Tôi lo cho Blondie quá, Dusty nói lúc ăn sáng vào hôm sau.
Peter ngước mắt lên khỏi đĩa trứng jambon.
– Nó bị làm sao vậy? Peter hỏi. Nó có vấn đề à? Nó hay mơ mộng à? Nó biếng ăn à?
Hannibal đá chân Peter dưới bàn.
Dusty tiếp tục nói như không nghe gì. Trông Dusty có vẻ căng thẳng. Ông hầu như không ăn gì.
– Nếu cứ ở trong khu rào này, thì con lừa sẽ có vấn đề.
Hannibal có nhìn thấy con lừa sáng nay. Nó gặm cỏ, trông rất khỏe mạnh, lông mướt, mắt sáng. Khi Hannibal đến, nó chạy ngay đến. Nó có khả năng phi nước đại khá nhanh.
Hannibal quyết định không nói gì. Có thể Dusty sẽ tiết lộ một chi tiết khác của vụ bí ẩn.
– Nó ăn uống có đủ không? Hannibal vô tư hỏi.
– Tôi lo cho móng chân nó, Dusty bực bội nhìn tách cà phê và nói. Các cậu biết không, loài burro xuất xứ từ Bắc Phi. Chúng quen với nền đất cứng có đá sỏi. Móng chân chúng mọc nhanh lắm. Đá và sỏi mài mòn móng chân chúng, khi chúng đi. Nếu loài burro ở lâu trên một nền đất mềm có cỏ, móng chúng sẽ tiếp tục mọc ra, cong lại dưới chân, Dusty giải thích. Đến một lúc nào đó, chúng sẽ thành tàn tật.
– Chú cắt móng chân cho nó được không? Peter hỏi vì từng thấy một người bạn làm như thế.
– Không, Dusty trả lời. Một con lừa hoang như nó sẽ không để cho ta đến gần. Chắc chắn Blondie sẽ đá, nếu tôi toan đụng vào nó.
Hannibak tự nhủ có lẽ Blondie sẽ chịu để cho cậu chăm sóc móng chân cho nó. Nhưng thám tử trưởng không nói tiếng nào. Hannibak cảm thấy Dusty đang có một ý nào đó. Một ý không có liên quan gì đến móng chân của Blondie.
– Tôi nghĩ có lẽ tôi nên thả nó đi, Dusty nói tiếp. Để cho nó trở về với vùng núi của nó (ông nhìn Hannibal). Phiền cái là bây giờ nó sẽ không đi nữa. Bây giờ đã có cậu ở đây rồi.
Hannibal nhớ lại những gì Ascencion nói. “Hắn không sợ con lừa bỏ đi, vì bây giờ đã có cậu”. Hannibal có thể hỏi Dusty tại sao ông không thả Blondie vài tuần trước đây; chẳng lẽ Dusty mới phát hiện vấn đề móng chân của nó tối hôm qua. Nhưng Hannibal hiểu rằng bây giờ Dusty đang đi thẳng vào vấn đề. Nếu để ông nói, Ba Thám Tử Trẻ sẽ dễ dàng tháo gỡ vụ bí ẩn hơn.
– Trừ phi cậu đi với nó, Hannibal à… Dusty đăm chiêu nói. Đi lên núi cắm trại một chút. Dusty để nghị rồi liếc nhìn ba thám tử. Các cậu nghĩ thế nào?
Hannibal nghĩ, cái cớ này nghe thật như một tờ bạc ba trăm đô-la! Hannibal liếc nhìn Bob, nháy mắt thật nhanh.
Bob hiểu ngay tín hiệu này. Nháy mắt có nghĩa là: ta hãy câu giờ để hội ý trước.
– Để xem, Bob bình tĩnh đứng dậy nói.
– Xem đến khi nào? Dusty nóng lòng hỏi. Đến bao giờ…
– Ngay khi tụi cháu quyết định, Peter giải thích và bước ra cửa cùng Hannibal và Bob.
Ba thám tử băng qua khu đồng cỏ để không bị nghe từ nhà.
– Mình có cảm giác sự việc sẽ diễn ra nhanh – Bob nói khi cả ba đã ngồi xuống cỏ. Chuyến đi lên núi này chính là mục đích của toàn bộ vụ dàn dựng. Hannibal, cậu có nghĩ thế không?
