Tất cả bắt đầu từ một mẩu tin đăng báo mà Hannibal Jones đọc dược.
Ba Thám Tử Trẻ – Hannibal, Peter Crentch và Bob Andy đang ở trong xưởng mà Hannibal đã bố trí cho mình trong một góc Thiên Đường Đồ Cổ – kho bãi đồ linh tinh của ông bà Jones. Bob đang chép lại vài ghi chú liên quan đến vụ bí ẩn cuối cùng mà Ba Thám Tử Trẻ đã giải. Peter chỉ lo hưởng ánh nắng mặt trời Californie ấm áp. Còn Hannibal thì đọc báo.
Đột nhiên Hannibal ngẩng đầu lên.
– Có ai trong các cậu từng dự một cuộc bán đấu giá chưa? – Hannibal hỏi hai bạn.
Bob trả lời không. Peter lắc đầu.
– Mình cũng chưa bao giờ – Hannibal thú nhận – Theo lời tờ báo này, sẽ có cuộc bán công khai sáng nay tại Hollywood, phòng Davis. Người ta sẽ bán đấu giá các hành lý không có ai nhận từ các khách sạn. Phần lớn những rương và vali được khóa, người ta không biết trong đó có gì. Đó là hành lý bỏ lại của lữ khách ra đi không thông báo hoặc khách không thanh toán được tiền phòng. Mình nghĩ tham dự cuộc bán đấu giá này cũng hay đấy.
– Để tìm gì? – Peter hỏi – Mình đâu có muốn mua một cái rương đầy quần áo cũ vô dụng!
– Mình cũng nghĩ như Peter – Bob tuyên bố – Ta ra biển bơi thì hay hơn hơn.
Cuộc bán đấu giá này sẽ là một kinh nghiệm mới cho ta – Hannibal vẫn nói. Mà mọi kinh nghiệm mới đều có lợi cho thám tử trẻ như ta. Để mình xem chú Titus có cho phép anh Hans chở ta đi Hollywood được không?
Hans, là một trong hai anh em người Đức giúp việc cho chú Titus, lại rảnh. Nên một giờ sau, Hannibal, Bob và Peter đứng trong một phòng đầy ắp người, đối diện với người điều khiển cuộc bán đấu giá đng làm việc cật lực. Rõ ràng là người đàn ông nhỏ mập đang đồ mồ hôi kia, ngồi cao trên bục, chỉ có một mục đích duy nhất là kết thúc cuộc bán đấu giá sao cho nhanh nhất. Phần lớn rương và vali đã đi rồi. Hiện ông đang ra sức tống khứ đi chiếc vali trước mặt:
– Một lần! Một lần! – Ông hét lên – Hai lần! Hai lần! Ba lần! Bán!… Bán giá mười hai đô la năm mươi cents cho quý ông đeo cà vạt đỏ!
Búa của người diều khiển cuộc bán gõ xuống, ra hiệu rằng cuộc bán đã kết thúc. Người đàn ông nhỏ quay đầu lại để xem món kế tiếp là món gì.
– Bây giờ đến lô thứ 98! – ông thông báo. Thưa quý vị đây là một món hàng rất hấp dẫn. Hấp dẫn và lạ thường. Hãy cho món hàng lên gần tôi, để mọi người thấy.
Hai nhân viên lực lưỡng đặt lên bục một chiếc rương nhỏ kiểu xưa. Trong phòng rất nóng: không khí ngột ngạt.
Một vài người có mặt đưa ra nhiều giả thiết về những gì chứa trong rương, nhưng Peter hoàn toàn không quan tâm.
– Hannibal ơi – Peter thì thầm vào tai bạn – Đi ra đi.
Hannibal, tròn trịa không kém gì ông điều khiển cuộc bán đấu giá và cũng đổ mồ hôi y như ông, lại có vẻ chưa vội ra đi.
– Chờ thêm một chút nữa đi! – Hannibal trả lời với Peter – Rương này khác thường. Mình muốn trả giá thử.
