Có một hồi im lặng lâu dài. Ba Thám Tử Trẻ nín thở trong khi, trên màn ảnh, Diller Rourke, đã thành một con quỷ hút máu phát quang, đang chụp cổ các ban học cũ để cho hả cơn khát máu tươi.
– Mình biết thế nào cũng có một sai lầm mà – Bob thì thầm – Cứ tiếp tục như thế đi, Diller ơi! Ta đang mong chờ chính điều này…
– Bây giờ bọn mình đã có bằng chứng về những gì Diller Rourke đang làm vào đêm Halloween – Peter nói – Hắn giả làm quỷ hút máu đột nhập vào bộ tham mưu của bọn mình. Kết luận: hắn không thể nào cùng lúc bị nhốt ở chỗ bọn bắt cóc.
Hannibal tỏ ra đa nghi hơn.
– Ta đã quay được hắn lúc nhập vào bộ tham mưu của ta – Hannibal thừa nhận – Ta có cuộn băng. Nhưng có một trở ngại: hiện, không có gì cho phép ta chứng minh rằng kẻ đó đúng là Diller.
Thám tử trưởng gãi đầu, suy nghĩ một hồi rồi nở một nụ cười.
– Tuy nhiên có một cách. Với điều kiện là phải làm nhanh, có thể ta sẽ lấy được lời khai của hắn!
– Mình không biết kế hoạch của cậu như thế nào, nhưng mình đồng ý! – Peter tuyên bố.
– Như vậy rất hay – Hannibal đáp – bởi vì cậu thủ vai đầu tiên.
“Vai đầu tiên” của Peter là phải nhảy lên xe, lao về bộ tham mưu để lấy cuốn băng video và trở về nhà Jon Travis thật nhanh. Bởi vì mấu chốt trong kế hoạch, chính là mang cuộn băng về phòng chiếu trước khi bộ phim kết thúc.
Tim Peter đập mạnh muốn vỡ khi chạy ra xe. Peter nổ máy nhanh, phóng chiếc Vega nhỏ trên đường Rocky. Thắng xe rung lên, bộ tăng tốc như muốn kẹt nửa chừng. Xui thật, Peter nghĩ bụng, chiếc xe này như muốn hư đúng lúc mình cần nó chạy như xe đua thể thức một. Nhưng khía cạnh hay của chuyện này là suốt một hồi Peter mải lo nghĩ nên không còn nhớ đến thời gian đang bay vèo vèo…
Đến bộ tham mưu, Peter nhảy ra khỏi xe, nhào vào xe lán, vội vàng xem qua chồng băng video. 29 tháng mười. 30 tháng mười. 31 tháng mười. Được dán nhãn rất kỹ, cuốn băng đêm Halloween nằm đúng chỗ Hannibal cất. Peter ném lên trời, khéo léo chụp lại, và xem như vậy là dấu hiệu tốt. Peter nhảy lên xe, phóng nhanh về Bel Air.
Khách của Jon Travis vẫn đang xem – và mắc nghẹn vì cười – cuộc phiêu lưu của Quỷ hút máu trong tủ áo. Peter kín đáo lẻn vào buồng chiếu nằm phía sau. Cũng may là buồng không có ai. Peter nhét cuộn băng vào đầu máy. Sau đó Peter nhấn vài nút và máy chiếu phim dừng la5i.
Đầu máy video thay vào ngay và trên màn hình, mọi người nhìn thấy Diller đang rón rén bước về bộ tham mưu của Ba Thám Tử Tre3.
Peter chạy trở ra tìm Hannibal và Bob bên ngoài. Khi đi ngang qua, Peter nhận ra Marble Ackbourne-Smith ngồi không xa Diller lắm. Quanh đó, khán giả đang ôm bụng dán mắt vào màn hình.
– Ráp hình rất hay, anh Travis ơi! – Một diễn viên trẻ kêu – Nhưng đoạn phim này đâu ra vậy?
– Anh Jon ơi, bộ anh quên chỉnh ống kính camera à? Hay lúc đó anh vừa nhắm mắt vừa quay? – Một vị khách khác kêu.
