Vụ Bí Ẩn: Cái Sọ Biết Nói

Chương 4: Socrate



– Còn bây giờ – Hannibal nói – ta hãy thử xem có chìa khoá nào trong xâu chìa khoá của chú Titus mở được cái rương này không!

Ba Thám Tử Trẻ lại tập hợp trong xưởng của Hannibal, được cách ly khỏi sân bằng một đống đồ linh tinh. Trong đó, khỏi sợ những ánh mắt tò mò. Ba Thám Tử Trẻ sắp mở cái rương bí ẩn ra.

Nhiều khách hàng đang đi lại trong kho bãi đồ linh tinh, tìm một món hàng hấp dẫn. Thím Mathilda theo dõi họ kín đáo, sẵn sàng thương lượng với họ. Titus đã cho phép cháu mình và hai bạn nghỉ một lát. Còn chính chú phải đi lấy thêm một chuyến hàng nữa và khi về sẽ giao việc cho cả ba đứa.

Vừa thử quay ổ khoá, Hannibal vừa thầm trách móc mình. Cậu tự giận mình đã không hề xem xét khả năng cái rương có thể không bị lấy cắp. Chú Titus đã chơi Hannibal một vố đau… và dạy cho cháu một bài học! Đáng lẽ Hannibal không nên kết luận vội vàng như thế cho câu chuyện này. Đáng lẽ Hannibal phải nhìn thấy được sự thật. Trái lại, Hannibal đã bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài.

Với sự thành thật đáng khen, Hannibal nói lớn suy nghĩ của mình:

– Tối hôm qua, mình đã sai lầm vì không chịu phân tích sự việc – Hannibal tuyên bố – Lần sau mình sẽ rút kinh nghiệm, sẽ nhớ bài học của chú Titus.

Bob và Peter mỉm cười.

– Bạn sẽ có thái độ như thế nào đối với ông Maximilien? – Bob hỏi – Bọn mình đã hứa là sẽ báo ông ấy nếu tìm lại được rương.

– Không – Hannibal chỉnh. Ta chỉ hứa là sẽ báo cho ông ấy trước khi bán rương cho người khác. Mà ta không hề có ý định bán rương, ít nhất là ngay bây giờ.

– Mình thì mình có ý kiến là nên tống cái rương đi càng sớm càng tốt – Peter nói. Dù sao ông Maximilien cũng chào giá cao mà.

Nhưng Hannibal quá thích ý nghĩ sở hữu một cái sọ biết nói.

– Ta vẫn có thể nghĩ đến chuyện bán sau này – Hannibal tuyên bố – Trước hết, mình muốn tìm hiểu xem Socrate có biết nói chuyện thật hay không.

– Nghĩ đến khả năng này, là mình thấy rùng mình rồi – Peter thú nhận.

Hannibal vẫn tiếp tục thử chìa khóa. Cuối cùng có một chìa quay được trong ổ khóa. Sau khi tháo hai dây ràng giở nắp rương, thám tử trưởng nhấc nắp lên.

Bob và Peter thò cổ tới để thấy rõ hơn. Một tấm vải đỏ che những gì chứa trong rương. Khi lấy vải đi, ba bạn nhìn thấy một cái khay đặt trên cùng chứa nhiều vật nhỏ khác nhau, mỗi vật gói trong giấy lụa nhiều màu. Trong đó có một lồng chim giả, một quả cầu pha lê cùng cái đế, một số lớn những quả banh nhỏ màu đỏ, nhiều bộ bài và những ly kim loại lồng vào nhau. Nhưng không thấy cái sọ nào.

– Đây là một phần đồ nghề mà Gulliver Vĩ Đại dùng làm các trò ảo thuật – Hannibal tuyên bố. Phần quan trọng nhất chắc là nằm dưới cái khay này.

Có Peter giúp, Hannibal mang khay ra để một bên. Nhiều lớp vải khác xuất hiện. Nhưng lần này không phải là vải bọc bình thường. Khi Hannibal giũ ra, ba bạn nhận ra một áo jaquette bằng lụa, một chiếc áo dài vàng, khăn quấn đầu và nhiều trang phục kiểu phương Đông khác.

Chính Bob thấy trước cái mà ba bạn đang tìm.

