CHIẾC XE ĐƯỢC NHIỀU NGƯỜI CHÚ Ý
Peter và Hannibal im lặng chờ đợi. Máy xe vẫn nổ.
Chiếc Cavalier của Cục Cưng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Bây giờ, khi đã ra khỏi sương mù và xung quanh có hàng chục khách du lịch có thể giúp đỡ nếu cần, Peter thư giãn hơn chút. Lúc nãy, Peter tưởng mình sắp điên lên.
– Tay này quá đáng thật! – Peter phẫn nộ và đập vào tay lái – Mình rất muốn đấu tay đôi với hắn xem sao!
Peter vừa nói vừa ôn lại tất cả những miếng võ karaté mà cậu biết và định áp dụng đối với Cục Cưng, nếu có cơ hội.
– Không thấy hắn tới… Không biết hắn làm gì nhỉ? – Peter nóng lòng.
– Mình không biết. – Hannibal đăm chiêu trả lời – Có nhiều khả năng có thể xảy ra…
Hai thám tử chờ khoảng nửa tiếng, nhưng chiếc Cavalier không xuất hiện.
Đột nhiên Hannibal đập vào hộc trước mặt.
– Quay về phi trường đi.
– Còn ngài Cục Cưng?
– Có lẽ đã quay lui và trở xuống rồi.
Peter cầm tay lái, rồi sang số.
– Ta hãy nhìn vào khía cạnh tốt của sự việc. – Hannibal nhận xét – Bây giờ ít nhất ta cũng biết được hắn là người như thế nào.
Đường về sân bay mất ít thời gian. Chẳng bao lâu Peter rẽ vào bãi đậu dành cho xe thuê. Hai bạn bỏ chìa khóa xe lại trên xe, như dã thỏa thuận, rồi bước đến văn phòng thuê xe để thanh toán. Trước khi vào, Peter níu tay Hannibal lại.
– Nhìn kìa – Peter nói và chỉ một chiếc xe cũng đậu trên bãi đậu đó.
– Một chiếc Cavalier tím! – Hannibal thốt lên – Theo cậu, đúng chiếc đó hả?
Hai thám tử bước lại gần. Xe trống không.
– Cũng bảng số xe đó! – Hannibal khẳng định – Nhanh! Vào văn phòng xem hắn còn đó không, nếu có, cậu giữ hắn lại. Còn nếu không còn, thì cậu cố tìm ra tên hắn bằng cách hỏi thăm các nhân viên thuê xe. Một phút nữa, mình sẽ đến giúp cậu!
Trong khi Peter bước đi, Hannibal mở cửa xe, phía bên hành khách, chui vào. Lỡ có manh mối nhỏ nào đó?
Hannibal xem xét thật kĩ thảm trải dưới chân, ghế, gạt tàn, hộc đồ. Thậm chí thám tử trưởng còn thò bàn tay dưới bàn đạp. Rồi Hannibal đứng dậy lại, hơi hổn hển vì cúi xuống lâu.
Nhưng không uổng công sức… Hannibal đã tìm thấy một vật. Một vật hết sức quan trọng! Vẫn không cho biết được chắc chắn là ai, nhưng có hướng tìm. Hannibal chạy đến văn phòng cho thuê xe và gặp Peter đang bước ra.
– Cậu có biết được gì không? Nhân viên trong đó có nói gì không? – Thám tử trưởng hỏi.
– Hôm nay ngày tốt! – Peter trả lời.
– Còn về chiếc xe tím? – Hannibal nóng lòng.
– Hôm nay ngày tốt! – Peter lặp lại – Người ta chỉ nói vậy thôi. Nhân viên vi tính.
– Xem mình tìm được gì nè. – Hannibal vừa kêu vừa huơ một mẩu giấy vàng.
– Giấy kẹo. – Peter vừa nhận xét vừa mở giấy ra để đọc chữ bạc trên đó – Miracle Tastes? Giống như kẹo của Don Dellasandro ở bữa tiệc Big Barney Coop.
– Y chang như vậy! – Hannibal thốt lên – Mẫu sản phẩm chưa tung ra thị trường. Như vậy có hai khả năng: hoặc Cục Cưng có dự bữa và có thể đã được cho kẹo mẫu sôcôla giống ra. Hoặc, và điều này thú vị hơn, Don Dellasandro và Cục Cưng là đồng loã.
– Ta sẽ suy nghĩ trên đường đi. – Peter kết luận.
Hannibal về đến xưởng mười hai giờ khuya. Đã quá trễ để có thể làm gì ngoại trừ làm việc về dự án mới nhất của Hannibal: bộ giải mã khóa điện tử.
Khi cảm thấy quá mệt để táy máy đồ điện tử thêm nữa, Hannibal tắt đèn và chuẩn bị bước ra khỏi xưởng. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reng lên.
– A-lô! – Hannibal kêu trong bóng tối.
– Alô, Peter đây. Kelly muốn nói chuyện với cậu. Mình chuyển máy cho Kelly nhé.
Hannibal bật đèn lại cho sáng.
– Chào. – Kelly kêu bằng một giọng hối hả – Thì… ờ…ờ, thì… anh biết không, Juliet Coop mời em đi ăn trưa cùng, hôm nay…
Hannibal tưởng tượng Kellỵ đang quấn quấn một mớ tóc nâu vào ngón tay trỏ. Thám tử trường biết trước Kelly sẽ nói chuyện lâu. Cậu bấm nút loa để có thể vừa nghe vừa đi lại.
– … nhưng chị Juliet vẫn không nhớ mình đang làm việc ở phòng ban nào lúc ấy, và cũng không biết tìm cặp da ở đâu. – Kelly tiếp tục nói – Tuy nhiên, chị Juliet nghĩ có một chiếc xe đi theo chị hôm tối xảy ra tai nạn. Nhưng vẫn còn rất mơ hồ… Sau bữa ăn trưa, chị ấy đưa em về nhà chị ấy. Tuyệt lắm, Big Barney Coop vừa mới tặng chị Juliet một chiếc Mustang mui trần.
– Cái gì cũng chơi nổi. – Peter xen vào – Một chiếc 5 lít V8.
– Thôi anh Peter ơi, đừng nói nữa. – Kelly nói – Anh Hannibal muốn nghe tiếp mà. Em đang nói đến đâu nhỉ? À! Nhớ rồi. Thế là trước khi leo lên xe, chị Juliet mở cốp xe ra, bỏ cái xách tay vào đó. Em nghĩ bụng, sao lạ quá. Và em hỏi tại sao chị ấy lại làm thế. Chị ấy trả lời là thói quen. Có hôm chị ấy chạy chiếc Mustang cũ và bị một người giật cái xách tay, cho nên từ đó… Anh hiểu chưa, anh Hannibal?
Ánh mắt Hannibal sáng lên. Cốp xe! Có lẽ cái cặp da của Juliet ở trong cốp xe!
– Đúng rồi! Kelly ơi, em có đầu óc quan sát cực kỳ sắc bén! Em đã học được từ anh rất nhiều! – Thám tử trưởng nhận xét.
Kelly cười.
– Em chuyển máy lại cho Peter đi. – Hannibal ra lệnh – Peter ơi, việc đầu tiên phải làm sáng thứ hai là khám xét cốp xe của Juliet.
– Mình biết thế nào cậu cũng sẽ nói thế! – Peter tuyên bố – Được rồi!
° ° °
Sáng thứ hai, lúc chín giờ, Bob và Peter chạy chiếc Volkswagen đến nhà Hannibal, nhưng Hannibal chưa sẵn sàng lắm.
– Còn phải gọi một cú điện thoại.
Hannibal quay số của sở cảnh sát. Khi nối máy được với cảnh sát trưởng Reynolds, Hannibal thông báo mình gọi về cái cặp da của Juliet Coop.
– Cặp da hả? Nhưng cặp da nào?
– Chắc là chú đã tìm kiếm rất kĩ hiện trường xảy ra tai nạn….