– Đúng, Hannibal đồng tình. Chính vì vậy mà Dusty cần đến mình. Vì giọng nói của mình để Blondie không bỏ chạy mất. Để nó dẫn ta đến một nơi nào đó. Một nơi nào đó trên núi, nơi từ đó nó đến.
– Trên đó có cái gì vậy? Peter hỏi và ngước mắt lên dãy núi cao ở xa trang trại. Vàng hả?
– Dĩ nhiên, Bob trả lời với một nụ cười huyền bí trên môi. Kho báu Sierra Madre. (Bob ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng). Thôi, các cậu thấy thế nào? Có muốn lên đường không?
– Mình thấy cũng được, Peter quyết định.
Peter rất thích cắm trại: nấu ăn trên lửa trại, ngủ trong túi ngủ dưới bầu trời đầy sao.
– Còn hai cậu? Peter nói tiếp. Có khi trên đó cũng không tiện nghi gì.
– Không thể cực hơn một chuyến lưu diễn của một nhóm nhạc rock, Bob đáp. Có phải lúc nào cũng thích thú đâu.
Bob nhìn Hannibal dò hỏi.
– Cậu thấy thế nào?
Hannibal chưa bao giờ xem mình là người gần gũi với thiên nhiên. Cậu thích dùng trí óc suy nghĩ hơn là vận dụng chân tay. Nhưng làm thám tử, Hannibal cũng từng đi lại rất nhiều. Và nhất định Ba Thám Tử Trẻ sẽ giải ra vụ bí ẩn này, cho dù cái giá phải trả có là bao nhiêu đi nữa.
– Mình đồng ý đi – Hannibal cương quyết tuyên bố. Sierra Madre, ta sắp đến với ngươi đây! Ta về báo tin vui với Dusty Rice đi.
Hannibal nói không sai. Đúng là một tin vui đối với Dusty. Ông nở một nụ cười tươi rộng khi Peter thông báo quyết định của ba thám tử.
– Hay ta lên đường ngay ngày mai? Dusty vồn vã gợi ý.
Khi nghe ba thám tử đồng ý, Dusty đi Lareto ngay để mua lương thực chuẩn bị cho chuyến đi. Peter nhờ ông gửi một chồng thiệp to tướng cho Kelly, trên đó có ghi “Anh nhớ em” hoặc “Hẹn sớm gặp lại”. Rồi ba thám tử chia tay nhau cho đến giờ ăn trưa.
Trong khi Peter ra hồ câu cá, Bob ngồi dưới cổng làm vệ sinh mắt kính của mình. Bob phải khử trùng kính sát tròng mỗi tuần một lần, và khi đi xa sẽ khó làm việc này. Còn Hannibal thì đi tìm Ascencion. Thám tử trưởng có vài điều muốn hỏi ông.
Hannibal tìm thấy ông trong nhà bếp. Ông đang cố sửa một máy bộ đàm. Ông đã tháo ra rồi, nhưng dường như không biết cách ráp lại.
– Tôi không biết gì về cái này – Ascencion nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Radio. Tôi có biết gì về radio đâu? Gia súc, ngựa… cái này thì tôi biết.
– Để cháu làm thử, Hannibal đề nghị. Cháu quen sửa chữa vặt. Hoàn toàn không chạy được nữa à?
– Không. Dĩ nhiên là không. Bộ cậu tưởng tôi tháo ra chơi à? Tiếng rè rè cũng không có.
– Chú dùng để làm gì?
– Trong đó có người nói chuyện.
– Gần đây có ai khác có một cái như thế này không?
Hannibal tự hỏi không biết Ascencion liên lạch với ai. Ngoại trừ tháp chuông nhà thờ ở xa phía bên kia hồ, không có nhà cửa gì trên vài cây số quanh trang trại.
– Theo tôi biết, thì không có.
– Vậy thì tại sao phải sửa?
– Bởi vì nó bị hư.
Hannibal đành phải chấp nhận lời giải thích này. Cậu nhanh chóng tìm ra điều không ổn của bộ đàm: chạm mạch. Do không có đúng dây điện để sửa, Hannibal phải làm tạm. Sau khi lột trần một sợi dây điện, Hannibal dùng dây đồng trong đó.
– Chú có biết nhiều người Mỹ không? Hannibal vừa làm việc vừa hỏi bằng một giọng tự nhiên và tử tế.
