Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình

Chương 2: Tìm kiếm trong đêm khuya



– Anh Mike ơi – người cảnh sát trẻ nhất nói – tôi nghĩ không phải tên ta đang tìm.

– Áo gió màu sậm, quần sáng – người cảnh sát kia nói – có thể hắn vứt cái mũ trượt tuyết đâu đó.

– Người đàn ông đội mũ trùm trượt tuyết chạy qua đây và ra ngoài qua cổng trước rồi – Peter nhanh miệng nói – em đã nhìn thấy hắn.

Hannibal và Bob đang đi xuống cầu thang cùng ông Prentice.

– Anh bạn trẻ này ở với tôi suốt nửa tiếng vừa rồi – Prentice nói với hai người cảnh sát.

Tiếng còi hụ vang lên khi các xe tuần tra đổ về khu vực

– Đi – người cảnh sát trẻ nói – ta đang phí thời gian mà thôi.

Hai người cảnh sát vội vàng bước ra cổng trước, đúng lúc cửa căn hộ bà Bortz mở ra.

– Ông Prentice ơi, mấy cậu bé kia lại làm bậy gì nữa vậy? – bà Bortz hỏi.

Ở phía sân bên phải, một cánh cửa bật mở và một chàng thanh niên loạng choạng bước ra, dụi mắt như vừa mới tỉnh dậy. Hannibal thoáng nhìn và giật mình.

– Sao vậy? – Bob hỏi khẽ.

– Không có gì – Hannibal nói – mình sẽ kể sau.

– Ông Prentice ơi, ông không trả lời tôi – Bà Bortz lớn tiếng – Mấy cậu bé kia lại làm bậy gì nữa vậy?

– Không phải việc của chị – Prentice nói – Cảnh sát đang tìm một người nào đó, chắc chắn là một tên bất lương, chạy từ lối đi phía sau rồi ra bằng cổng trước.

– Một tên trộm – chàng thanh niên đến từ căn hộ ngay phía sau hồ bơi nói.

Chàng thanh niên này đang mặc áo thun dài tay màu sậm và quần vàng sáng, chân không xỏ đôi dép lê. Hannibal, vốn rất tự hào về khả năng để ý đến các chi tiết nhỏ, thấy rằng mái tóc thẳng màu sậm của anh chàng đã không được gội từ lâu. Anh chàng cao hơn Peter một tí và rất gầy.

– Sonny Elmquist, cậu thật là thông minh! – Bà Bortz nói – Làm thế nào cậu biết được rằng cảnh sát đang truy đuổi một tên trộm?

Chàng thanh niên tên Sonny Elmquist căng thẳng nuốt nước bọt, trái cổ chạy lên chạy xuống phía trên cổ áo thun dài tay.

– Chứ có thể là gì khác nào? – Sonny nói.

– Tản ra! – Có người ngoài đường hét lên – Lục soát các lối đi, và cả nhà thờ nữa!

Ba Thám Tử Trẻ và Fenton Prentice bước ra ngoài đường, rồi đứng trên các bậc thềm trên cao. Có bốn chiếc xe tuần tra ngoài đường. Đèn chớp quét qua lại, trong khi cảnh sát lục soát mọi bụi cây và nhìn vào mọi lối đi để truy tìm kẻ trùm mũ trượt tuyết đen. Tiếng trực thăng vang lên phía trên, đèn chiếu dò tìm các lối đi.

– Nó không thể đi xa lắm! – Một cảnh sát đang tìm la lên – Nó còn ở đâu đây thôi.

Một người đàn ô

ng mập lùn tóc bạc đang đứng ở khúc quẹo nói chuyện hăng say với một trung úy cảnh sát. Khi ba thám tử nhìn, ông quay lại rồi hấp tấp đi đến bậc thềm dẫn lên tòa nhà căn hộ.

– Anh Fenton ơi! – ông gọi – Anh Fenton Prentice ơi!

Ông Prentice bước xuống các bậc thềm, người đàn ông cầm cánh tay ông rồi nói cái gì đó, Prentice chăm chú lắng nghe. Dường như ông Prentice đã quên mất rằng ba thám tử đang có mặt ở đó.

Peter hấc cùi chỏ Hannibal.

