Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện

Chương 15



Súng vẫn chĩa vào ba thám tử, Don Dellasandro liếc nhìn đồng hồ thật nhanh.

– Tốt lắm. Còn chút thời gian trước bữa chiêu đãi của Big Barney Coop ở Beverly Hilton.

Rồi hắn lục lạo trong túi áo vét kia.

Hắn lấy ra một cái gì đó, nhưng vẫn nắm chặt tay.

– Hay ta nói chuyện một chút nhé… Dù sao, trước khi chết, các cậu vẫn có thể có ích cho tôi! Một cuộc nghiên cứu thị trường nhỏ…

– Tôi không hiểu ý ông muốn nói gì. – Hannibal thốt lên, mắt nhìn chăm chằm vào nắm tay của Don Dellasandro.

Hắn mở nắm tay ra: kẹo.

– Ăn thử đi! – Hắn ra lệnh Hannibal.

– Thuốc độc. – Peter la lên.

– Bộ cậu tưởng tôi sẽ đầu độc một người có vị giác tinh tế như thế sao? Tôi rất tiếc vì sẽ phải thủ tiêu cậu!

Hannibal nhìn Don Dellasandro, rồi nhìn khẩu súng, nhìn kẹo và cuối cùng nhìn đồng hồ treo tường. Không có lối thoát nào. Cảnh sát không hề hay biết gì. Sẽ không có ai đến cứu.

– Tôi muốn thử nghiệm tài năng của cậu một lần nữa. – Don Dellasandro tuyên bố – trừ phi cậu vội muốn được chết… Cậu sẽ cho tôi biết trong kẹo này có những gì.

– Đồng ý. – Hannibal trả lời – Tôi sẽ nếm thử, nhưng ông sẽ phải trả giá.

– Cái gì củng có cái gía của nó! – Don Dellasandro đáp – Tôi cứ tưởng làm nhà khoa học là một đặc ân. Nhưng không có năng khiếu kinh doanh thì sẽ chết rục xương mà pha trộn chất này chất kia hay cấy trồng vi khuẩn. Ngày nay, phát minh có ích gì nếu không tìm các ứng dụng về kinh doanh.

– Thì vẫn có thể làm việc cho vinh quang chứ. – Bob nói.

– Này, cậu ăn nói cẩn thận đấy! – Don Dellasandro la lên, ánh mắt đầy hận thù – Tôi không thích những kẻ nói đùa khi nói về làm ăn! Cậu thật may mắn có một người bạn có tài nếm ngoai hạng nếu không các cậu đã chết từ lâu rồi!

Hắn hít thở thật sâu hai lần để lấy lại bình tĩnh rồi nói thêm.

– A, mà mùi xác chết là mùi mà tôi làm thành công nhất đấy.

Hannibal cảm thấy lạnh ngắt người vì khiếp sợ. Tay Don Dellasandro này khùng mất rồi.

– Tôi đồng ý nếm thử một viên kẹo. – Hannibal nói bằng một giọng bình tĩnh – Nhưng với một điều kiện… Ông phải trả lời một câu hỏi.

Don Dellasandro gật đầu rồi đưa một viên kẹo cho Hannibal. Hannibal đưa kẹo vào miệng.

– Ba mùi. – Hannibal thông báo – Chanh – chanh thật, chứ không phải hương liệu tổng hợp.

– Kỳ diệu! – Don Dellasandro thốt lên.

– Tôi xin đặt câu hỏi. – Hannibal nói tiếp ngay – Những cái thùng này đầy Multisorbitane, mặc dù trên nhãn có ghi “phốt phát brôm giả” đúng không?

– Đúng! Thì sao nào?

– Ông định làm gì? Ông đã biết đây là một phụ gia thực phẩm bị cấm…

– Cậu muốn tôi trả lời câu hỏi cuối cùng này hả? Vậy thì ăn thêm một viên kẹo nữa! – Don Dellasandro tuyên bố với một nụ cười quỷ quyệt trên môi.

Hắn đưa tay cho Hannibal lấy kẹo.

– Đừng mắc mưu! – Peter la lên – Đây là cái bẫy!

Hannibal không hề nghĩ rằng kẹo có thể chứa thuốc độc nhưng chúng có thể chứa Multisorbitane. Hannibal không có cách nào khi Thám tử trưởng muốn Don Dellasandro khai ra hết và muốn câu giờ. Thế là Hannibal chọn một viên kẹo, cho vào miệng.

– Xơ ri, chuối và kem trứng đánh. – Hannibal nói – Bây giờ đến phiên ông! Ông định làm gì với tất cả sổ thùng Multisorbitane này?

Don Dellasandro chờ rất lâu rồi mới chịu trả lời.

– Tôi sẽ nói cho cậu biết… Bởi vì trước sau gì cũng không có ai trong ba đứa sẽ ra khỏi đây sống được. Big Barney Coop đã gọi tôi. Ông cần tôi hợp tác với ông để tìm ra một sản phẩm mới. Một sản phẩm mang tính cách mạng tuyệt đối mà chưa ai nghĩ ra. Nhất là Michael Argenti. Định là sẽ chia nhau khoản lời. Nhưng với hai điều kiện. Một là nước sốt phải nằm bên trong thịt gà. Nhì là nó phải ngon hảo hạng.

– Bộ Big Barney Cong cũng yêu cầu là nước sốt phải nguy hiểm nữa à? – Bob ngắt lời.

– Câm miệng! – Don Dellasandro la lên.

Hắn lại hít thở thật sâu nhiều lần. Khi đã bình tĩnh, hắn kể tiếp:

– Cho nước sốt vào thịt thì dễ rồi. Chỉ cần tiêm trở vào sau khi lấy nước thịt chảy ra lúc nấu. Nhưng điểm thứ nhì có nhiều trở ngại. Làm thế nào để cho sản phẩm này ngon hảo hạng? Tôi đã thử mọi hương vị có thể có, mà tôi nghĩ ra được. Đều ngon cả, nhưng không hoàn hảo.