Đúng lúc đó Diller đá chân vào cửa.
– Ê, anh Diller ơi? Bộ người ta không dạy anh cách gõ cửa à? – Một cô gái trẻ la lên.
Cô này vừa mới phát âm ra cái từ thần tiên: “Diller!” Ba Thám Tử Trẻ hiểu rằng mình đã đạt được mục đích.
– Đâu phải tôi! – Diller phản đối.
Giọng anh diễn viên khá căng thẳng.
Đèn trong phòng chiếu sáng lên. Jon Travis giận tái mặt quay sang Diller:
– Anh quay đoạn phim này lúc nào? – Nhà đạo diễn hỏi.
Diller nắm chặt trong tay một viên đá xanh.
– Đã nói là không phải tôi mà!
– Không phải anh? Dĩ nhiên là anh, chứ là ai? Hay quỷ sa tăng?
– Không phải tôi – Diller lập lại nhưng lần này yếu ớt hơn.
– Kìa, anh Diller – Victoria Jansen dịu dàng can thiệp – chỉ có thể là anh thôi mà! Anh thừa biết anh đã giữ bộ đồ quỷ hút máu sau khi quay phim xong. Tại sao anh cứ ngoan cố chối?
Marble Ackbourne-Smith đứng dậy, đưa tay lên như để yêu cầu mọi người im lặng. Nhưng khán giả đã hoàn toàn im lặng sẵn rồi.
– Đôi khi ta có vẻ là những gì mà thật ra không phải ta – Marble Ackbourne-Smith trịnh trọng nói.
– Cố gắng của chú thật đáng khen – Peter la lên từ cuối phòng – Nhưng chú cứ nói đi, nếu chú không phải là vận động viên đô vật tự do có biệt danh Tommy Hai Tấn, thì cháu cùi đấy.
Marble hoảng hồn ngồi xuống lại.
Bên cạnh, Diller đang ngọ nguậy trên ghế.
– Có ai chịu giải thích cho tôi nghe chuyện gì xảy ra không? – Jon Travis hỏi.
– Dạ có! Tụi cháu đây!
Hannibal, Peter và Bob đắc thắng bước lên.
– Thưa chú Travis – Hannibal bắt đầu nói – cuộn băng mà chú vừa mới thấy là của tụi cháu. Và được quay vào đêm Halloweenl hôm 31 tháng mười, cách đây đúng chín ngày, vào đêm hôm Diller Rourke đã tàn phá văn phòng hãng thám tử của tụi cháu tại Rocky.
Có tiếng xì xào trong phòng, kèm tiếng cười và tiếng thết lên sửng sốt.
Victoria Jansen là người đầu tiên phản ứng.
– Những gì cậu nói là không thể có được – Victoria khẳng định – Anh Diller bị bắt cóc ba ngày trước Halloween mà.
Hannibal đứng thẳng người lên.
– Không hề có vụ bắt cóc nào cả – Hannibal tuyên bố – Vụ Diller mất tích chỉ là chuyện láo. Một vụ dàn dựng giả từ đầu đến cuối.
Đồng hồ đeo tay của Mark Morningbaum đột nhiên reng rên. Nhà sản xuất phim đứng dậy, rõ ràng đang rất bực bội.
– Chán lắm rồi – ông la lên – Tôi chán ngồi đây nghe bọn nhóc giàu trí tưởng tượng nói chuyện tầm phào. Diller đã bị bắt cóc, tất cả chúng ta đều biết như thế. Travis ơi, anh làm ơn tống bộ ba này ra khỏi nhà anh đi!
Rồi Mark Morningbaum bắt đầu tìm đường đi ra ngoài. Nhưng Peter chặn ông lại.
– Cháu xin chú – Hannibal nói – Câu chuyện này có liên quan trực tiếp đến chú, nên cháu xin chú nán lại.
– Nhưng chuyện này nghĩa là sao? – Jon Travis gầm lên.