– Để mua cái vật xấu xí này hả! – Peter thốt lên nhìn cái rương – Cậu điên rồi sao?
– Điên hay không, thì mình cũng sẽ thử mua. Nếu những gì chứa trong đó có giá, thì ta sẽ chia nhau.
– Có giá hả? – Bob ngạc nhiên. Cái hành lý cổ kính này chắc là chỉ chứa quần áo thời trang năm 1890.
Đúng là rương có vẻ rất cổ xưa. Rương bằng gỗ, nắp tròn, dây niềng bằng da. Khoá trông kiên cố.
– Thưa quý vị – ông điều khiển cuộc bán đấu giá la lên – tôi xin quý vị hãy lưu ý đến cái rương tuyệt đẹp này. Tôi cam đoan rằng ngày nay không còn ai làm rương giống như thế này cả.
Đám khán giả phá lên cười. Rõ ràng là ngày nay người ta không còn sản xuất kiểu này nữa. Chắc là cái rương được hơn tám chục tuổi rồi.
– Theo mình, đây là cái rương của diễn viên… – Hannibal nói khẽ. Loại hành lý mà diễn viên dùng để đựng trang phục và đồ đạc khi đi lưu diễn.
– Cậu muốn bọn mình làm gì với đồng quần áo cũ và bụi bậm kia? – Peter hỏi khẽ – Thôi đi, Hannibal à…
Nhưng ông điều khiển cuộc bán đấu giá đã rao tiếp.
– Quý vị hãy nhìn kỹ cái rương này! Nhìn đi! Nó không mới, không hiện đại, đúng. Nhưng hãy xem như đây là món đồ cổ. Một di tích của quá khứ! Ai biết được trong đó có gì? – Ông dùng nắm đấm đập vào nắp.
– Phải, ai biết được trong đó có gì? Bởi vì chắc chắn nó có chứa một cái gì đó. Tại sao không thể là châu báu của hoàng gia nước Nga? Đúng! Rất có thể châu báu nằm trong cái rương này chứ? Tất nhiên là tôi không dám cam đoan điều này, nhưng có quyền đưa ra mọi giả thiết. Còn bây giờ ta sẽ ra giá bao nhiêu đây? Xem nào! Ai có thể ra giá trước?… Xin ra giá đi!
Đám đông im lặng. Rõ ràng không ai quan tâm đến việc mua một cái rương cũ. Ông điều khiển cuộc bán đấu giá có vẻ bối rối.
– Nào, nào! – Ông kêu. Thử đề nghị một giá đi! Rương cổ xinh đẹp, di tích quý báu của quá khứ…
Hannibal tiến một bước lên phía trước.
– Một đô-la – Hannibal kêu lên bằng một giọng hơi run do xúc động.
– Một đô-la! – ông điều khiển cuộc bán nói lại. Chàng trai trẻ có vẻ mặt thông minh đứng hàng thứ nhất vừa mới đề nghị một đô la! Quý vị có biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ thưởng cho anh chàng thông minh này bằng cách bán cho anh cái rương này với giá một đô la! Một lần! Hai lần! Ba lần! Bán!
Búa rơi xuống với tiếng động sẵn. Vài tiếng cười vang lên từ đám đông. Không ai quan tâm đến rương, còn ông điều khiển cuộc bán đấu giá thì không muốn mất thời gian để mời người khác trả giá. Hannibal hơi ngạc nhiên về tốc độ quá nhanh của vụ buôn bán và việc cậu trở thành chủ nhân của cái rương cổ, được khóa kỹ và không biết chứa gì bên trong.
Vậy mà đúng lúc đó, đám đông nhộn nhịp lên. Một người phụ nữ đang chen vào giữa đám đông. Một bà già nhỏ nhắn tóc bạc, đội mũ kiểu xưa và đeo kính gọng vàng.
– Chờ đã! – Bà la lên – Tôi muốn trả giá cao hơn. Mười đô-la! Tôi ra giá mười đô-la để mua cái rương này.