– Nhìn đây! – Bob la lên – Này! Phía bên này… dưới tấm vải tím kia. Một cái gì tròn tròn. Chắc là cái sọ!

– Dường như Bob nói đúng – Hannibal nói.

Hannibal cầm vật tròn đó lên. Bob lấy vải bọc màu tím ra. Khi đó, trong tay Hannibal, xuất hiện một cái sọ màu trắng như đang nhìn Hannibal bằng hai hốc mắt rỗng. Cái sọ này không có gì đáng sợ cả, thậm chí trông khá dễ thương. Nó làm cho Ba Thám Tử Trẻ nhớ đến bộ xương trong lớp học sinh vật, được học sinh đặt tên là ông Xương.Vì đã quen nhìn một bộ xương nguyên vẹn, nên ba bạn không sợ khi thấy một cái sọ bình thường.

– Vậy là Socrate đây! – Bob nói.

– Có cái gì dưới đáy rương! – Hannibal thông báo.

Hannibal chuyển Socrate cho Bob, lục trong rương và lấy ra được một cái đĩa bằng ngà khá dày, có những ký tự đặc biệt trang trí trên mép.

– Chắc là cái đế của Socrate – Hannibal tuyên bố. Đĩa có những chỗ trũng để giữ cái sọ đứng vững.

Hannibal đặt đĩa ngà trên bàn, Bob cho cái sọ lên trên đĩa: cái sọ hoàn toàn khớp với đế và thậm chí như đang mỉm cười mãn nguyện với ba cậu bé.

– Dường như nó sắp nói một cái gì đó thật – Peter nhận xét – Nhưng nếu nó phát âm một tiếng thôi, thì mình sẽ xin từ chức đi nơi khác!

– Có lẽ chỉ một mình Gulliver mới biết làm cho nó nói chuyện – Hannibal thở dài. Mình nghĩ trong cái sọ này có giấu một bộ phận cơ bí mật nào đó…

Hannibal cầm Socrate lên, xem xét thật lâu.

– Không có gì! – Cuối cùng Hannibal lầm bầm – Nếu có gì chắc chắn mình đã thấy rồi… Đành phải chịu thôi.. Cái sọ này không có gì bí ẩn cả… Tức là bí ẩn vẫn như vậy.

Hannibal đặt Socrate trở lên đế.

– Socrate à – Hannibal ra lệnh – nếu mi thật sự có thể nói chuyện được, thì mi hãy nói một cái gì đó đi!

Chỉ có im lặng trả lời Hannibal.

– Nó có vẻ không muốn nói – Hannibal tuyên bố. Ta tìm xem trong rương còn những thứ gì nữa!

Ba bạn lấy ra thêm nhiều bộ trang phục kiểu phương Đông từ cái rương cũ. Rương còn chứa cây gậy thần và một bộ dao găm với lưỡi dao cong. Ba bạn đang xem dao và quay lưng lại với Socrate, thì có một tiếng động khẽ vang lên phía sau lưng.

Cả ba quay lại cùng một lúc. Không thấy ai cả. Không, không ai… ngoài cái sọ.

Socrate vừa mới nhảy mũi!

– Hừm! – Hannibal chau mày kêu. Bob, có phải cậu nhảy mũi không?

– Không phải ai trong bọn mình cả – Bob khẳng định – Mình nghe rõ tiếng nhảy mũi phía sau lưng mà.

– Lạ thật! – Thám tử trưởng lầm bầm. Nếu cái sọ này phát âm chỉ nhờ trò ảo thuật của Gulliver Vĩ Đại, thì mình sẽ hiểu. Nhưng không có Gulliver ở đây. Thậm chí có thể ông ấy đã chết rồi. Vậy mình không hiểu làm cách nào Socrate có thể nhảy mũi một mình được. Ta hãy xem xét nó lại!

Hannibal cầm lấy cái sọ nghiên cứu kỹ lưỡng, quay qua quay lại trong tay, sờ mó thật cẩn thận. Hannibal còn đưa nó ra ánh nắng mặt trời để nhìn cho rõ hơn. Hoài công! Socrate chỉ là cái sọ, không hề có cơ cấu bí mật gì giấu trong đó.

