– Câu trả lời nào? – Bob và Peter ngạc nhiên đồng thanh kêu lên.
Hannibal đã mở miệng để giải thích, nhưng đột nhiên, cậu chỉ vào con đường, bên hông trang trại.
– Mình thấy người – Hannibal la lên – Họ đến đây. Nếu là bọn cao bồi ghê gớm kia…
Nhưng Peter đã nhận dạng được nhóm người mới đến.
– Ba mình và bác Andy – Peter nói – Cảnh sát trưởng và sếp Reynolds đi cùng.
Mừng rỡ, Diego và Ba Thám Tử Trẻ vội vàng ra gặp đoàn người.
– Peter – ông Crentch kêu từ xa ngay khi nhìn thấy con trai – Con có bị thương không?
– Không sao hết, ba à – Peter nở một nụ cười rộng nói.
Nhưng ông Andy không mỉm cười.
– Các con đã làm gì ở ngoài suốt cả đêm vậy? – Ông nghiêm khắc hỏi.
Nhưng ông dịu lại khi nghe Bob trình bày sự cố đã nhốt bốn bạn trong hang.
– Một vụ đất trượt giúp tụi con có được chỗ ẩn trốn, nhưng một vụ khác làm cho tụi con bị kẹt bên trong, nhưng cuối cùng tụi con đã tìm ra được chuyện gì đã xảy ra với Don Sebastian và ba tên rượt theo ông.
– Và cùng lúc giải luôn được vụ bí ẩn – Cảnh sát trưởng mỉm cười nói thêm.
– Và cũng làm cho ba mẹ các cậu lo lắng – sếp Reynolds sẵng giọng kết thúc – Pico Alvaro đã nói về tham vọng điên rồ muốn cứu trang trại của các cậu và chúng tôi đã tìm kiếm các cậu suốt cả đêm. Chú của Hannibal, hai phụ tá của ông, cả ông Norris và người của ông ấy đang lục soát phía bên kia sông. Các cậu phải giải thích thật rõ về cuộc mạo hiểm này.
– Thưa bác… – Peter bắt đầu nói.
Nhưng Hannibal ngắt lời.
– Tụi cháu sẽ kể tất cả trên đường đi – Hannibal nói – Cháu không muốn phải lo thêm nữa. Bác có thể báo chú Titus về trang trại Alvaro gặp tụi cháu không ạ?
– Được. Nhưng cậu phải có lý do đủ khả năng làm cho tôi hài lòng. Tôi không chấp nhận những cậu bé mạo hiểm phiêu lưu chơi trò Robinson ở quận tôi.
Canh sát trưởng dùng bộ đàm để yêu cầu những người cứu hộ còn lại hãy tập trung trở về trang trại bị cháy. Vừa đi, đúng như đã hứa, các thám tử vừa kể lại câu chuyện, mô tả cuộc tìm kiếm thanh gươm Cortès và vụ đụng độ với ba tên cao bồi. Khi kể xong, mọi người đã về đến trang trại.
Chú Titus, Hans và Konrad đã có mặt ở đó. Xa hơn một chút có ông Norris, Skinny, Cody và hai người đàn ông.
Phụ tá của cảnh sát trưởng đang chờ trong xe.
Chú Titus chạy ra với Hannibal.
– Hannibal! Cháu có bị sao không? Còn các bạn của cháu?
– Tụi cháu đều bình an vô sự, chú ạ.
Skinny cũng bước đến gần, cùng ba cậu ấy và Cody.
– Trời! – Nó cười khẩy nói – Tưởng bọn mày khôn hơn chứ! Bị mắc bẫy như một lũ ngốc nghếch.
– Đủ rồi con – ông Norris nghiêm khắc nói – Các cậu à, tôi rất vui mừng khi thấy các cậu không bị sao cả!
– Nhưng các cậu chưa nói cho tôi biết tại sao ba tên cao bồi kia lại săn lùng các cậu? – Cảnh sát trưởng ngắt lời.
– Bởi vì bọn chúng đã dàn xếp để làm cho anh Pico bị buộc tội đốt lửa trại – Peter kêu – trong khi đó có thể chính bọn chúng đã đốt trang trại của anh Pico!
Cody như gầm lên:
– Chính thằng Alvaro đã gây nên vụ cháy bụi cỏ. Nó quá vô trách nhiệm, không thể nào làm chủ một trang trại.
– Ngày mốt, trang trại sẽ không còn là của anh ta nữa! – Skinny ác miệng nhắc nhở.
– Ba đã bảo con im mà – ông Norris giận dữ về sự can thiệp của con trai – Cả anh nữa, Cody! Anh đừng có nhúng mũi vào chuyện này.
Ông quay sang Hannibal:
– Cậu Jones à, cậu có chứng minh được rằng Pico Alvaro không gây nên vụ cháy bụi cỏ khô khi đốt lửa trại không?
– Thưa ông Norris, tụi cháu biết anh ấy không phải là thủ phạm – thám tử trưởng trả lời – Lúc ba giờ chiều hôm đó, anh Pico đang đội nón trên đầu khi đang đứng nói chuyên với tụi cháu tại sân vận động trường. Do chú cảnh sát trưởng nói rằng đám lửa trại được đốt trước ba giờ, anh Pico không thể nào làm mất nón gần lửa trại.