Mọi người quay lại nhìn bà, kinh ngạc vì có người đề nghị mười đô-la để mua một món đồ cũ như thế này.
– Hai mươi đô-la! – Khi đó bà già mới vào đề nghị và vẫy tay kịch liệt – Tôi xin trả hai mươi đô-la!
Ông điều khiển cuộc bán đấu giá chưng hửng một hồi, rồi hoàn hồn:
– Rát tiếc, thưa bà – ông lịch thiệp trả lời – nhưng món hàng này đã được bán dứt khoát rồi. Mang rương đi! – Ông nói với hai người khuân vác – Chuyển sang lô hàng kế tiếp!
Hai người khuân vác mang rương xuống bục ra đặt gần Ba Thám Tử Trẻ.
– Đây!
Hannibal và Peter nhìn rương.
– Thế là bọn mình đã làm chủ đống đồ cũ này – Peter càu nhàu rồi nắm lấy một tay cầm bằng da – Còn phải quyết định xem sẽ làm gì.
– Được, ta quay về Thiên Đường Đồ Cổ – Hannibal trả lời – Rồi ta sẽ mở ra xem.
– Khoan đã, các cậu ơi! – Một nhân viên nói – Trước hết, phải thanh toán chứ. Đừng quên chi tiết quan trọng này!
Hannibal đã cầm quai thứ nhì của rương rồi, xấu hổ thả ra.
Đúng. Xin lỗi nhé!
Hannibal rút bóp tiền, lấy một tờ một đô-la. Nhân viên viết biên nhận đưa cho Hannibal.
– Biên lai đây! Bây giờ rương đã là của cậu. Nếu rương chứa châu báo của hoàng gia, thì cũng là của cậu luôn! Ha ha!
Không thèm để ý đến tiếng cười mỉa mai, Hannibal và Peter mang rương đi, Bob đi trước mở đường. Ba bạn vừa mới rẽ đám đông đi đến cửa ra, thì người đàn bà tóc bạc đã đến trễ chạy đến.
– Các cậu ơi – bà nói thẳng – tôi xin mua lại cái rương này với giá hai mươi lăm đô-la. Tôi sưu tầm hành lý cũ và rất muốn đưa thêm cái rương này vào bộ sưu tập.
– Úi chà! – Peter kêu – Hai mươi lăm đô-la!
– Chịu đi Babal! – Bob nói khẽ với Hannibal.
– Vụ này có lợi cho các cậu – bà nói thêm – Rương này không đáng giá cent nào hơn đâu, kể cả đối với một nhà sưu tập. Này! Hai mươi lăm đô-la của các cậu đây.
Bà cầm tờ giấy bạc trong tay vẫy dưới mũi Hannibal. Trước sự ngạc nhiên của Bob và Peter, Hannibal lắc đầu.
– Cháu rất tiếc, thưa bà – Hannibal nói – Tụi cháu không muốn bán rương. Tụi cháu muốn xem trong đó có gì.
Bà già có vẻ buồn rầu.
– Nhưng rương đâu thể chứa cái gì có giá! – Bà kêu lên – Thôi, tôi trả ba mươi đô-la đó!
– Dạ không, cám ơn. Thật sự, cháu không muốn bán mà! – Hannibal lập lại.
Bà già thở dài. Rồi trong khi rõ ràng bà định thương lượng tiếp, thì bà đột nhiên có vẻ hoảng sợ, bà quay gót, nhanh chân biến mất trong đám đông. Hannibal có cảm giác rằng việc một người đàn ông trẻ đeo máy ảnh tiến đến đã làm cho bà bối rối.
– Chào các bạn trẻ! – Người đàn ông mới đến nói – Anh là Fred Brown, phóng viên tờ tin tức Hollywood, đang săn lùng tin vui. Anh muốn xin chụp hình các em đứng bên cạnh cái rương cũ này. Chỉ có mỗi việc bán cái rương này là sự kiện đáng ghi nhận trong cả buổi sáng. Các em làm ơn nâng rương lên cao một chút. Tốt lắm! Con em… (phóng viên nói với Bob)… em hãy ra đứng ngay phía sau để chụp chung cả ba!