– Bên trong không có dây – Hannibal tuyên bố – Không có gì cả. Thật là bí ẩn.

– Mình không thích bí ẩn này chút nào! – Peter nhân tiện lưu ý.

– Nhưng tại sao một cái sọ lại nhảy mũi? – Bob hỏi. Mình không thấy lý do gì để nó nhảy mũi!

– Mình không biết tại sao, cũng không biết bằng cách nào – Hannibal thú nhận. Nhưng ta có một vụ bí ẩn lớn cần làm rõ, một vụ bí ẩn mà bác Alfred Hitchcock sẽ rất thích.

Hannibal đang nói đến nhà đạo diễn lừng danh, đã nhiều lần giới thiệu cho Ba Thám Tử Trẻ những vụ bí ẩn hình sự khá tế nhị. Ông luôn quan tâm đến các cuộc điều tra của ba bạn.

– Này Babal! – Peter phản đổi. Tối hôm qua, hai người đã toan lấy cắp cái rương này. Hôm nay, bọn mình mở ra và tìm thấy một cái sọ nhảy mũi. Ngày mai không biết….

Giọng khỏe mạnh của thím Mathilda ngắt lời Peter.

– Hannibal! Bob! Peter! Thím biết các cháu đang ở đó! Ra đây nhanh lên! Thím có việc giao cho các cháu!

– Ồ hố! – Bob kêu. Thím Mathilda gọi.

– Và dường như thím không muốn phải chờ đợi – Peter nói thêm. Có lẽ bọn mình phải ra thôi!

– Đồng ý! – Thám tử trưởng chấp thuận.

Hannibal nhanh tay cho Socrate trở vào rương, khóa rương lại. Rồi ba bạn lao ra ngoài sân, nơi thím Mathilda đang đứng chống hai tay hai bên hông chờ.

– À! Các cháu đây rồi! Sao lâu ra vậy! Chú Titus đã dỡ hàng xuống với Hans và Konrad rồi. Bây giờ phải phân chia và cất hàng.

Ba thám tử nhìn đống hàng, ít nhiều bị hư hỏng, xếp trước văn phòng và thở dài. Sẽ phải mất mấy tiếng để phân chia và cất đống đồ này: thím Mathilda sẽ không chấp nhận bỏ đồ lung tung như vậy. Đúng là kho bãi ông bà Jones là chỗ chứa đồ cũ, nhưng là một kho bãi hạng nhất, được bảo quản giữ gìn rất kỹ, nơi có thể tìm ra những thứ rất độc đáo.

Thế là ba bạn bắt tay vào việc, chỉ dừng tay để ăn bữa trưa được thím Mathilda mang ra tại chỗ. Khi vừa mới hoàn tất công việc, thì chú Titus lại về đến với một xe hàng mới, phần lớn là đồ gỗ mua được với giá rẻ.

Thế là Hannibal, Bob và Peter lại bận việc suốt buổi chiều. Và mặc dù rất muốn trở về với cái rương để nghiên cứu những thứ lạ lùng trong đó, nhưng Hannibal không có thời gian. Hết ngày, Bob và Peter về nhà. Peter định sáng ngày hôm sau sẽ trở lại Thiên Đường Đồ Cổ gặp Hannibal. Bob bận công việc ở thư viện buổi sáng sẽ đến sau.

Hannibal ăn bữa tối ngon miệng. Sau đó, cậu quá mệt mỏi nên không còn sức quan tâm đến vụ bí ẩn cái rương của nhà ảo thuật mất tích và cái sọ được cho là biết nói. Tuy nhiên Hannibal tự nhủ rằng, nếu trộm đã từng toan lấy cắp rương, thì rất có thể bọn chúng sẽ thử một lần nữa.

Hannibal băng qua đường, bước vào kho bãi và đi lấy Socrate cùng miếng đế của nó ra khỏi rương. Rồi Hannibal sắp xếp ngăn nắp lại mọi thứ, đóng nắp lại, xoay chìa khoá trong ổ, đẩy rương ra phía sau máy in, rồi giấu nó dưới một tấm bạt cũ. Hannibal hy vọng rương sẽ được an toàn, nhưng không muốn mạo hiểm đối với Socrate. Nên cậu ôm cái sọ về nhà với mình.

