Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình

Chương 17: Hình bóng ra tay



Đến mười hai giờ khuya, cổng trước mở ra. Hình bóng mảnh khảnh uể oải của Sonny Elmquist xuất hiện phía dưới, bước vào căn hộ. Ánh đèn sáng lên ở cửa sổ căn hộ Elmquist, rồi tắt đi nhanh.

Nhóm quan sát trên ban-công chờ đợi.

Một cánh cửa mở ra, rồi đóng lại. Ba Thám Tử Trẻ thấy được một người di chuyển phía dưới!

Peter chụp lấy cánh tay Hannibal.

Hình bóng từ từ tiến đến phía cạn của hồ bơi, rồi lẳng lặng xuống nước, tiến tới, hầu như không tạo sóng.

Đột nhiên Ba Thám Tử Trẻ nghe người đó hít thở thật kêu. Người ấy im lặng lặn xuống nước với tiếng tõm khẽ. Rồi một chùm đèn sáng lên từ dưới nước. Kẻ xuống hồ bơi có cái đèn pin không thấm nước. Chùm sáng quét qua quét lại đáy hồ bơi.

Một bàn tay xuất hiện trong chùm sáng, thò ra chụp lấy một vật vô hình: con chó Carpates trong suốt?

Người đó trở lên mặt nước, leo ra khỏi hồ bơi, trở về nhà.

Peter bước lui, cào nhẹ cánh cửa căn hộ ông Prentice. Cửa mở ra ngay.

– Chính Elmquist! – Peter thì thầm.

Ba Thám Tử Trẻ, cùng Fenton Prentice và Charles Niedland, lật đật chạy xuống cầu thang.

Cửa sổ nhà Sonny Elmquist vẫn tối.

– Có thể anh ấy lại lang thang trong khi ngủ nữa rồi – Peter nói.

– Vô lý! – Hannibal tuyên bố.

Thám tử trưởng bấm chuông nhà Elmquist, chờ một giây, rồi bấm nữa.

– Anh Elmquist ơi! – Hannibal la lên – Mở cửa ra! Mở đi, nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát và họ cũng phá cửa vào thôi.

Cửa mở ra. Elmquist đứng đó, trùm áo choàng, chân trần thấy rõ dưới áo.

– Cái gì vậy? – Sonny Elmquist nói – Tôi đang ngủ. Các người muốn gì?

Hannibal bước vào cửa, bật công tác điện. Đèn sáng lên, cho thấy mái tóc đen của Elmquist đang ướt và dính sát đầu.

– Anh đã xuống hồ bơi – Hannibal tố cáo.

– Tôi không hề… – Elmquist bắt đầu chối nhưng rồi cảm thấy một giọt nước chảy từ tóc xuống mặt – tôi đang tắm thôi.

– Không, anh xuống hồ bơi – Hannibal chỉnh – Có dấu chân ướt dẫn đến cửa nhà anh.

Elmquist nhìn xuống thấy rõ bằng chứng rồi nhún vai.

– Thôi được, tôi có ra hồ bơi. Ngày làm việc ngoài chợ hôm nay cực quá. Tôi bơi để thư giãn. Thì đã sao nào?

– Con chó Carpates đâu? – Prentice la lên – Đồ vô lại! Đồ ăn cắp!

– Tôi không hiểu ông nói gì! – Elmquist nói.

Nhưng mắt Sonny Elmquist liếc nhìn bên hông, về hướng nhà bếp nhỏ xíu.

– Chắc là trong tủ bếp – Hannibal nói – Anh đã không kịp giấu chỗ nào khác.

– Cậu điên rồi! – Elmquist phản đối.

– Bác Prentice à – Hannibal nói – cháu nghĩ tốt hơn hết là bác gọi cảnh sát đi. Bác hãy bảo cánh sát mang lệnh khám nhà theo.

– Các người không thể lục soát chỗ này! – Elmquist la lên – Các người không thể nào lấy được lệnh khám nhà ngay giữa đêm!

– Có thể là không – Hannibal nói – Nhưng cũng được, chúng tôi sẽ chờ cho đến sáng, rồi sẽ xin được lệnh khám nhà.

Trong khi chờ, chúng tôi sẽ túc trực ngoài sân và anh sẽ không thể nào ra khỏi nhà mà không bị thấy.

– Các người không thể làm như thế được! – Elmquist hầu như hét lên – Làm như thế là… là quấy rối!

– Chẳng có lý do gì mà không làm được – Hannibal nói – Đâu có luật lệ nào cấm chúng tôi ngồi ngoài sân. Nhưng tại sao anh phải tự gây rắc rối thêm cho mình? Cứ trả con chó pha lê ngay bây giờ, thì chúng tôi sẽ khỏi phải gọi cảnh sát.

Elmquist nhìn thám tử trưởng vài giây, rồi bước lui vào nhà.

– Trong lò nướng – Elmquist bực bội nói – Tôi định mang trả cho ông Prentice thôi. Thật mà.

Fenton Prentice khịt mũi.

– Cậu định mang trả cho tôi sau khi nhận xong mười ngàn đô-la hả?

– Mười ngàn à? – Sonny Elmquist có vẻ thật sự hoang mang – Mười ngàn gì?

– Anh không biết sao? – Hannibal Jones nói – Anh thật sự không biết gì về tiền sao?

Sonny Elmquist nhìn mọi người.

– Tôi có nghĩ ông Prentice có thể sẽ hậu tạ cho tôi, vì đã mang trả con chó cho ông. Nhưng tại sao đến mười ngàn đô-la lận?

Fenton Prentice bước qua Sonny Elmquist, vào nhà bếp. Ông mở cửa lò nướng ra. Con chó đang nằm trong đó, sợi dây vàng cột quanh.

– Bác Prentice ơi, cháu nghĩ anh ấy thật sự không biết gì về tiền – Hannibal nói – Anh ấy không phải là tên trộm. Anh ấy chỉ là một hồn lang thang đôi khi nhìn thấy nhiều việc trong khi ngủ.

Sonny Elmquist giật mình, tái mặt đi.

– Anh đã nhìn thấy gì vậy? – Hannibal hỏi – Khi anh ngủ gục trước truyền hình, thì anh nhìn thấy những gì?

Bây giờ Elmquist đang run lẩy bẩy.

– Tôi bị như thế – Elmquist nói – Tôi nằm mơ thấy đủ thứ. Tôi không làm gì nổi, để không bị như thế.

– Nhưng anh mơ thấy gì? – Hannibal vặn hỏi.

– Tôi có mơ thấy một con chó, một con chó bằng thủy tinh. Tôi mơ thấy một người nào đó đến từ trong bóng tối rất khuya, rồi cho con chó xuống nước. Tôi không thấy được người đó là ai.

– Mình nghĩ anh ấy nói sự thật – Hannibal nói với Bob và Peter.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.