– Chú thử hỏi Diller Rourke đi – Peter gợi ý – Anh Diller sẽ giải thích cho chú nghe.
Diller đứng dậy, cũng định bỏ đi ra ngoài. Nhưng mọi người đang nhìn anh chằm chằm. Không có cách nào trốn được. Diller nhìn Mark Morningbaum, rồi nhìn Hannibal, Peter và Bob. Đúng lúc đó trông anh như con thú bị dồn vào bước đường cùng.
Cuối cùng anh ngồi xuống lại – hay đúng hơn là ngã người vào lưng ghế.
– Thôi, được rồi, tôi không hề bị bắt cóc. Chỉ là chuyện đùa thôi.
– Chuyện đùa hả? – Jon Tlavis gầm lên – Anh làm hỏng bộ phim của tôi, rồi anh bảo là chuyện đùa à? Ôi! Diller ơi ! Sao anh làm thế? Sao lại dám làm thế với tôi?
Mark Morningbaum cùng ngồi xuống, vì bị bắt buộc. Ông nhìn nhà đạo diễn bằng ánh mắt mệt mỏi.
– Tôi biết. Có lẽ giết anh thì đơn giản hơn, anh Jon à. Và đặc biệt là hữu hiệu hơn. Ít nhất, bằng cách này, tôi sẽ biết chắc rằng anh sẽ không bao giờ quay bộ phim nào khác.
– Anh Jon, phải nhìn thẳng vào sự thật – Diller nói thêm – Nghẹt Thở II đi thẳng đến thất bại. Những đoạn phim hay nhất thì kinh dị… vì dở quá. Còn những đoạn kia thì chẳng có gì để nói. Tôi nghĩ anh không đủ tầm cỡ để chỉ đạo một bộ phim như thế, vậy thôi.
– Chỉ có anh nói thế! – Jon Travis hét lên – Mọi người đều nghĩ khác!
Diller cười khẩy, rồi nhìn vào viên đá xanh.
– Để tôi nói cho mọi người chuyện đã xảy ra – Diller bắt đầu nói và quay sang đám khách – Cách đây khoảng mười lăm ngày, anh Mark và tôi đang xem lại những cảnh quay sơ bộ của Nghẹt Thở II. Khi các cảnh phim hiện ra, anh Mark cứ dần dần tái mặt theo. Sau khi xem xong, anh Mark hoàn toàn suy sụp. Anh Mark nói với tôi rằng anh đã mất một đống tiền với bộ phim này, nếu cứ tiếp tục quay, có lẽ anh Mark sẽ mất thêm hai chục triệu nữa. Nghẹt Thở II đang trên đà trở thành một bộ phim y như Quỷ hút máu trong tủ áo. Còn phần tôi, thì tình hình rất rõ ràng; nếu bộ phim ra mắt khán giả, thì tôi có thể từ biệt tương lai diễn viên. Thế là anh Mark nói với tôi về kế hoạch đó để gỡ thế kẹt cho hai chúng tôi. Tôi đồng ý… đừng giận nhé, anh Jon.
– Đừng giận – nhà đạo diễn tức tối lầm bầm – Nhưng tôi hy vọng anh Mark và anh sẽ đi gỡ lịch!
– Vào nhà đá hả?
Diller đứng dậy, ra đứng ngay trước màn chiếu.
– Từ từ. Có thể chúng tôi đã làm hơi quá, tôi công nhận điều này. Nhưng anh phải thông cảm cho tôi, tôi đã nhập hai vai chính lận: vai nạn nhân và vai kẻ bắt cóc. Nên có lẽ tôi đã làm hơi quá. Chẳng hạn như vụ tàn phá chính nhà mình. Đó là sáng kiến của chính tôi… Kết quả dễ sợ quá phải không? Tưởng như có cơn lốc đi ngang qua.
– Mảnh thủy tinh! – Peter ngắt lời.
Đột nhiên Peter lại cảm thấy ngột ngạt khó thở.
– Tại sao có mảnh vỡ thủy tinh khắp nơi vậy?
