chúng tôi được thưởng thức từ khi thảm kịch xảy ra. Cynthia, có sức lực của tuổi trẻ, đã hoàn toàn trở lại là chính mình, cô xinh đẹp hơn bao giờ hết. Đồng thời, ngoại trừ Laurence vẫn luôn luôn ít nói và nóng nảy, chúng tôi đều thanh tịnh như đang đứng trước một tương lai đầy hy vọng.

Tất nhiên là báo chí đã khai thác tấn bi kịch. Những dòng tít lớn, những bức chân dung của mọi người trong gia đình, những lời ám chỉ tinh tế và sự loan báo thông thường về những dấu vết mà cảnh sát có trong tay… chả thiếu một thứ gì cả. Những cuộc hành quân ngoài mặt trận đang tạm ngưng nên báo chí háo hức nắm lấy vụ án trong giới quyền quý này. “Vụ giết người bí ẩn ở Styles” là đầu đề của tất cả những cuộc đối thoại trong lúc này.

Tất cả những thứ đó thật khó chịu cho gia đình Cavendish, ngôi nhà của họ thường xuyên bị các phóng viên trấn giữ, những người này không được phép vào nhà nhưng vẫn cứ tiếp tục bám lấy ngôi làng và khuôn viên, hễ bất cứ người nào trong gia đình héo lánh ra khỏi nhà là bị những chiếc máy ảnh vồ lấy ngay. Chúng tôi sống trong cơn lốc của sự quảng cáo. Những vị đại diện của Scotland Yard đi tới đi lui, quan sát, tra hỏi, với cặp mắt tinh ranh và miệng lưỡi hay bắt bẻ. Chúng tôi không làm sao biết được mục đích lẫn kết quả của những cuộc điều tra của họ. Họ có thật sự nắm được dấu vết gì không, hay là sự việc sẽ bị xếp lại nay mai đây thôi?

Sau bữa trưa, Dorcas đến tìm tôi, đầy ẩn ý, và xin tôi vài phút tiếp xúc.

– Được thôi. Có chuyện gì thế, bà Dorcas?

– Có lẽ hôm nay ông sẽ gặp cái ông người Bỉ chứ?

Tôi gật đầu.

– Ông có nhớ ông ta đặc biệt hỏi tôi xem bà chủ hay ai khác trong nhà có chiếc áo màu xanh lục không?

– Có, có. Bà đã phát hiện được điều gì?

Trí tò mò của tôi bị đánh thức.

– Không, thưa ông. Nhưng tôi chợt nhớ rằng các cậu chủ (đối với Dorcas thì John và Laurance luôn luôn vẫn là “các cậu chủ”) có cái mà họ gọi là rương quần áo. Nó để trên nhà kho: đó là một chiếc hòm lớn đầy quần áo cũ, y phục và những thứ đại loại như thế. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ ở đó có thể có một chiếc áo màu xanh lục. Vậy, nếu như ông có thể báo cho ông người Bỉ biết…

– Tôi sẽ báo cho ông ta, bà Dorcas ạ…

– Cám ơn ông nhiều. Ông ấy rất tử tế, khác xa hai ông thám tử ở London, họ cứ chúi mũi vào mọi nơi và đặt đủ mọi câu hỏi. Thông thường thì tôi không ưa gì những người ngoại quốc, nhưng, theo như báo chí nói, tôi thấy những người Bỉ chính trực này không giống như những người ngoại quốc bình thường. Và chắc chắn ông ta là một người đàn ông quý phái và rất lịch sự.

Bà Dorcas này thật tốt bụng. Trong khi bà nói, gương mặt trung hậu của bà ngước nhìn tôi, và tôi cho rằng bà quả là loại người giúp việc thời xưa, bây giờ rất hiếm thấy.

* * *

Tôi quyết định vào làng tìm Poirot. Nhưng dọc đường tôi gặp ông đang đi đến Styles Court và tôi chuyển ngay cho ông lời của bà Dorcas.