– Tất nhiên!
– Còn xe?
– Hannibal ơi! Cậu còn nằm trong nôi, khi tôi mặc đồng phục này. – Cảnh sát trưởng Reynolds càu nhàu – Tôi biết nghề chứ. Người của tôi đã xác nhận rằng trong xe không có gì.
– Cháu chỉ hỏi vậy thôi…
– Cậu đang vạch lá tìm sâu. Cá với nhau về vụ này nhé? – Cảnh sát trưởng Reynolds cười nói – Ai thua sẽ đãi một chầu ở quán Big Barney Coop. Cậu cứ tin tôi, trong vụ này không có gì bí ẩn đâu.
– Sếp ơi nếu cháu thắng, thì chắc chắn chú sẽ không dám ăn gà của Big Barney Coop. – Hannibal cam đoan – Chào chú nhé!
Hanmbal trở ra rồi bộ ba lên đường đi đến nghĩa địa xe Miller.
Bãi lớn bằng hai tòa nhà, có hàng rào gỗ thấp bọc quanh. Cuối bãi, những chiếc xe bị tai nạn đang chất đống, chờ bị đập nát ra làm sắt vụn, đồ phế thải. Đống lốp xe, đống thanh bảo hiểm nằm rải rác đây đó; ở góc bên trái, có cái máy ép thủy lực to tướng và cần cẩu cao sáu mét.
Tưởng như đang quay phim: đúng lúc Ba Thám Tử Trẻ đến, chiếc Mustang nhỏ xanh của Juliet đang treo lơ lửng trên không, bị nam châm điện của cần cẩu hút.
– Xe sắpbị nghiền nát! – Peter hét lên.
– Ta sẽ không tìm thấy gì trong cốp xe! – Bob thốt lên rồi bắt đầu chạy.
Ba bạn cố chạy thật nhanh đến cần cẩu, la hét và hươ tay ra hiệu với người điều khiển. Khi đến chân cầu cẩu, ba bạn nhận ra Dick Miller, con trai của chủ bài xe, học trò cũ của trường trung học Rocky, nhưng đã bỏ học một năm nay.
Dick tắt máy, bước ra trên mặt bằng xung quanh buồng lái cần cẩu.
– Có chuyện gì vậy? Dick hỏi.
– Nếu đây là xe của Juliet Coop. – Hannibal trả lời – thì bọn mình rất muốn xem qua.
– Cũng được thôi. – Dick nói – nhưng có còn gì đâu.
– Bọn mình chỉ muốn xem qua một chút thôi. – Hannibal nói.
– OK, mình cho hạ xuống đây. – Dick tuyên bố rồi lái cần cẩu về một chỗ trống ngay giữa sân, gần một đống xe tải.
Ba thám tử bước đến chỗ đó. Xác xe vẫn đu đưa ở đầu nam châm điện. Hannibal nhìn qua vai và thấy chiếc xe lắc lư nhẹ rồi tăng tốc, sau đó quay vòng càng lúc càng lớn hơn.
– Nó phải lái chậm lại chứ, khi rơi xuống thì xe chạm rất mạnh. – Peter nhận xét – Nó điên rồi.
Ba thám tử bước xa ra, nhưng khối sắt di chuyển theo. Nó bay lượn phía trên đầu đầy đe doạ. Không thể nào thoát khỏi nó.
– Nó giỡn hay sao ấy? – Peter la lớn để át tiếng máy cần cẩu kêu ù ù.
– Không phải trò đùa! – Bob trả lời.
Dưới đất, bên chân cần cẩu, Dick Miller nằm quằn quại, ôm bụng vì đau. Một người vừa mới leo lên cabin và đang điều khiển cần lái. Còn đống sắt vụn thì cứ treo lơ lửng, cách đầu Ba Thám Tử Trẻ ba mét….
– Ai lái vậy? – Hannibal hỏi.
Peter không kịp trả lời. Nam chậm điện đột ngột nhả ra một tấn rưỡi sắt vụn sắp dập nát xuống đất…