– Sáng kiến đột hứng – Diller giải thích – Tôi muốn mang mấy viên đá theo. Thường tôi cất trong tủ kiếng ở nhà. Nhưng nếu cảnh sát đến, thì họ sẽ thắc mắc tại sao tủ kiếng lại trống không. Người ta sẽ thử tìm hiểu tủ kiếng chứa gì. Và người ta sẽ thấy lạ rằng bọn bắt cóc bắt tôi mà để cho tôi mang đá theo.
– Nên anh đã đập vỡ tủ kính – Hannibal nói – Do đó có đầy mảnh ve chai dưới đất.
– Đúng – Diller thừa nhận – Tôi đã làm hơi quá. Chẳng hạn như lúc ở ngoài sân trường để lấy tiền chuộc, tôi đã quá nhập vai nhân vật. Các cậu sắp đuổi kịp tôi. Nên tôi dùng vali dộng một cú mạnh vào một trong các cậu. Rất may là cậu đó không bị sao!
– Tại sao anh lại phá bộ tham mưu của chúng tôi đêm Halloween? – Hannibal hỏi – Chúng tôi chỉ mới điều tra được vài giờ thôi mà. Anh mong tìm thấy gì trong đó?
– Anh Mark có nói với tôi về các cậu – Diller giải thích – Tôi đã hoảng hốt. Đúng hơn là kẻ bắt cóc mà tôi nhập vai đã mất tự chủ. Tóm lại, tôi muốn làm cho các cậu sợ để các cậu bỏ cuộc.
– Tôi đã bảo anh là không nên làm thế – Mark nói – Tôi đã nói là quá mạo hiểm. Nhưng không! Anh cứ đòi làm!
– Từ từ, bình tĩnh nào! – Diller đáp – Mà trong chuyện này đâu có tội ác? Đúng là Nghẹt Thở II sẽ không bao giờ thành hình. Nhưng chẳng phải là một mất mát lớn lao. Mọi người sẽ chịu được thôi. Còn tôi, thì bằng cách biến mất vài ngày, tôi đã cứu vãn được tương lai nghề nghiệp mình và được một triệu đô-la.
– Tiền chuộc phải không? – Peter hỏi.
– Đúng – Diller thừa nhận – Dự định là tôi sẽ được giữ. Đó là một nửa số tiền đền bù mà anh Mark nhận được từ công ty bảo hiểm. Có lẽ bây giờ tôi phải trả lại thôi, đúng không?
Peter gật đầu.
– Có lẽ thế – Peter nói – Nhưng anh đã bị lừa ngoạn mục. Tấm ngân phiếu của công ty bảo hiểm lên đến hai chục triệu đô-la.
Diller đột ngột quay sang Mark Morningbaum. Hai người nhìn nhau không nói gì.
– Đáng đời! – Jon Travis la lên – Ai bảo đi tin lời một nhà sản xuất phim! Loại người này sẽ luôn tìm cách lừa mình. Và trả tiền thấp cho mình. A là la! Diễn viên đúng là trẻ con quá.
– Còn các nhà đạo diễn đều mắt bệnh hoang tưởng – Diller cay đắng trả lời.
Có một hồi im lặng. Không ai trong phòng nhúc nhích. Rồi có người đứng dậy bước ra cửa.
– Victoria! Em đi đâu vậy? – Diller kêu lên.
Victoria Jansen quay lại.
– Em không muốn chứng kiến đoạn kết câu chuyện – Victoria Jansen buồn bã nói – Em biết sẽ kết thúc như thế nào. Cảnh sát đến, bắt bọn tội phạm đi… Đây không phải là vai hay nhất của anh, anh Diller à. Em thích anh làm người hùng hơn.
Sau khi Victoria Jansen đi rồi, đám khách tản rất nhanh. Mark Morningbaum muốn tự bào chữa, nhưng không ai ở lại nghe ông.
– Chính cảnh sát sẽ nghe chú – Hannibal nói và nhìn đồng hồ – Cháu vừa mới gọi cảnh sát tức thì.
Phải đến khuya mới ghi hết vào giấy mọi sự kiện.