– Không, ông người Mê-hi-cô trả lời nghiêm trang và thích thú theo dõi Hannibal. Thanh niên Mỹ đểu giỏi y như cậu để sửa vặt à?
– Một số rất giỏi.
Hannibal thử kiểu khác:
– Trang trại có đón tiếp thanh niên Mỹ khác không?
– Lúc nào?
– Ba bốn tháng gần đây. Từ khi Blondie đến.
Ascencion nhún vai.
– Cũng có người dừng lại.
– Có ai nói chuyện giống như cháu không? Ý cháu muốn nói có giọng nói y như cháu?
Gương mặt rám nắng của Ascencion vẫn thản nhiên, đôi mắt đen của ông đang cười.
– Đối với tôi, tất cả người Mỹ đều nói chuyện giống nhau, ông thốt lên.
– Nhưng với Blondie, thì không giống nhau.
– Loài burro có tai thính hơn tôi.
Ngõ cụt, Hannibal hiểu ra. Ascencion biết rằng Hannibal đang tìm cách moi thông tin và ông cương quyết không muốn nói.
Hannibal ráp bộ đàm lại xong, rồi bật lên. Dù chĩa ăng ten về hướng nào đi nữa, Hannibal cũng không nhận được hồi âm khi gọi thử. Tuy nhiên, Hannibal rất mừng: bộ đàm chạy được. Nếu trong vùng này có người khác có bộ đàm, thì Ascencion sẽ có thể liên lạc với người đó.
– Xong. Bây giờ chạy được rồi, Hannibal thông báo.
– Người Mỹ thông minh lắm.
– Cám ơn.
Cũng có thể người Mỹ thông minh về một số chuyện. Nhưng Hannibal biết cậu sẽ phải khôn khéo hơn nữa mới thắng nổi ông Mê-hi-cô này.
Ascencion lấy lại bộ đàm, rồi cám ơn Hannibal.
– Một ngày nào đó, ta sẽ nói chuyện nhiều hơn, ông nói khi bắt tay Hannibal. Một ngày nào đó, khi…
Ông ngưng nói, vì điện thoại reng. Ascencion chạy vào phòng làm việc để bắt máy, nhưng nhanh chóng trở ra.
– Điện thoại hỏi cậu.
Có lẽ là Hector Sebastian, Hannibal nghĩ. Không ai khác có thể gọi Hannibal tại đây.
Hannibal ngạc nhiên thấy không phải nhà văn trả lời. Mà là giọng phụ nữ. Người Mỹ.
– Hannibal Jones? bà hỏi.
– Đúng. Ai hỏi vậy?
– Tên tôi không quan trọng. Mà cậu cũng không biết tôi là ai. Tôi muốn cho cậu xem một thứ. Rất quan trọng đối với cậu.
Khi đã bị người phụ nữ kích thích trí tò mò, Hannibal cảm thấy kích động lên, y những lúc cuộc điều tra có những chuyển biến bất ngờ.
– Sao cô không đến trang trại? Hannibal đề nghị.
– Không. (Giọng người phụ nữ đã trở nên sợ sệt.) Tôi không thể đến trang trại của Dusty Rice. Đối với tôi sẽ quá nguy hiểm.
– Dusty Rice đi vắng rồi, Hannibal nói bằng một giọng trấn an.
– Không được, người phụ nữ lập lại với giọng nói vẫn sợ sệt. Sợ có người thấy tôi và nói lại cho hắn. Tôi muốn cậu sang phía bên kia hồ gặp tôi.
Bà nhanh nhẹn chỉ dẫn thật chi tiết. Hannibal sẽ tìm thấy một chiếc tàu kéo lên bờ, phía bên trang trại. Nếu chèo qua hồ, rồi đi bộ qua rừng về hướng tháp chuông, Hannibal sẽ đến một ngôi làng nhỏ. Bà sẽ chờ ở quảng trường.
– Cậu phải đến một mình, bà nói thêm. Nếu tôi thấy ai đi cùng với cậu, tôi sẽ bỏ đi. Và cậu sẽ không bao giờ biết được tôi có cái gì cho cậu.
– Cô có gì ạ? Hannibal thử hỏi.
Nhưng chỉ có tiếng ù ù hồi âm.
Bà đã gác máy.