– A, cái bà Dorcas trung hậu! Chúng ta sẽ xem xét chiếc rương ấy, mặc dù… mà thôi, mặc kệ, chúng ta cứ thử xem sao.

Chúng tôi vào bằng lối của một trong những cửa sổ lớn. Không có ai trong hành lang cả và chúng tôi leo thẳng lên nhà kho. Ở đó chúng tôi tìm thấy một chiếc hòm cũ được trang trí bởi những chiếc đinh đồng và nhét đầy quần áo đủ loại.

Poirot thẳng thừng trút những gì chứa trong đó ra sàn nhà. Có một hoặc hai chiếc áo màu lục, với những màu sắc khác nhau. Nhưng Poirot vội quẳng chúng đi ngay. Ông có vẻ khá uể oải trong khi tìm kiếm, cứ như ông không hy vọng gì ở kết quả cả. Bất thình lình, ông kêu lên.

– Cái gì vậy? – Tôi hỏi.

– Hãy xem đây.

Chiếc rương gần như là trống trơn, và tôi thấy, trên tấm ván ở dưới đáy, một bộ râu màu đen tuyệt đẹp.

– Ồ! Ồ! – Poirot nói.

Ông lật đi lật lại bộ râu trong tay và quan sát thật gần.

– Mới toanh, hoàn toàn mới – ông nói.

Sau một lát do dự, ông đặt nó vào rương lại và chất tất cả quần áo lên trên. Rồi ông vội bước xuống nhà ngay và tiến về phía nhà bếp, nơi chúng tôi tìm thấy Dorcas đang đánh bóng đồ đạc.

– Chúng tôi vừa xem xét chiếc rương xong, bà Dorcas ạ – Poirot nói – Tôi rất biết ơn bà đã nói cho chúng tôi biết. Trong đó có cả một bộ sưu tập quần áo tuyệt đẹp. Bà có thể cho tôi biết họ có thường dùng đến chúng không?

– Thưa ông, đúng ra thì ngày nay họ ít dùng đến chúng mặc dầu thỉnh thoảng cũng có cái mà các cậu chủ gọi là “một buổi dạ hội hóa trang” nhiều lúc cũng vui lắm. Cậu Laurence thật là hay. Khôi hài hết sức. Tôi không bao giờ quên được buổi tối hôm cậu ấy bước xuống trong y phục quốc vương Ba Tư, một nhà vua phương Đông. Cậu ta cầm trong tay một con dao rọc giấy lớn và nói với tôi: “Cẩn thận đấy Dorcas! Đây là thanh gươm sắc bén của ta và ta rất bực mình vì mi, ta sẽ chặt đầu mi”. Cô Cynthia thì lại là một tên du côn, một tên vô lại người Pháp, nếu như tôi không lầm. Người ta không thể nào tin được rằng một cô gái xinh đẹp như thế lại trở thành một tên côn đồ gớm ghiếc như vậy. Không ai có thể nhận ra cô ta được.

– Những buổi tối như thế quả là vui thật – Poirot thật thà nhận xét – Tôi đoán rằng khi hóa trang làm vua Ba Tư, ông Laurence có đeo bộ râu giả màu đen tuyệt đẹp mà tôi đã thấy trong chiếc rương trên nhà kho chứ?

– Quả là cậu ta có đeo râu giả, thưa ông – Dorcas mỉm cười nói – Tôi biết rõ lắm vì cậu ta có mượn tôi hai cuộn len đen để làm râu giả. Nhìn từ xa thì trông nó giống thật lắm. Tô không biết rằng trên đó có một bộ râu giả. Có lẽ họ mua gần đây thôi. Tôi biết ở trên đó có một bộ tóc giả màu hung. Họ thường dùng nút bấc đốt cháy, mặc dù khó mà lau đi được. Có lần cô Cynthia đã cải trang thành mọi da đen và sau đó thì cô ấy khổ sở biết mấy.

* * *

– Rõ ràng là Dorcas không biết gì về bộ râu đen ấy – Poirot nói trong khi chúng tôi lại chậm rãi bước về phía hành lang.