– Ngoài ra, chính Skinny và ông Cody đây cũng đã thấy anh Pico đang còn nón, bởi vì hai người cũng có mặt tại sân vận động – Bob nói thêm.
– Tôi không nhớ là có thấy Pico đội nón – Skinny tuyên bố.
– Nó có đội đâu mà thấy được – Cody hùa theo.
– Có, anh Pico đang đội nón. Tôi xin xác nhận như vậy – Thám tử trưởng vẫn nói – Và anh ấy vẫn còn đội nón khi chúng tôi cùng anh ấy về trang trại chiều hôm đó. Khi bước vào kho thóc, anh ấy đã treo nón vào cái móc gần cửa, rồi khi nghe báo tin cháy, anh ấy chạy đi, mà quên lấy nón. Đáng lẽ nón đã cháy trong kho thóc. Nhưng nón đã không cháy! Ba tên cao bồi đã đến kho thóc trong khi mọi người đang bận dập cháy trên đồi. Bọn chúng ăn cắp nón và mang đi bỏ gần chỗ đốt lửa trại để làm cho anh Pico bị liên lụy.
– Các cậu không có bằng chứng về chuyện này – Cody không giữ được bình tĩnh, gầm lên – Tại sao bọn cao bồi lại muốn hại thằng Alvaro… nếu bọn cao bồi ấy không do các cậu bia đặt ra.
Hannibal không thèm để ý đến lời mới nói và nhìn cảnh sát tưởng nói tiếp:
– Thế là bọn chúng cần một kẻ bung xung để nhận tội thay chúng, bởi vì thật ra, chính bọn chúng đã đốt lửa trại, bất chấp quy định. Và cháu cũng tin chắc rằng chính bọn chúng đã đốt cháy kho thóc và trang trại.
Cảnh sát trưởng Reynolds hỏi:
– Hannibal, cậu có chứng cớ gì về sự phạm tội của bọn chúng không?
– Và làm thế nào để tìm ra bọn cao bồi đó – cảnh sát trưởng khi hỏi thêm.
– Có lẽ phải tìm ở trang trại ông Norris.
Ông Norris tức giận xen vào:
– Cậu định ám chỉ tôi có liên quan đến bọn ấy và tôi có trách nhiệm về những việc làm không hay của bọn chúng à?
– Hoàn toàn không, thưa bác. Thậm chí, cháu nghĩ rằng bác không hề hay biết về sự tồn tại của bọn chúng. Nhưng có một người ở đây biết rõ bọn chúng. Bọn chúng không tự một mình đến kho thóc để lấy nón của anh Pico, đúng không, Skinny?
– Con à? – ông Norris nhìn con trai la lên.
– Nó khùng rồi ba ơi, ba đừng nghe nó!
Hannibal thọc tay vào túi áo lấy ra xâu chìa khóa xe.
– Tụi cháu đã tìm thấy bộ chìa khóa này trong kho thóc – Hannibal giải thích – Ba tên cao bồi đang tìm chìa khóa. Đó là lý do tại sao tụi cháu bị bọn chúng trượt theo: bọn chúng muốn lấy lại xâu chìa khóa tố cáo bọn chúng… xâu chìa khóa mà bọn chúng đã làm mất khi đi lấy nón của anh Pico. Cháu đoán chắc đây là chìa khóa xe tải nhẹ trang trại bác Norris.
– Xe tôi à? – ông Norris thốt lên và quay sang xe mình.
– Dạ đúng, thưa bác, cháu tin chắc – Hannibal nói – Bác có muốn cháu thử không… trừ phi con trai của bác cho phép so sánh với bộ chìa khóa đang cầm?
Skinny đỏ mặt.
– Tôi… tôi… – Skinny cà lăm.
Rồi nó trừng mắt nhìn Cody:
– Ba ơi, con đưa chìa khóa của con cho Cody. Cody nói là bị mất chìa khóa khi có cháy. Cody không hề cho con biết rằng…
– Đồ mách lẻo mắc dịch – Cody tức tối thốt lên. Đúng, xâu chìa khóa này của tôi. Tôi đánh mất khi lấy cái nón của tên Mêhicô. Nhưng Skinny biết chuyện mà.
Bây giờ mọi ánh mắt đều chĩa và ông quản lý trang trại Norris.
– Bọn cao bồi ngu ngốc kia là bạn tôi – hắn nói tiếp – Chúng đang… gặp rắc rối, nên tôi giúp và cho chúng cắm trại trên đất của ông chủ tôi. Tôi đã dặn kỹ là không được đốt lửa trại, nhưng bọn ngu đã không nghe. Tôi biết là nếu biết sự thật, ông Norris sẽ đuổi việc tôi. Chúng tôi đến trang trại Alvaro, tôi thấy nón của Pico trong kho thóc, tôi lấy và sau đó tôi bỏ gần chỗ đốt lửa trại của đám bạn tôi. Xui xẻo là tôi đánh mất xâu chìa khóa.
– Sao anh không tìm ngay? – