Sau cái đêm náo động kia, ông Prentice và ba thám tử ngủ say. Prentice dọn một bữa ăn sáng ngon lành cho Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal bật màn hình TV lên, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới liếc nhìn. Tòa nhà có vẻ bình yên.
– Tôi phải ra ngân hàng – Prentice thông báo – Trước ngày mai tôi phải có mười ngàn đô-la tiền mặt bằng tờ nhỏ. Tôi sẽ rất vui nếu có một cậu đi cùng tôi.
– Dạ được thôi, thưa bác Prentice – Hannibal nói – Tuy nhiên cháu nghĩ bác nên báo cảnh sát về những gì bác sắp làm.
– Không – Prentice trả lời – con chó Carpates quá quý giá để dám mạo hiểm đánh mất. Nếu tên trộm cảm thấy bị nguy hiểm, thì hắn có thể phá hủy con chó mất. Ta phải theo đúng chỉ thị của hắn.
Hannibal ra cửa sổ. Có chiếc taxi ở dưới dường. Người lái xe đang cầm vali chạy xuống bậc thềm. Bà Bortz đi theo sau.
– Bà Bortz ra đi – Hannibal thông báo khi xe taxi chạy đi.
– Bà ấy có một người em gái ở Santa Monica. Bà ấy thường đến đó khi bênh tật hoặc khi bị rắc rối.
– Bà ấy bị rắc rối to – Peter nói – Bị đặt bom vào xe là…
Peter bị ngắt lời bởi tiếng kính vỡ loảng xoảng.
– Cháy! – Có tiếng người la – Cứu với! Cháy!
Ngay lập tức, nhóm người trong căn hộ ông Prentice lao ra ngoài.
Ở ngang sân, có ngọn lửa bốc lên từ màn cửa sổ nhà ông John Murphy. Sonny Elmquist, đi chân không và tóc dựng sửng, đang dùng cái ghế sắt hồ bơi đập kính cửa sổ.
– Trời! – ông Prentice kêu.
Ông chạy trở vào ngay để gọi cứu hỏa.
Peter đã xuống cầu thang và đang chụp cái ghế thứ nhì lên trước khi Hannibal và Bob kịp xuống đến sân.
Alex Hassel đang loạng choạng bước ra khỏi căn hộ mình.
– Ông Murphy ơi! – Peter gọi.
Peter tháo những mảnh kính trên thành cửa sổ ra rồi đập vào màn cửa sổ đang cháy.
– Đây!
Hannibal thấy được bình dập lửa trong một hốc gần cầu thang. Thám tử trưởng chụp lấy bình dập lửa, chạy đến chỗ cháy.
Trong chốc lát, chất bọt xịt ra từ bình dập tắt được lửa cháy trên màn. NGọn lửa tắt đi với tiếng kêu rít như để phản đối.
Các thám tử và Elmquist trèo qua cửa sổ. Hannibal chĩa bình dập lửa vào ghế dài phòng khách đang cháy âm ỉ rồi xịt vào cây thông Giáng sinh gần đó cho chắc ăn.
Ejmquist và các thám tử bị nghẹt thở trong căn hộ đầy khói. Tất cả la lên, nhưng Murphy không trả lời. Hannibal và Peter ngồi thấp xuống để tránh phần khói dày đặc nhất, rồi tiến tới. Hai thám tử tìm thấy Murphy nằm ngã giữa đường từ phòng khách vào phòng ngủ.
– Phải mang ông ấy ra, nhanh! – Peter kêu.
Peter cầm lây một cánh tay của Murphy, xoay ông lại, vỗ vào mặt ông.
Murphy không động đậy.
– Kéo ông ấy ra – Hannibal ra lệnh.
Hannibal cầm một cánh tay, Peter cánh tay kia. Bob chạy đến, chụp hai chân người đàn ông. Phía sau ba thám tử Sonny Elmquist bị nghẹt thở và lải nhải một điều gì đó.
– Ra khỏi đây! – Peter cảnh báo – Bộ anh cũng muốn chết à?
Elmquist bước đến cửa, mở khóa ra.
Vẫn ngồi chồm hổm, ba thám tử kéo lê người đàn ông bất tỉnh qua cửa, ra chỗ có ánh sáng và không khí mát lành.
Murphy nặng như một bao than. Nhưng ba thám tử vẫn lôi ra được, và làm rất nhanh. Vài giây sau, ba thám tử đã đưa ông môi giới chứng khoán ra đến bên hồ bơi, nàm dài dưới ánh nắng chiếu xuống gương mặt tái xanh.
– Ôi trời! – ông Prentice nói.
Alex Hassel nhìn trân trân.
– Ông ấy… Ông ấy có…?
Peter kê tai vào ngực Murphy.
– Vẫn còn sống.