– Bọn mình hãy đến nhà thờ xem họ đang làm gì đi – Peter gợi ý.

Cửa nhà thờ vẫn mở. Một số người, kể cả bà Bortz và Sonny Elmquist, đang tụ họp trên lề đường để nhìn vào bên trong nhà. Hai cảnh sát tuần tra đang tìm kiếm bên trong, cúi xuống nhìn dưới các băng ghế nhà thờ.

Hannibal thản nhiên đi qua đám đông và bước hai bậc thềm vào nhà thờ. Cậu nhìn thấy đèn cầy lấp lánh trên giá cắm trước bàn thờ – những ánh đèn canh thức màu đỏ, xanh dương và xanh lục. Hannibal còn thấy một trung sĩ cảnh sát đứng đối diện một người đàn ông mặt đỏ, to khoẻ, tay cầm một xấp những quyển sách mỏng.

– Tôi nói rồi, không có ai vào đây – người đàn ông to khoẻ nói – Tôi ở đây suốt ngày. Nếu có ai vào, tôi đã thấy.

– Đương nhiên, đương nhiên – trung sĩ nói – Bây giờ nếu không phiền anh thì mời anh đi cho. Chúng tôi phải tìm kiếm trong đây.

Trung sĩ nhìn thấy Hannibal.

– Cậu bé kia cũng vậy – trung sĩ nói – Ra ngoài!

Hannibal rút lui cùng người đàn ông đang bực mình tay vẫn cầm chặt những quyển sách mỏng. Bên ngoài, một người đàn ông mảnh khảnh, khá trẻ, mặc đồ đen với cái cổ tròn trắng – rõ ràng là một linh mục – đã gia nhập nhóm người xem. Có cả một người phụ nữ thấp, tóc bạc xám búi lên sau ót.

– Cha McGovern ơi! – Người đàn ông cầm mấy quyển sách nhỏ la lên – Cha hãy nói họ đi. Con ở trong nhà thờ suốt. Nếu có ai vào đây thì con đã thấy rồi.

– Earl à! – Vị linh mục nói – Họ phải xem xét thôi, con biết mà.

– Sao ạ? – Earl kê bàn tay vào tai.

– Họ phải xem – linh mục lập lại to hơn – Lúc nãy con ở đâu?

– Ở trong đài đồng ca thu gom các quyển thánh ca, như mọi ngày – Earl nói.

– Ôi! – người phụ nữ tóc bạc cười lên – Một đàn voi đi ngang qua đây cậu cũng chẳng nghe thấy. Cậu điếc đặc như thế, và càng ngày càng điếc nặng thêm.

Có người trong đám đông cười.

– Kìa, chi O”Reilly à – linh mục trách mắng nhẹ nhàng – Bình tĩnh lại đi chứ. Ta sẽ về nhà cha xứ, rồi chị sẽ pha cho chúng tôi một tách trà ngon. Khi cảnh sát làm xong nhiệm vụ, Earl có thể trở vào khóa cửa. Đây không phải việc của chị mà.

Đám đông chẻ ra làm đôi, nhường đường cho Earl, linh mục và người phụ nữ. Khi cả ba đã biến vào ngôi nhà đá hoa giả bên cạnh, một kẻ hiếu kỳ mỉm cười với ba thám tử.

– Các cậu sống gần đây à? – Người đàn ông hỏi thật to để át tiếng trực thăng.

– Dạ không – Bob trả lời.

– Không bao giờ yên ổn được – người đàn ông hất cằm về hường nhà cha xứ – Earl là bảo vệ, và cậu ấy nghĩ cậu ấy điều hành giáo xứ. Bà O’Reilly là quản gia của nhà cha xứ và bà ấy cũng nghĩ bà ấy điều hành giáo xứ. Cha McGovern thì luôn tất bật để ngăn không cho hai người này đưa cha thẳng xuống lỗ.

Trung sĩ và cảnh sát tuần tra bước ra khỏi nhà thờ. Trung sĩ nhìn khắp đám đông.

– Thôi được! – Trung sĩ kêu lên – Người phụ trách chỗ này đâu?

– Đang uống tách trà trong nhà Cha xứ – người đàn ông đã nói chuyện với Ba Thám Tử Trẻ tự nguyện trả lời – để tôi đi gọi cậu ấy.

