– Ủa, đây là ký hiệu mà bọn mình dùng làm biểu tượng mà – Peter kêu khi thấy dấu chấm hỏi.
Bob hiểu ra trong nháy mắt.
– Chính Hannibal vẽ! Bob nói. Babal muốn chỉ cho bọn mình…
Bob ngưng nói đột ngột. Chú hề nhỏ lại tiếp tục chạy nhảy quanh bạn đồng diễn, vừa chạy vòng vòng vừa chỉ vào chú hề lớn. Rồi chú hề cao bất ngờ rút khẩu súng ra khỏi cái túi áo rộng lớn, chĩa súng vào những người đang đứng xung quanh để đe dọa. Rồi không nói một lời, hắn bước thụt lùi về hướng cổng chính hội chợ. Mắt đen của hắn sáng lên trong khuôn mặt quét đầy phấn trắng.
– Để hắn đi! Cảnh sát trưởng ra lệnh.
Peter, Bob, ông Reynolds và ông Carson bất lực nhìn chú hề lớn bỏ đi xa dần. Hắn vừa đến được cổng lớn, thì một hình bóng vĩ đại xuất hiện gần vòng quay lớn, lao đến kẻ đang chạy trốn.
Đó là Khan. Chú hề lớn toan dùng súng đe dọa lực sĩ, nhưng Khan chụp lấy cổ tay hắn và làm rơi khẩu súng.
– Bị bắt rồi, anh bạn! Khan đắc thắng la lên.
Cảnh sát trưởng gọi người đến cứu giúp.
Chú hề lớn bị trói giữ lại. Trong khi đám đông người hội chợ và khách tham quan còn lại được cảnh sát mời đi chỗ khác, Khan mỉm cười với mọi người.
– Tôi trốn để tìm tên trộm, Khan giải thích. Nhưng thú thật, tôi không hể nghi ngờ chú hề.
Chú hề nhỏ đột ngột cởi chiếc mặt nạ mũi to ra… Hannibal mỉm cười lộ mặt trước mọi người.
– Mình vừa mới thực hiện ước mơ đời mình – Hannibal nói đùa… Đóng vai chú hề!
Khi bình tĩnh lại, cảnh sát trưởng yêu cầu kể chi tiết cho ông nghe.
– Làm sao cậu biết chú hề lớn là tên trộm? Tại sao cậu thế chỗ chú hề nhỏ?
– Khi tất cả chúng ta đuổi theo hình bóng khả nghi trong công viên giải trí cũ – Hannibal giải thích – Cháu đột ngột nghĩ ra rằng có lẽ tên trộm sẽ đến trước ta và sẽ kịp lấy cắp con mèo cuối cùng. Nên thay vì tiếp tục rượt theo hắn, cháu quyết định đi về hướng lều nghệ sĩ biểu diễn… Cháu tự nhủ rằng một khi đã lấy được con mèo, tên trộm sẽ nhanh chóng đến khu vực nhộn nhịp này, nơi hắn có thể trà trộn vào đám đông. Cháu đến gần chỗ xiếc thì cháu thấy chú hề lớn bước nhanh về chỗ cháu. Hắn đang giấu một cái gì đó trong áo vét. Nếu thấy cháu, hắn sẽ hiểu ngay là cháu sẽ vạch mặt được hắn. Nên cháu nhào rào cái lều gần nhất để trốn. Không may! Đó lại chính là lều của chú hề!
– Sao! Peter thốt lên. Cậu nói cậu trốn vào chính chỗ mà tên trộm đến trốn à?
– Phải! Chiến thuật sai lầm… Cháu khiếp sợ khi nhận ra điều đó! Trí não hoạt động thật nhanh. Nhất định phải thoát ra khỏi tình thế nguy kịch này… Lều chia làm hai phần. Vào giờ hội chợ mở cửa, công chúng nhìn thấy những gì diễn ra ở phần phía trước. Phần phía sau là chỗ nghệ sĩ thay đồ hay nghỉ ngơi. Nên cháu đi ra phía cuối lều. Cháu nghe chú hề lớn bước vào và lục đục làm một công việc bí ẩn nào đó. Cháu tự hỏi không biết hắn có ra chỗ cháu hay không…
– Cậu bị mắc kẹt trong đó như cá bị mắc lưới vậy! Ronny nhận xét.