Bob và Peter do dự, nhưng Hannibal vội vàng làm đúng theo yêu cầu của anh phóng viên, nên Bob cũng ra đứng sau rương. Khi đó, Bob để ý thấy trên nắp rương xưa kia có viết ba từ vẫn còn rõ: Gulliver Vĩ Đại.
Fred Brown ra lệnh:
– Đứng yên nhé!
Ánh đèn flash loé lên. Hình đã chụp xong.
– Cám ơn – anh phóng viên nói với ba thám tử – Bây giờ xin cho anh biết tên đi! Và các em có thể giải thích tại sao các em từ chối không bán lại rương này với giá ba mươi đô-la không? Giá hấp dẫn mà!
– Ồ – Hannibal thản nhiên trả lời – chỉ do tò mò thôi. Em nghĩ rương này xưa kia là của một diễn viên và tụi em muốn xem trong đó có gì. Tụi em đã mua rương để chơi, chứ không phải để kinh doanh.
– Vậy em không hy vọng trong đó có châu báu của Nữ hoàng à? – Fred hỏi.
– Nói đùa thôi – Peter kêu – Nhưng trong rương có thể có quần áo cũ.
– Có thể! – Anh phóng viên trẻ thừa nhận – Anh thấy cái tên viết trên rương “Gulliver Vĩ Đại”, dường như tên nhà hát. À nói về tên, các em chưa cho anh biết quý danh!
– Đây – Hannibal nói – danh thiếp của tụi em đây. Tụi em là ờ ờ… thám tử.
Hannibal đưa cho anh phóng viên một danh thiếp mà ba bạn luôn mang theo. Fred đọc:
BA THÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
???
Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES
Thám tử phó: PETER CRENTCH
Lưu trữ và nghiên cứu: BOB ANDY
– Ủa! – Anh phóng viên dương mày lên nói khẽ – Vậy các em là thám tử hả? Nhưng ba dấu chấm hỏi nghĩa là sao?
– Đó là biểu tượng – Hannibal giải thích. Ba dấu chấm hỏi tượng trưng cho các vụ bí ẩn được làm rõ, các bài toán phải giải, các vấn đề phải giải quyết. Đó là nhãn hiệu chuyên môn của tụi em. Tụi em điều tra về tất cả những gì đáng quan tâm.
– Và hôm nay, điều được các em quan tâm là cái rương cũ của diễn viên này!
Fred Brown mỉm cười, rồi nhét tấm danh thiếp vào túi.
– Cám ơn các em nhé! Có thể các em sẽ thấy hình mình trong số báo ra tối nay. Tùy ban biên tập. Hy vọng ông tổng biên tập sẽ thích câu chuyện về các em.
Anh phóng viên vẫy tay từ giã, rồi ra đi. Hannibal cầm lấy quai rương.
– Đi, Peter ơi! Ta hãy mang cái này đi nhanh. Không thể bắt anh Hans chờ mãi được.
Bob đi trước dẫn đường, Peter và Hannibal nhanh chóng ra đến cổng. Peter hỏi Hannibal:
– Tại sao cậu lại cho anh phóng viên kia biết tên bọn mình?
– Để quảng cáo – thám tử trưởng trả lời. Bất cứ doanh nghiệp nào cũng cần quảng cáo để cho công chúng biết đến. Khoảng thời gian gần đây, các vụ bí ẩn hay càng hiếm đi. Nếu không nhanh chóng tìm ra một vụ để giải, thì ta sẽ bị lụt nghề mất.
Trong khi nói chuyện, ba thám tử đã vượt qua ngưỡng cửa phòng bán đấu giá và bước về chỗ Hans đang đậu xe chờ. Sau khi khiêng rương lên sau xe, ba bạn leo lên ghế ngồi, gần anh Hans.
– Về nhà nhanh đi, anh Hans ơi – Hannibal nói – Tụi em vừa mới mua được một món hàng và rất muốn xem kỹ hơn.
