Tất cả chờ nghe tiếp.
– Mình nghi bà ngoại! Ronny thú nhận. Bà ngoại ghét ba lắm!
Nét mặt Ronny sậm lại. Ronny vừa thở dài vừa kể cho ba bạn mới quen nghe:
– Mẹ mình mất lúc mình nhỏ xíu. Tai nạn xe hơi… Mình không được biết mẹ!
– Tội cậu quá! Bob thông cảm nói khẽ.
– Chính bà ngoại đã nuôi dạy mình. Bà không thích hội chợ. Khi đó bà ngoại đã rất muốn ngăn không cho mẹ lấy một “người làm trò ở chợ”, như bà hay gọi! Lúc mẹ mất, ba bị suy sụp. Ba hơi bỏ bê công việc làm ăn. Bà ngoại bảo hội chợ không phải là chỗ để nuôi nấng em bé. Bà bắt mình về với bà. Mặc dù không giàu, nhưng bà ngoại cũng khá lắm. Ba không phản đối. Vì nghề nghiệp, ba thường phải đi đây đó và khó có thể chăm lo cho mình.
Ronny lại thở dài rồi nói tiếp:
– Thế là mình ở lại với bà ngoại. Nhưng năm tháng trôi qua, mình càng lúc càng khó sống bên bà. Bà rất tử tế với mình, nhưng cái gì bà cũng sợ hết và bà không cho phép mình làm gì hết. Riết rồi mình chỉ còn một ý nghĩ trong đầu: đi tìm ba và làm việc ở hội chợ với ba. Năm nay, mình đã không chịu được nữa: mình chạy trốn và đến sống với ba. Bà ngoại tức điên lên. Bà đã thử bắt mình trở về, nhưng về mặt pháp lý bà không có quyền gì đối với mình. Ba đã cố nói nhẹ nhàng cho bà hiểu và khuyên bà về nhà. Không phải là ba vô ơn đối với bà! Nhưng ba thấy rõ là mình không hạnh phúc…
– Này Ronny, Hannibal đột ngột hỏi. Bà ngoại cậu có hăm dọa là sẽ kiếm chuyện không?
– Ít nhiều là như vậy! Bà tuyên bố là bà sẽ không cho phép ba biến mình thành một thằng làm trò ở chợ. Bà ngoại dọa là sẽ kiện ra tòa án, bà hy vọng bà sẽ chứng minh được rằng ba không đủ khả năng nuôi dạy mình đàng hoàng. Thậm chí chính vì vậy mà ba đã đến đây, đến Californie. Ngoài ra, ba muốn làm sao cho có thật nhiều kilômét giữa bà ngoại và hai cha con mình, và ba muốn kiếm thật nhiều tiền để chứng tỏ ba dư sức chu cấp cho mình. Rất tiếc! Đã xảy ra mấy tai nạn kia… hội chợ sắp phá sản mất!
Hannibal nhíu mày.
– Cậu có nghĩ rằng bà ngoại cậu sẽ dám làm dữ như thế không? Hannibal hỏi. Đến nỗi làm phá sản cả hội chợ như thế này?
– Mình cũng không biết nữa, Hannibal ơi, Ronny do dự nói khẽ. Cho đến nay, mình đã tránh không suy nghĩ đến vấn đề này. Bà ngoại căm ghét ba, nhưng bà thương mình lắm.
– Cậu đã có thể là nạn nhân của những tai nạn đã xảy ra, Hannibal nhận xét. Theo mình chắc bà đã không dám sử dụng những cách thức tuyệt vọng như thế đâu. Có thể ba của cậu có một kẻ thù mà cậu không biết… một kẻ thù kiên quyết làm bác sạt nghiệp…
– Nếu đúng mục đích hắn như vậy, thì hắn sắp được ăn mừng rồi, Ronny thở dài, trừ khi các cậu tóm được hắn! Mọi người ở hội chợ đang lo về chuyện xui xẻo sắp tới!
– Sắp tới à? Hannibal ngạc nhiên lập lại. Đáng lẽ họ phải cảm thấy yên tâm chứ. Đã có ba tai nạn xảy ra rồi mà!
– Theo họ, vụ Rajah xổng chuồng là không tính, vì không có hậu quả đáng buồn nào. Peter đã kịp thời can thiệp. Nên tất cả đều chờ đợi một vụ thứ ba.
– Phiền quá. Bob thốt lên. Khi lo sợ một vụ tai nạn, người ta sẽ bị căng thẳng, và do đó, sẽ có tai nạn.
– Đó là cái giá phải trả cho sự mê tín – Hannibal nói. Thường người ta sợ cái gì, thì chính cái đó lại đến! Và thủ phạm sẽ lợi dụng để ra tay một lần nữa. Còn về việc Rajah xổng chuồng, có một điều làm mình thắc mắc: sự cố này hơi khác so với mấy vụ trước. Hai vụ kia xảy ra trước khi hội chợ mở cửa. Chỉ thiệt cho dân làm hội chợ. Nhưng lần này, nếu Peter không giữ Rajah lại, thì công chúng bị nguy hiểm…
– Có thể vụ Rajah xổng chuồng thật sự do ngẫu nhiên? Peter gợi ý.
– Không có đâu, Peter ơi! Mình tin chắc là không! Hannibal nói dứt khoát. Ta còn thiếu nhiều yếu tố thông tin. Đã đến lúc ta phải quay lại hội chợ! Ronny ơi, bọn mình có thể trở lại hội chợ cùng với cậu, mặc dù hội chợ chưa mở cửa được không?