Trung úy cảnh sát đã nói chuyện với người bạn của ông Prentice bước đến từ con đường.

– Không có gì trong nhà thờ – trung sĩ báo cáo.

Trung úy thở dài.

– Không tài nào hiểu nổi làm thế nào nó chạy khỏi khu vực này nhanh như thế. Trực thăng thường phát hiện được bọn chúng, trừ phi bọn chúng có chỗ chui xuống lòng đất. Thôi được. Ta không chịu bó tay tối nay.

Earl đi ra khỏi nhà cha xứ, bước vào nhà thờ, đóng sập cửa lại phía sau lưng.

Hannibal, Bob và Peter trở về tòa nhà căn hộ. Fenton Prentice vẫn còn đang nói chuyện với người đàn ông tóc bạc.

– Bác Prentice ơi – Hannibal nói – cháu xin lỗi phải ngắt lời bác, nhưng…

– Không sao – ông Prentice nói trông có vẻ rất mệt mỏi – tôi vừa mới được biết qua anh Charles – tức ông Niedland đây tại sao lại có chuyện náo động này.

– Nhà của em trai tôi cũng vừa mới bị trộm đột nhập vào – ông bạn của Prentice nói – Em tôi có một ngôi nhà ở Lucan Court. Con đường kế bên đây thôi.

– Tôi rất thông cảm – ông Prentice nói – Chắc là anh rất đau buồn.

– Anh cũng thế thôi – Charles Niedland nói – Anh đừng lo nghĩ nhiều quá, anh Fenton à, anh hãy cố gắng nghỉ ngơi. Tôi sẽ nói chuyện với anh sáng mai.

Charles Niedland băng qua sân rồi bước ra bằng lối đi phía sau. Hannibal đoán rằng lối đi này dẫn đến con đường vào các tòa nhà phía sau Paseo Place. Fenton Prentice ngồi xuống các bậc thềm, dáng điệu môi mệt.

– Thật là phạm thượng! – ông Prentice thốt lên.

– Vụ trộm à? – Bob hỏi.

– Edward Niedland là bạn tôi – Prentice giải thích – vừa là bạn, vừa là người được tôi bảo trợ, và là một nghệ nhân rất tài giỏi. Cậu ấy qua đời cách đây hai tuần, bị bệnh viêm phổi.

Ba Thám Tử Trẻ im lặng.

– Một mất mát to lớn – Fenton Prentice nói – Rất khó chấp nhận đối với tôi, và cũng rất khó đối với người anh trai, anh Charles. Còn bây giờ trộm lại bẻ khóa vào nhà cậu ấy nữa chứ!

– Có lấy đi gì không ạ? – Bob hỏi.

– Anh Charles vẫn chưa biết. Anh ấy sẽ kiểm tra nhà ngay bây giờ, cùng với cảnh sát.

Có tiếng chân bước trên lề đường phía sau lưng ba thám tử. Bob và Peter quay lại. Một người đàn ông to lớn vẻ mặt cởi mở, mặc áo thun dài tay màu kem đang vô tư bước nhanh đến các bậc thềm lót đan. Khi thấy Prentice ngồi đó, cùng Hannibal, Bob và Peter, người đàn ông đứng lại nhìn.

– Có chuyện gì vậy? – ông hỏi.

– Có một vụ trộm trong khu phố này, anh Murphy à – Prentice nói – Cảnh sát đang truy tìm.

– Ồ – người đàn ông mới đến kêu – Tôi tưởng có nhiều xe tuần tra quanh đây. Thế có bắt được hắn không?

– Rất tiếc là cảnh sát không bắt được.

– Tệ quá – Murphy nói.

Murphy đi vòng quanh Prentice, rồi bước lên. Một giây sau, ba thám tử nghe tiếng cửa căn hộ ngay sân mở rồi đóng.

– Thôi, tôi lên nghỉ đây – ông Prentice nói rồi mệt mỏi đứng dậy – Ngày mai các cậu nhớ trả lời nhé. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi. Đầu tiên là con ma xâm nhập, rồi cái chết của Edward, và bây giờ là vụ trộm – quá sức chịu đựng của một con người!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.