– Được rồi Babal! – Anh chàng tóc vàng vừa trả lời vừa nổ máy. Có thể cho anh biết các em đã mua gì không?
– Cái rương cũ! – Peter nói. Sếp ơi, nhưng cậu định làm cách nào để mở rương ra? – Peter nói thêm với Hannibal.
– Ở nhà có một đống chìa khoá – Hannibal đáp. Thế nào cũng có một cái chìa nào đó mở được!
– Hay ta bẻ khoá – Bob đề nghị.
– Không – Hannibal lắc đầu. Không nên làm hư rương. Ta sẽ thử làm nhẹ nhàng trước.
Đoạn đường còn lại diễn ra trong im lặng. Đến Thiên Đường Đồ Cổ, ba thám tử cùng Hans khiêng rương xuống xe. Thím Mathilda bước ra khỏi tòa nhà nhỏ dùng làm văn phòng.
– Trời đất, các cháu mua cái gì đấy – Thím thốt lên, hai tay chống hai bên hông. Rương này đủ xưa để có thể đoán rằng nó là hành lý của những hành khách trên tàu Mayflower (tên chiếc tàu Anh đã chở những người thành lập thuộc địa Anh sang Mỹ vào năm 1620).
– Thím nói hơi quá, thím Mathilda ơi! – Hannibal phản đối. Nhưng đúng là cái rương không mới lắm! Tụi cháu đã mua nó với giá một đô-la.
– Ôi! Vậy là chưa sạt nghiệp – thím Mathilda thừa nhận – Chắc là các cháu muốn lấy xâu chìa khóa để mở thử. Nó treo trong văn phòng!
Bob vội vàng đi lấy chìa khoá. Rồi Hannibal tiến hành thử từng chìa một vào ổ khóa. Sau khi loay hoay suốt nửa giờ, Hannibal bỏ cuộc. Không chìa nào mở được.
– Vậy thì làm gì bây giờ? – Peter hỏi.
– Phá thử không? Bob đề nghị lần thứ nhì.
– Chưa – Hannibal trả lời. Dường như chú Titus còn mấy chìa khóa nữa đâu đó. Ta hãy chờ chú về hỏi.
Thím Mathilda xuất hiện trở lại.
– Các cháu không được để mất thời gian phung phí như thế – Thím nói bằng một giọng không cãi được. Còn nhiều việc lắm. Các cháu đi ăn trưa trước đi, rồi thím sẽ giao việc. Cái rương cũ này chờ được mà!
Ba Thám Tử Trẻ hối tiếc tuân lệnh. Bữa ăn trưa được dọn trong ngôi nhà nhỏ hai tầng xinh xắn và tiện nghi, nơi Hannibal sống cùng chú thím. Nhà nằm đối diện Thiên Đường Đồ Cổ, phía bên kia đường.
Sauu khi ăn trưa xong, Hanniball Bob và Peter được giao nhiệm vụ sửa chữa và tân trang một số hàng hư hỏng. Sau này, khi đã sửa xong, chú Titus sẽ bán lại và chia phần lời cho Ba Thám Tử Trẻ. Công việc làm cho ba bạn bận bịu cho đến cuối giờ chiều. Lúc đó, chú Titus Jones và Konrad, anh trai của Hans, về đến trong chiếc xe tải nhẹ đầy ắp đồ mà chú Titus vừa mới mua dược.
Nhà kinh doanh đồ cũ là một người đàn ông nhỏ, mũi to và có bộ ria đen cũng to. Ông nhảy xuống xe, hôn vợ. Rồi ông vẫy tờ báo đang cầm trong tay.
– Các cháu ơi! Lại đây! Lại mà ngắm mình trên báo nè!
Thím Mathilda và Ba Thám Tử Trẻ tò mò cúi xuống trang báo Tin tức Hollywood. Trên đó có hình của Hannibal và Peter đứng hai bên rương, Bob ở phía sau. Tấm ảnh rất rõ. Thậm chí có thể đọc được Gulliver Vĩ Đại trên nắp rương.