Rồi lính cứu hỏa đến, với oxy và xe cứu thương. Lính cứu hỏa tràn vào căn hộ Murphy để dập tắt những tia lửa âm ỉ cuối cùng trên màn cửa sổ và nệm ghế.
Một người từ xe cứu thương tháo mặt nạ oxy ra khỏi mặt Murphy khi thấy ông nấc lên, mở mắt ra và dùng một tay đẩy mặt nạ ra và định ngồi dậy.
– Từ từ nào – người cứu thương nói – Chúng tôi sẽ đưa ông đi cấp cứu.
Murphy nhìn như để phản đối, nhưng rồi lại ngã lưng xuống nền đan.
– George ơi, mang băng ca đến đây – người lái xe cứu thương nói với đồng đội.
Murphy nằm yên để người ta đẩy mình qua băng ca. Hai người cứu thương đắp cho ông một tấm chăn xám rồitiến hành mang ông đi.
– Có nên cử ai đi cùng ông ấy không? – Hassel nói.
– Cháu tôi – Murphy yếu ớt nói – Tôi sẽ cho gọi cháu tôi.
Một hồi sau, xe cứu thương đi khỏi, còi hụ to.
Trưởng đội lính cứu hỏa xuất hiện ở ngưỡng cửa căn hộ Murphy.
– Chuyện cũ thôi – ông nói.
Ông đang cầm một điếu thuốc cháy hết một nửa bị dính chất bọt dập lửa.
– Ngủ gật với điếu thuốc đang hút. Điếu thuốc rơi xuống ghế, bắt cháy trên đó. Lửa lan sang màn cửa sổ, rồi…
– Cũng may là tôi nhìn thấy.
Sonny Elmquist vẫn đứng yên, chân trần, mặt mày tái mét.
– Cũng may cho cái ông sống ở đây. Ông ấy có thể bị thiệt mạng. Anh nhìn thấy kịp thời. Cây thông Giáng Sinh trong kia lại là cây thật nữa. Nếu lửa lan đến cây, thì cả nhà sẽ bốc cháy trong một phút.
– Ông ấy đi ngủ với điếu thuốc à? – Hannibal nói.
– Rất nhiều người hay làm thế, con trai à – trưởng đội cứu hoả nói.
– Nhưng ông ấy có cái gạt tàn rất đặc biệt – Hannibal nói – Ông ấy bảo gạt tàn đó tuyệt đối an toàn – rằng ông ấy có thể bỏ điếu thuốc vào đó, rồi không phải lo lắng gì cả. Điếu thuốc sẽ không rơi ra ngoài.
– Mọi chuyện đều có thể xảy ra nếu người ta hút thuốc trong khi đang buồn ngủ – trưởng đội lính cứu hỏa nói.
– Mà ông Murphy đang buồn ngủ – ông Prentice nhấn mạnh – Ông ấy nói là sẽ ngủ cho đến trưa. Có lẽ ông ấy nằm xuống ghế phòng khách, rồi thiếp ngủ đi.
– Nhưng tụi cháu tìm thấy ông ấy dưới sàn nhà, đang đi về phòng ngủ. Nếu ông ấy ngủ trên ghế phòng khách, thì sao ông ấy không mở cửa trước để ra ngoài? – Hannibal hỏi.
– Có lẽ ông ấy nhầm đường trong đám khói – lính cứu hỏa nói – Rất dễ bị như thế. Khi khói tùm lum lên rồi thì ông ấy không còn biết đường mà đi.
Hannibal và tất cả bước xa khỏi đám lính cứu hỏa đang lôi ghế dài phòng khách ra riêng để kiểm tra xem còn tàn tích đám cháy nào không.
– Dọn dẹp đống này cũng đủ mệt – Hassel nói.
– Bà Bortz sẽ nổi điên lên khi thấy chuyện này – Sonny Elmquist thích thú nói – À mà bà Bortz đâu rồi?
– Cách đây không lâu, bà đã ra đi trong một chiếc taxi rồi – Bob nói.
– Xe cứu thương đưa ông Murphy đi đâu? – Hannibal hỏi trưởng đội cứu hỏa.
– Phòng tiếp nhận bệnh nhân ở Bệnh viện Trung tâm. Đó là bệnh viện cấp cứu cho khu vực này. Nếu họ quyết định không cho ông ấy về, thì ông ấy sẽ ở đó – hoặc chuyển đến bệnh viện khác, nếu ông ấy muốn.
Hannibal gật đầu.
– Bệnh viện Trung tâm – thám tử trưởng lập lại – Cô Chalmers đang ở đó. Nhưng… tại sao Murphy lại đến đó nhỉ?
– Đó là bệnh viện cấp cứu mà – người lính cứu hỏa nói.
– Ý cháu không hỏi thế – Hanmbal nói – ông Murphy rất cẩn thận với mấy điếu thuốc. Lẽ ra ông ấy không bị cháy. Thật vô lý!