– Rồi ông dùng chất Multisorbitane à? – Hannibal hỏi.

Don Dellasandro đưa cho thám tử trướng viên kẹo thứ ba.

– Thời gian gấp rút quá… Tôi không biết cho gì vào nước sốt này… uy tín tôi có nguy cơ tiêu tan! Còn khoản tiền lời thì bốc hơi mất! Thế là…

Đột nhiên, Don Dellasandro để ý thấy rằng Hannibal chưa ăn viên kẹo.

– Cậu chờ gì nữa? – Hắn nói.

– Để dành tráng miệng!

– Hannibal ơi, cậu đừng quên rằng hắn đã cho chất gây ung thư trong Drippin’ Chicken! – Bob kêu lên.

– Người ta chỉ bị ung thư sau mười năm, có thể là hai mươi. – Don Dellasandro nói rõ – Đâu phải là bị ngay! Trong khi đó, thì không ai hay biết gì cả. Big Barney Coop sẽ không biết gì, bởi vì chính tôi phụ trách công đoạn làm nước sốt và làm thịt gà. Người ta gửi thẳng gà đến quán ăn, rồi bán thẳng cho khách. Như vậy ai cũng vui vẻ! Dù sao đó chính là mục đích mà nền văn minh loài người đang muốn đạt đến, đúng không?

Hannibal liếc nhìn đồng hồ.

Gần tám giờ… Hannibal đã cạn ý rồi. Nhưng cần phải tiếp tục câu giờ. Bằng mọi giá.

– Thêm một câu hỏi nữa, nếu ông cho phép. – Hannibal nói – Tại sao tối hôm nay ông đã quay lại đây?

– Tôi trả tiền rất hậu cho người bảo vệ. Ngay khi các cậu vừa mới đến, người bảo vệ đã gọi tôi, gọi vào điện thoại trên xe tôi. Thôi, ăn tráng miệng đi. – Don Dellasandro nói và nhìn viên kẹo cuối cùng vẫn còn trong tay Hannibal – Giây phút cuối cùng của cậu đã điểm!

Hannibal xem xét viên kẹo một hồi. Nó khác những viên kia. Nặng hơn. Chắc hơn.

– Cục Cưng làm việc cho ông, đúng không? – Thám tử trưởng hỏi – Tay mặc đồ lao động ấy!

– Cực Cưng hả? – Don Dellasandro ngạc nhiên hỏi lại rồi phá lên cười – Hay quá! Vinnie là hàng xóm của tôi. Anh ta bị đuổi ra khỏi thủy quân lục chiến. Chắc là ở đó cũng thấy anh ta hư hỏng quá. Khi Juliet nói các cậu là thám tử ở bữa tiệc Big Barney Coop, tôi đã nghĩ đến Vinnie để gạt các cậu ra khỏi đường đi của tôi. Tôi đã chỉ cho anh ta cần phải làm gì. Trước tiên, anh ta đặt máy nghe lén điện thoại.

– Chính vì vậy mà hắn biết được rằng ta sắp gọi món ăn ở như hàng tàu – Hannibal nhận xét.

– Đúng. Và anh ta lo vụ đó. Anh ta rất giàu sáng kiến! Nào, ăn đi – Don Dellasandro ra lệnh và chĩa súng về hướng miệng Hannibal.

– Đừng ăn! – Peter van xin.

Bằng động tác chậm rãi, Hannibal cho viên kẹo vào miệng.

– Caramel!

– Chờ thêm một chút nữa đi. – Don Dellasandro mỉm cười đáp.

Hannibal vẫn tiếp tục nhai.

– Rất khéo. Caramen có vị táo. Bây giơ tôi chỉ còn nghe mùi táo thôi.

– Tôi sẽ đặt tên cho hương liệu này là “Cục Cưng”. – Don Dellasandro nói – Mỗi khi nghe tên này, tôi sẽ nhớ đến các cậu!

– Ông là một nhà bác học tài ba, một doanh nhân khéo léo, nhưng lại là một kê sát nhân kinh tởm. – Hannibal nói.

– Ngày nay, ta đâu thể làm những gì ta thích, mà phải làm những gì quan trọng. Tôi đang tưởng tượng được mình đang giết chết các cậu. Cả ba!

– Ông chưa giết chúng tôi được đâu, nếu ông không tháo nút cài an toàn trên súng. – Hannibal nhận xét.

– Ủa, tôi chưa tháo à? – Don Dellasandro ngạc nhiên hỏi lại rồi cúi xuống để xem khẩu súng.

Peter không để mất giây nào. Peter lao đến gã đàn ông, đánh hắn một bên bằng một cú yoko-tobi-geri. Khẩu súng rơi xuống đất.

Bob và Peter lao đến Don Dellasandro, nhưng hắn rất khoẻ. Dường như hắn cũng biết vài miếng võ karaté. Hắn đánh một cú vào đầu gối Bob, khiến Bob ngã xuống đất. Rồi hắn quay sang Peter, nện cho Peter một cú thật mạnh. Nhưng Peter né được và đáp trả bằng một cú khác vào xương sườn. Gã đàn ông nhăn mặt đau đớn, rồi choáng váng. Peter lấy trớn.

– Aiiiiya! – Peter hét lên rồi đá ngã Don Dellasandro.

Nhưng Don Dellasandro lại lăn người rồi đứng dậy được. Hắn nhìn xung quanh, thấy khẩu súng một giây sớm hơn Hannibal và lượm lên.

– Ta hãy kết thúc vụ này! – Hắn nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.