– Bộ ông chờ đợi nhiều ở bộ râu ấy sao? – Tôi khẽ hỏi ngay.

Poirot gật đầu.

– Phải. Anh có nhận thấy rằng nó được tỉa như thế nào không?

– Không.

– Nó được tỉa giống hệt như bộ râu của ông Inglethorp, và tôi đã tìm thấy một hai mẩu tóc, Hastings ạ, việc này thật là bí ẩn.

– Tôi tự hỏi không biết ai đã cất bộ râu ấy vào trong rương nhỉ? – Tôi nói.

– Người nào đó rất thông minh – Poirot gằn giọng nói – Anh có ý thức được rằng người đó đã chọn chỗ duy nhất trong nhà mà sự hiện diện của bộ râu ở đó sẽ không hề bị để ý đến không? Phải, người đó rất thông minh. Nhưng chúng ta cần phải thông minh hơn thế nữa. Chúng ta cần phải thông minh đến mức độ người đó phải cho rằng chúng ta không hề thông minh một tí nào kia.

Tôi gật đầu.

– Và chính ở điểm này, ạnh bạn của tôi ạ, thì anh sẽ giúp đỡ tôi thật đắc lực.

Tôi rất sung sướng vì lời khen đó. Bởi vì đôi lúc tôi cũng cho rằng Poirot không đánh giá đúng mức khả năng của tôi.

– Phải – ông nói lại, vừa nhìn tôi chằm chặp – anh vô cùng quý giá đối với tôi đấy.

Điều đó tất nhiên là êm tai rồi, nhưng tôi ít vui hơn khi nghe những lời tiếp theo.

– Tôi cần một đồng minh trong nhà này – Poirot nhận xét.

– Nhưng ông đã có tôi rồi kia mà – tôi phản đối.

– Đúng vậy, nhưng một mình anh không đủ cho tôi.

Tôi có vẻ bị mích lòng. Poirot vội giải thích.

– Anh không nắm bắt được đầy đủ ý nghĩa của những lời nói của tôi. Người ta thừa biết anh làm cho tôi. Tôi muốn tìm một người nào đó chưa hề cộng tác với chúng ta dưới bất kỳ hình thức nào.

– Ồ! Tôi hiểu rồi. Thế thì, ông nghĩ sao về John?

– Không, tôi không cho rằng có thể được.

– Anh chàng đáng mến ấy có lẽ không được xuất chúng cho lắm – tôi nói.

– Kìa, cô Howard đang đi đến – Poirot bỗng nói – Cô ta đúng là người chúng ta cần đấy. Cô ta không mấy ưa thích tôi từ khi tôi đã chứng minh sự vô can của ông Inglethorp. Dù sao chúng ta cũng cứ thử xem sao.

Cô Howard gần như chỉ lịch sự gật đầu khi Poirot yêu cầu cô dành cho ông vài phút.

– Thế nào, ông Poirot? – Cô nóng nảy nói – Có chuyện gì thế? Hãy nói nhanh đi vì tôi đang vội lắm.

– Thưa cô, cô có nhớ rằng tôi đã yêu cầu cô giúp tôi không?

– Phải, đúng vậy, và tôi cũng đã nói với ông tôi rất rất sẵn lòng giúp ông treo cổ Inglethorp lên.

– À!

Poirot nhìn cô chăm chú.

– Cô Howard ạ, tôi sẽ hỏi cô một câu. Tôi xin cô hãy trả lời trung thực.

– Tôi không bao giờ nói dối – Cô Howard cãi.

– Thế này đây. Cô có còn tin rằng bà Inglethorp bị chồng đầu độc nữa không?

– Ông muốn nói gì chứ? – Cô vội hỏi ngay – Đừng tưởng những lời giải thích hay ho của ông có thể ảnh hưởng đến tôi đâu. Tôi có thể thừa nhận không phải hắn ta đến mua Strychnin ở chỗ hiệu thuốc thật. Nhưng điều đó thì có nghĩa lý gì chứ? Có lẽ hắn đã cho nhúng những cây đập ruồi, như tôi đã nói với ông ngay từ đầu.