Khi Ba Thám Tử Trẻ rời đồn cảnh sát, thì mặt trời đang mọc. Đã đến lúc về Rocky. Và tiếp tục cuộc sống hằng ngày. Phải trở lại trường học. Sau khi tan trường, Peter lạii chúi đầu vào máy xe, Bob thì đi đến hãng nhạc. Còn Hannibal sắp xếp hồ sơ vụ án lại rồi tiếp tục sửa chữa chế biến một thiết bị điện tử mới.
Thường, sau khi hoàn thành một vụ điều tra, Ba Thám Tử Trẻ thảo luận về vụ đó rất lâu với nhau. Lần này, thì không được như thế. Ba Thám Tử đã giải ra vụ bí ẩn, ba Thám tử đã chiến thắng. Vậy, tại sao ba bạn không cảm thấy hài lòng trọn vẹn? Vụ này như mang một vị chưa hoàn tất.
Rồi một hôm, Peter đến bộ tham mưu huơ một bức thư của Mark Morningbaum. Peter trải lá thư trên bàn để Hannibal và Bob có thể cùng đọc.
Peter thân mến,
Tôi phải thú thật – à thời gian gần đây tôi đã có thói quen thú tội – rằng tôi đã quá khi dễ khả năng của các cậu. Có thể cậu sẽ vui mừng khi biết rằng, nhờ luật sư, tôi đã giải quyết được mối tranh chấp với công ty bảo hiểm. Còn về tương lai, thì, nhờ các cậu, tôi sẽ không còn làm việc ở Hollywood nữa – ít nhất là trong vòng ba bốn tháng.
Ngành công nghiệp điện ảnh có trí nhớ rất ngắn. Đến mùa xuân tới, câu chuyện này sẽ được quên mất. Chính vì vậy mà tôi viết cho cậu lá thư này. Khi quay về, tôi muốn thực hiện một bộ phim hình sự. Đề tài sẽ là một vụ bắt cóc giả. Hay ta đi ăn trưa với nhau – lần này tôi hứa sẽ không cho thuốc ngủ vào sữa prôtêin nữa – để thảo luận về bản quyền phim của các cậu? Câu chuyện sẽ kể lại cách thức các cậu đã giải ra vụ bí ẩn.
Bob là người đầu tiên nói.
– Rõ ràng có khía cạnh nào đó mình không hiểu nổi nơi con người này. Lão ta xém vào tù vì vụ này, vậy mà bây giờ lại biến vụ này thành cái máy làm ra tiền! Hay bốc thăm xem ai xé bỏ lá thư này nhé?
Không chờ đợi, Peter lấy bức thư của Mark Morningbaum, xé thành mảnh nhỏ, vứt vào sọt rác.
– Xong! – Peter hài lòng nói – Bây giờ hồ sơ vụ đã thật sự được đóng lại!
Peter định nói thêm cái gì đó nhưng phải ngưng. Cậu lại có cảm giác ngột ngạt khó thở.
– Mình không thở nổi – Peter nói – Mỗi khi nghĩ đến vụ này hay nghe từ “Nghẹt Thở”, là mình bị nghẹt thở.
– Cố thư giãn đi – Hannibal khuyên – Mình sẽ giải thích cậu bị gì.
– Chuyện gì vậy hả Hannibal? Thôi miên? Hay viên đá? Hay điềm xấu? Hay mình bị Marble ếm bùa?
Hannibal lục lạo trong ngăn kéo bàn viết, lấy ra mấy mẩu báo cắt đưa cho Peter.
– Thêm một vụ bí ẩn mà mình giải xong – thám tử trưởng nói – Bài báo này sẽ cung cấp mọi lời giải thích cho cậu.
Peter đọc tựa bài báo rồi tròn mắt. Các ca viêm mũi dị ứng gia tăng mạnh do phấn hoa ngải.
– Không phải Nghẹt Thở II, cũng không phải ếm bùa – Hannibal kết luận – Mà chỉ là viêm mũi thôi.
– Áááát xì! – Peter trả lời.