Khi bước qua ngưỡng cửa, thím Mathilda nhìn thấy vật cháu mình đang ôm và khẽ kêu lên:

– Trời đất ơi! Hannibal! Cái gì vậy?

– Ồ, đây chỉ là Socrate thôi mà! – Hannibal thản nhiên trả lời – Nghe nói cái sọ này biết nói!

– Biết nói hả? – Chú Titus cười – Thế nó kể gì hả cháu? Trông nó thông minh đấy chứ!

– Cho đến lúc này – Hannibal thừa nhận – thì nó chưa nói gì. Nhưng cháu hy vọng nó sẽ chịu nói!

– Thím khuyên nó đừng nói lời nào với thím – thím Mathilda tuyên bố. Nếu không, thím sẽ biết cách trả lời với nó. Nghĩ ra những chuyện gì đâu! Cháu mang cái thứ gớm ghiếc ấy đi khỏi mắt thím nhanh lên, Hannibal ơi. Thím không muốn thấy nó nữa!

Hannibal mang Socrate lên phòng, đặt trên bàn viết của mình cùng với miếng đế. Sau đó, Hannibal trở xuống nhà xem truyền hình với chú thím một hồi.

Cuối cùng, Hannibal chui vào giường ngủ, với ý nghĩ rằng Socrate không thể nào nói chuyện được. Điều duy nhất có thể là Gulliver Vĩ Đại, chủ nhân cũ của Socrate, sử dụng nó trong một tiết mục nói bụng đặc biệt khéo.

Thám tử trưởng vừa thiếp đi thì có tiếng huýt sáo khẽ làm cho cậu tỉnh lại. Lại huýt sáo nữa… Tưởng như kẻ huýt sáo đang ở trong phòng.

Hannibal tỉnh lại hẳn, ngồi dậy trên giường.

– Ai đó? Có phải chú Titus không? – Hannibal hỏi, nghĩ chú đang chọc mình.

– Không! Tôi đây… – một giọng nói dịu dàng trả lời.

Giọng nói như xuất phát từ hướng bàn viết, đâu đó trong bóng tối.

– Tôi… Socrate đây!

– Socrate? – Hannibal hỏi lại và khó khăn nuốt nước miếng.

– Đã đến lúc tôi… phải nói. Đừng bật đèn… Hãy nghe tôi và đừng sợ. Hiểu… không?

Lời nói bay ra như phát âm rất khó khăn. Hannibal căng mắt cố nhìn đến chỗ có cái sọ, nhưng phòng tối quá; Hannibal không thấy được gì.

– Tốt… tốt lắm! – Cái sọ nói tiếp bằng một giọng run run – Tốt, cậu phải đi đến… số 311 đường Royal. Mật khẩu là… tên tôi… Socrate… Rõ chưa?

– Rõ – Hannibal đáp bằng một giọng cứng rắn hơn. Nhưng có chuyện gì vậy? Ai đang nói chuyện với tôi vậy?

– Nói rồi… tôi… là Socrate…

Giọng nói tắt đi trong tiếng thì thầm. Hannibal thò tay bật công tắc đèn bàn ngủ. Rồi cậu nhìn về hướng Socrate. Cái sọ bây giờ hoàn toàn im lặng, như đang mỉm cười với Hannibal.

– Mình điên mất rồi! – Hannibal nghĩ bụng. Không thể nào có chuyện cái sọ này đi nói chuyện với mình được. Tuy nhiên… đúng là có tiếng nói từ trong phòng này… không xa cửa sổ.

Hannibal nhảy phốc dậy, chạy ra cửa sổ kiểm tra. Hannibal cúi ra ngoài cửa sổ. Ngoài đường cũng như sân kho bãi đều trống trơn và sáng trăng. Không thấy ai!

Hannibal vô cùng thắc mắc quay về giường.

Lời nhắn rất rõ: ngày mai phải đến số 311 đường Royal. Có thể không nên đi. Nhưng trong thâm tâm, Hannibal biết mình sẽ tuân lệnh… vì hy vọng sẽ làm sáng to được vụ bí ẩn.

Bởi vì Hannibal không thể nào cưỡng lại nổi sức hút của một vụ bí ẩn hấp dẫn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.