– Những cây đập ruồi thì chỉ có thạch tín trên đó thôi chứ không phải Strychnin – Poirot nhẹ nhàng bảo.

– Thì sao nào? Thạch tín cuãng có thể loại trừ được bà Emily đáng thương ý như Sttrychnin vậy. Ông hỏi tôi xim tôi có tin chắc rằng hắn ta đã phạm tội giết người không chứ gì?

– Chính xác là như thế. Tôi hỏi xem cô tin tưởng tuyệt đối rằng hắn đã phạm tội không – Poirot bình thản nói – Tôi sẽ đặt câu hỏi dưới một dạng khác. Trong thâm tâm mình cô có bao giờ tin, rằng bà Inglethorp bị đầu độc bởi chồng mình không?

– Chúa ơi! Tôi vẫn chả nói với ông người đàn ông đó là một tên khốn khiếp sao? Tôi vẫn chả căm thù hắn đấy sao?

– Đúng vậy – Poirot nhắc lại – Điều đó khẳng định thêm cho suy nghĩ của tôi.

– Suy nghĩ gì thế?

– Cô Howard, cô có nhớ lại cuộc đối thoại diễn ra vào hôm bạn tôi đến Styles không? Anh ta đã kể lại cho tôi nghe, và một trong những câu nói của cô đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô có nhớ đã khẳng định rằng, nếu như một vụ án mạng xảy ra, thì cô tin chắc rằng linh tính của cô sẽ cho cô biết ai là thủ phạm, cho dù cô không thể nào chứng minh được điều đó không?

– Vâng, tôi nhớ đã có nói như thế. Và tôi cũng tin như thế. Nhưng tôi đã đoán ông cho đó là chuyện nhảm chứ gì?

– Không đâu.

– Thế mà ông lại từ chối không quan tâm gì đến những nghi ngờ tự nhiên của tôi về Alfred Inglethorp.

– Phải – Poirot đáp cộc lốc – Bởi vì linh tính của cô không hướng về phía ông Inglethorp.

– Sao cơ?

– Không. Cô muốn tin rằng hắn đã giết người. Cô tin hắn có thể giết người. Nhưng linh tính của cô lại bảo không phải là hắn. Cô có muốn tôi nói tiếp nữa không nào?

Cô ta nhìn ông như bị thôi miên và phác cử chỉ tán thành.

– Cô có muốn cho tôi biết tại sao cô lại hung hăng đến như thế đối với ông Inglethorp không? Đó là vì cô cố tin những gì cô muốn tin. Bởi vì cô muốn nhận chìm và bóp chết linh tính của mình đang khẽ thốt lên một cái tên khác.

– Không! Không! Không! – Cô Howard kêu lên và đưa hai tay ra phía trước, xúc động cùng cực. Đừng nói thế. Ồ! Đừng nói thế! Không đúng đâu! Không thể nào đúng được! Ồ! Tôi không biết cái gì đã có thể nhồi nhét vào đầu tôi một ý nghĩ điên rồ đến như thế, khủng khiếp đến như thế.

– Tôi nói đúng, phải không nào? – Poirot hỏi.

– Vâng! Vâng! Ông quả là một tên phù thủy để có thể đoán ra chuyện đó. Nhưng điều đó không thể là sự thật được; sẽ kinh khủng quá, vô lý quá. Thủ phạm phải là Alfred Inglethorp kia.

Poirot nghiêm khắc lắc đầu.

– Đừng hỏi gì tôi nữa – cô tiếp – Bởi vì tôi sẽ không nói gì nữa đâu. Tôi không thể thú nhận, ngay cả với chính mình nữa. Tôi phải điên lắm mới nghĩ đến chuyện như vậy.

Poirot gật đầu, có vẻ như hài lòng.