Tựa bài báo được viết như sau:
BA THÁM TỬ TRẺ CÓ KHÁM PHÁ ĐƯỢC BÍ MẬT CHIẾC RƯƠNG?
Còn chính bài báo tường thuật lại một cách hài hước cách Hannibal đã trở thành chủ nhân của rương và đã từ chối không bán lại, dù với giá rất cao. Fred Brown ngụ ý rằng ba thám tử hy vọng tìm thấy một vật có giá trong rương. Điều này hoàn toàn do anh phóng viên tưởng lượng ra, để cho câu chuyện thú vị hơn. Thực tế, Hannibal, Bob và Peter không hề biết trong rương có gì.
Fred Brown còn cho biết tên của Ba Thám Tử Trẻ và nói rõ rằng bộ tham mưu của ba bạn nằm ở Thiên Đường Đồ Cổ, tại Rocky.
– Đồng ý là quảng cáo! – Peter thở dài. Nhưng anh bạn Fred làm cho bà con nghĩ bọn mình là những thằng khờ! Làm sao dám nghĩ trong rương cũ có cái gì quý giá được!
– Lỗi tại ông điều khiển cuộc bán đấu giá nói về châu báu hoàng gia Nga – Hannibal nhắc lại. Ta sẽ cắt bài báo này ra dán vào album.
– Để sau! – Bà Jones phán – Đến giờ ăn tối rồi. Hannibal, cháu cất rương đi, rồi đi rửa mặt rửa tay. Bob! Peter! Tối nay hai cháu ở lại ăn với thím không?
Bob và Peter ăn ở nhà ông bà Jones cũng thường xuyên như nhà mình. Nhưng hôm nay, hai bạn phải về nhà với gia đình. Cả hai leo lên xe đạp đi về nhà. Hannibal lôi cái rương ra khỏi đường đi, không xa văn phòng lắm, băng qua đường để về nhà ăn tối. Ở lại sau cùng, chú Titus đóng cổng kho bãi đồ linh tinh.
Buổi tối diễn ra bình thường và Hannibal sắp sửa lên phòng ngủ, thì có tiếng gõ cửa. Đó là Hans và Konrad, hai anh em ở trong một ngôi nhà nhỏ cách đó hai bước.
– Xin lỗi làm phiền anh chị – Hans nói – nhưng chúng tôi thấy ánh đèn trong sân Thiên Đường Đồ Cổ. Thậm chí chúng tôi thoáng thấy bóng người rình rập. Ta nên đi xem có chuyện gì không?
– Chúa ơi! – Thím Mathilda thốt lên – Trộm?
– Để tôi đi xem – chú Titus thông báo. Có Hans và Konrad, không tên trộm nào chống lại được đâu. Ta sẽ bắt bọn chúng thật bất ngờ!
Cùng hai phụ tá lực lưỡng, Titus Jones cẩn thận bước về hướng kho bãi đồ linh tinh. Hannibal cũng đi theo. Không ai bảo cậu đi theo, nhưng cũng không ai ra lệnh cậu phải ở lại nhà.
Bây giờ, qua khe hở hàng rào bao quanh kho bãi, có thể nhìn thấy ánh đèn pin. Ba người đàn ông tiến tới thêm nữa.
Rồi đột nhiên. .. tai họa! Hans vấp phải một chướng ngại vật và ngã xuống đất.
Kẻ đang ở trong sân nghe thấy. Có tiếng bỏ chạy. Sau đó hai cái bóng đột ngột chạy qua cổng, nhảy lên chiếc xe đang chờ trong bóng tối rồi bỏ trốn thật nhanh.
Titus Jones, Konrad và Hannibal lao tới. Cổng đang rộng mở, rõ ràng ổ khoá đã bị bẻ.
Nhưng kẻ lạ đã biến mất. Do linh tính. Hannibal chạy đến chỗ cất rương cũ.
Rương không còn đó nữa!