– Được chứ! Ronny đáp. Mình sẽ nói các cậu muốn xem nghệ sĩ diễn tập.
– Bắt đầu, bọn mình phải tìm cái gì? Peter hỏi.
– Ta sẽ cố gắng tìm ra một mối liên hệ giữa ba vụ tai nạn. Và ta sẽ cảnh giác để không cho một vụ thứ tư xảy ra. Ta sẽ phải hết sức thận trọng.
Tiếng nói vang lên bên ngoài ngắt lời Hannibal. Thám tử trưởng lao đến kính tiềm vọng.
– Thím Mathilda kêu! Hannibal thông báo. Thím gọi Bob… Thím nói Bob có hẹn!
– Ôi! Bob nhăn mặt càu nhàu. Mình phải đến nha sĩ. Quên mất.
Hannibal xị mặt. Hannibal rất ghét khi thấy kế hoạch bị cản trở. Hannibal thở dài:
– Chắc là cậu phải đi thôi, Bob à. Cậu sẽ đến gặp bọn mình sau. Trong trường hợp buộc phải rời khỏi hội chợ hay phải đi theo một ai đó ta sẽ sử dụng máy định vị mới của mình.
– Cái gì của cậu? Peter kinh ngạc thốt lên.
– Máy định vị! Hannibal lập lại. Mình làm phát minh này hôm qua. Sáng nay, trong khi chờ các cậu, mình đã hoàn tất. Nhưng mình mới chế tạo có hai máy. Peter và mình sẽ lấy một máy. Bob lấy máy kia. Trong tình thế này, đó đúng là cái ta đang cần! Bộ đàm sẽ dễ bị phát hiện quá. Tốt hơn là đừng để ai chú ý!
– Máy định… định vị của cậu dùng để làm gì? Ronny quan tâm hỏi.
– Trước hết đó là máy chỉ hướng, thám tử trưởng giải thích. Nó phát ra những tiếng bip-bip. Tiếng bip-bip này càng nhiều và càng mạnh khi ta đến gần một người khác đang cầm máy định vị. Máy chỉ gồm một mặt đồng hồ đơn giản có kim chỉ cho biết tín hiệu xuất phát từ bên trái hay bên phải, hay từ phía trước. Mỗi máy định vị vừa có khả năng phát và thu. Máy rất nhỏ, cho phép bỏ trong túi dễ dàng. Trong trường hợp khẩn cấp, cái đèn đỏ sáng lên. Không cần đụng vào đó. Nó nghe theo giọng nói! Nếu gặp rắc rối, ta chỉ cần kê máy lên gần miệng và kêu “Cứu!”, thì đèn đỏ sẽ sáng lên ngay trên những máy khác!
– Trời ơi, Hannibal! Chuyện gì cậu cũng làm được hết! Ronny kêu. Cậu đúng là thiên tài!
– Thật ra, mình ra sức hiện đại hóa tối đa các phương pháp điều tra của Ba thám tử trẻ, – Hannibal giải thích, cố ra vẻ khiêm tốn, nhưng không thành công lắm – Máy định vị này chỉ có thể nhận tín hiệu của những máy định vị giống như nó. Tầm hoạt động của nó khoảng năm kilômét.
– Cậu đưa máy nhanh cho mình đi, Bob nói. Mình sẽ ra hội chợ tìm các cậu ngay khi có thể…
Nói xong, Lưu Trữ Nghiên Cứu ra sân, lấy xe đạp rồi báo với bà Jones là đi nha sĩ.
Hannibal, Peter và Ronny cũng lên đường.
– Cậu đi làm việc ngay đi, để không gây nghi ngờ. Nhưng nhớ cảnh giác theo dõi tất cả những gì xảy ra xung quanh quầy của cậu. Peter sẽ theo dõi các nghệ sĩ đang diễn tập. Còn mình sẽ đi lảng vảng giữa các quầy và các lều tìm xem có chi tiết gì khả nghi không. Thống nhất nhé?
Peter và Ronny gật đầu. Rồi ba bạn chia nhau ra đi, đi vào đám người hội chợ đang làm việc.
Khi đến nha sĩ, Bob phải chờ một chút, vì nha sĩ có việc khẩn và sẽ đến trễ. Lưu Trữ Nghiên Cứu bực mình bắt đầu lật mấy tờ tạp chí để trên bàn trong phòng chờ. Rồi Bob lại thấy tờ nhật báo ngày hôm nay, lật ra xem báo có nói đến vụ xổng chuồng của Rajah hay không.
Đột nhiên, Bob phát hiện một thông báo ngắn:
Tìm… mèo nhồi bông
“Tìm cho mấy đứa con những chú mèo nhồi bông, màu đen, thân hình chữ Z, nháy một mắt, vòng đeo cổ đỏ. Bất kỳ con vật nào phù hợp với mô tả trên sẽ được mua với giá 25 đô la. Gọi điện thoại số 7-2222 ở Rocky”.
Bob giật mình! Mô tả trong thông báo hoàn toàn phù hợp với chú mèo mà Peter đã trúng thưởng – rồi làm mất – tối hôm qua!
Bob vội vàng xé mẩu thông báo, rồi lao ra cửa đúng lúc cô trợ lý nha sĩ ra gọi đến lượt Bob vào phòng khám.
– Em xin lỗi! Bob nói với cô gái. Em phải đi gấp!
Trước khi cô gái kịp hoàn hồn, Bob đã ra tới đường và đang leo lên xe đạp…