– Đúng? Rồi cháu thấy bộ đồ của chú hề nhỏ. Sau khi thay đồ xong, hắn bỏ đi. Cháu vội vàng mặc đồ và đeo mặt nạ chú hề nhỏ vào. Vừa kịp. Có lẽ chú hề lớn nghe thấy cháu, vì đúng lúc đó, hắn vào chỗ cháu. Tất nhiên hắn tưởng cháu là bạn đồng diễn của hắn và nhất định đòi diễn chung lần cuối cùng… Cháu đoán ngay rằng hắn sẽ lợi dụng để bỏ chạy cùng với con mèo. Như chú thấy, cháu đang đối mặt với một tình thế mới mẻ. Khi có được cái đang mong muốn, hắn không cần giấu mặt và lẩn trốn nữa. Hắn chỉ cần chuồn thật nhanh.
– Tôi hiểu rõ, Hannibal à! Cảnh sát trưởng nói. Nhưng lúc nãy, trong khi cả hai đang diễn tiết mục, sao cậu không báo cho chúng tôi biết?
– Thưa chú, cháu biết hắn có vũ khí. Cháu biết hắn sẽ bắn nếu thấy hắn bị vạch mặt. Nên cháu phải làm cho chú chú ý trước khi hắn phát hiện rằng cháu không phải chú hề nhỏ. Vì vậy cháu đã vẽ dấu chấm hỏi trong lớp bụi đường và đồng thời chỉ vào hắn. Cũng may là Bob nhìn thấy dấu chấm hỏi và mọi người đều cảnh giác trước khi tên trộm kịp hiểu ra rằng cháu đang tố cáo hắn!
– Nhưng hắn phản ứng rất nhanh! Hắn xém thoát được. Hannibal giỏi quá! Nhưng con mèo bông đâu rồi?
– Cột ở chân hắn và giấu dưới cái quần. Hannibal giải thích.
Một người cảnh sát lục soát chú hề cao và tìm thấy con mèo nháy mắt, đưa cho cảnh sát trưởng xem xét… Chỉ cần một con dao xếp là mổ bụng con vật ra được. Bên trong có tấm vé màu nâu.
– Tấm phiếu ký gởi! Cảnh sát trưởng thốt lên. Hắn để tiền ăn cắp của ngân hàng ở đó! Thêm một giải đáp cho các vấn đề của ta. Chỉ còn tìm ra tên tuổi tên trộm!
– Chú hề này là tác giả vụ cướp ngân hàng hả? Ông Carson buồn rầu nói. Không thể nào có chuyện đó được, bởi vì…
Reynolds không để ông Carson nói hết câu. Sau khi lột cái mũi giả và bộ tóc giả của chú hề, cảnh sát trưởng dùng khăn giấy xóa phấn hóa trang. Xong, cảnh sát trưởng bước lùi lại và kinh ngạc nhìn người đàn ông…
Khi không còn hóa trang nữa, chú hề cao xuất hiện dưới bộ mặt một ông già tóc bạc trắng! Ông có vẻ ít nhất sáu mươi lăm tuổi.
– Ủa… nhưng… – cảnh sát trưởng nói cà lăm – Đây không thể là tên trộm được!
– Đó chính là điều tôi định nói với anh – ông Carson thở dài. Ông ấy quá lớn tuổi rồi, không thể là trộm được! Ông ấy không thể nào trèo qua bức tường hoặc chạy trốn thật nhanh.
Hannibal có vẻ đột nhiên bối rối. Chú hề già ủ rũ thở dài thú nhận:
– Tôi thú nhận là đã ăn cắp con mèo… Hắn… hắn hứa sẽ cho tôi mười ngàn đô la nếu thành công. Chính hắn đưa cho tôi khẩu súng này… nhưng tôi đâu có biết dùng. Tôi xin lỗi đã đe dọa mọi người… Tôi hoảng sợ…
– Ai thuê ông ăn cắp con mèo? Reynolds hỏi.