– Tôi sẽ không hỏi gì cô cả. Chỉ cần đúng như tôi nghĩ thôi. Tôi cũng có một linh cảm nhạy bén. Chúng ta sẽ cộng tác với nhau, cho một mục đích chung.

– Đừng đòi hỏi tôi phải giúp ông, bởi vì tôi sẽ không làm đâu. Tôi sẽ không nhấc lấy ngón tay để… để…

Cô ngừng lại, cổ họng bị nghẹn.

– Cô sẽ giúp tôi, cho dù cô có muốn hay không đi nữa. Tôi sẽ không đòi hỏi gì ở cô cả, nhưng cô sẽ là đồng mình của tôi. Cô không thể từ chối được. Cô sẽ làm cái điều duy nhất mà tôi mong đợi ở cô.

– Và đó là…?

– Hãy cảnh giác!

Evelyn Howard cúi đầu xuống.

– Vâng, tôi không thể trốn tránh được. Tôi vẫn luôn canh chừng, hy vọng rằng mình đã lầm.

– Nếu như chúng ta lầm thì càng tốt – Poirot nói – Không ai sẽ sung sướng hơn tôi. Nhưng nếu như chúng ta đúng thì sao? Nếu như chúng ta đúng, cô Howard ạ, thì cô sẽ đứng về phía nào?

– Tôi không biết, tôi không biết.

– Nào… Nào…

– Có thể im lặng…?

– Không im lặng được.

– Nhưng chính Emily…

Cô ngưng bặt.

– Cô Howard ạ – Poirot nghiêm khắc bảo – điều đó thật không xứng đáng với cô.

Bất ngờ, cô vùi mặt vào đôi tay.

– Vâng – cô bình thản nói – quả là không phải Evelyn Howard đã nói như thế.

Cô ngẩng đầu lên và kiêu ngạo tiếp:

– Evelyn Howard đây! Cô ta ở về phía công lý, dù có phải trả giá như thế nào đi nữa.

Nói xong những lời đó, cô hãnh diện bước ra khỏi phòng.

– Đó là một đồng minh quý báu – Poirot nhìn theo cô nói – Người phụ nữ đó, Hastings ạ, vừa có trí khôn vừa có tấm lòng.

Tôi không trả lời.

– Linh tính là cái gì đó thật tuyệt vời – Poirot tiếp – Người ta không thể định nghĩa, cũng không thể bỏ qua được.

– Ông và cô Howard có vẻ như biết mình đang nói gì – tôi lạnh lùng nhận xét – Có lẽ ông không biết rằng tôi còn đang mù tịt?

– Thật sao, anh bạn?

– Phải đấy. Ông có thể giải thích cho tôi được không?

Poirot nhìn tôi chăm chú một lát rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, ông lắc đầu.

– Không, anh bạn của tôi ạ.

– Ồ! Xem nào! Tại sao vậy?

– Hai người là quá đủ đối với một bí mật rồi.

– Này, tôi cho rằng thật là bất công khi giấu tôi những sự kiện đó đấy.

– Tôi không giấu anh sự kiện nào cả. Anh đã biết tất cả những gì mà tôi biết. Anh có thể tự mình suy luận ra.

– Tuy nhiên, sẽ rất lý thú nếu như biết được.

Poirot lại nhìn tôi chăm chăm, và lại lắc đầu.

– Anh có hiểu không – ông miễn cưỡng nói – anh chẳng có linh tính gì cả.

– Nhưng, mới đây thôi, ông vừa nói đến suy luận kia mà.

– Trí thông minh và linh tính thường đi đôi với nhau! – Poirot nói đầy vẻ bí ẩn.

Nhận xét đó theo tôi là hoàn toàn không phải lúc, đến độ tôi không buồn đối đáp lại. Nhưng tôi đã định bụng, nếu như tôi có những phát hiện quan trọng và lý thú, thì tôi sẽ giữ riêng cho mình và sẽ làm cho Poirot phải ngạc nhiên về kết quả cuối cùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.