Câu hỏi dường như làm ông già ngạc nhiên:
– Ai hả? Ông lập lại. Thì… tất nhiên là hắn… là Khan!
Lực sĩ giận dữ gầm lên.
– Nói láo! Tôi sẽ cho ông bài học…
– Tôi nói thật! Chú hề già vẫn ngoan cố. Tôi hiểu là tôi phải bị trừng phạt vì những gì tôi đã làm, nhưng tôi đã hành động theo yêu cầu của Khan, tôi xin thề!
Chú hề già nghiêm trang đưa tay lên, như để nhấn mạnh lời thề. Mọi người nhìn ông già và Khan. Đột nhiên, ánh mắt thám tử trưởng lóe sáng lên.
– Rõ ràng là có một trong hai người nói láo! Hannibal la lên. Cháu biết ai!… Chú hề nói láo!
Cảnh sát trưởng có vẻ ngạc nhiên:
– Sao cậu tin chắc thế? Reynolds hỏi.
– Chú hề không già! Hannibal tuyên bố. Hắn lại hóa trang nữa!
– Mình không hiểu gì hết! Peter thú nhận.
– Ta đang tìm một người đàn ông đã hóa trang để thực hiện tội ác… một người sau đó lại lấy lại vẻ bề ngoài bình thường. Mà thật ra, kẻ trộm luôn cải trang… thành chú hề già! Chỉ khi thực hiện vụ cướp và mua mèo, hắn mới lấy dáng vẻ bình thường. Ta phải tìm tên trộm thật và khỏe mạnh chính dưới bộ mặt ông già.
Chú hề già bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng cảnh sát bắt giữ rất chắc. Cảnh sát trưởng sờ vào mặt hắn. Ông Reynolds thấy có một lớp cao su mỏng dính vào da. Tóc trắng cắm trực tiếp trên lớp cao su này.
– Trời ơi! Reynolds lầm bầm. Mặt nạ cao su này dính chặt đến nỗi tôi không kéo ra được.
– Để cháu giúp! Hannibal nói.
Hannibal bẻ cổ áo chú hề ra. Mọi người nhìn thấy một đường nét mỏng chỗ bắt đầu có mặt nạ mà tên trộm đã xỏ chụp đầu như cái mũ trùm. Cảnh sát trướng nhét hai ngón tay dưới lớp cao su, rồi kéo mạnh một cái về phía trên.
Tên trộm bị vạch mặt – lần này theo nghĩa bóng cũng như nghĩa đen – đúng là một người đàn ông trẻ, mặt rám nắng, y như ba thám tử trẻ nhìn thấy khi hắn mua mèo và ăn cắp con mèo của Billy Motha.
– Chính hắn, gã đàn ông vết xăm! Peter kêu. Nhưng hắn không còn vết xăm nữa!
Ông Carson bước tới, nhìn thẳng vào mắt tên trộm.
– Đây là Gario! Ông nói. Hắn có thay đổi, nhưng tôi nhận ra. Sao Gario, mày trở thành tên cướp ngân hàng à?
– Tôi đã thoát được, nếu không có mấy thằng nhóc ngu ngốc kia… Gario tức giận đáp.
– Nhóc, thì đúng, nhưng ngu ngốc, thì không! Cảnh sát trưởng nói. Thôi, áp tải tên này đi! Cảnh sát trưởng quay lại nói với người của mình.
Gario bị lôi đi.
– Hannibal à, không có cậu, thì ta lại bị mất tên trộm rồi, Reynolds nói tiếp. Hai lớp hóa trang của hắn thật hoàn hảo. Làm thế nào mà cậu vạch mặt được hắn?
– Thật ra, cháu thú nhận là cháu hết sức bất ngờ khi thấy bộ mặt hắn. Nhưng cháu đã để ý tay hắn! Chính hai bàn tay đã làm hắn bị lộ… đôi bàn tay rắn chắc, da nâu, gân guốc, da mỏng, không bị nhăn, cũng không có vết già… tức bàn tay của một người đàn ông còn trẻ!
– Hannibal, cậu tài thật! Một lần nữa, cậu đã đoán trúng.
Thám tử trưởng đỏ mặt khi nghe lời khen.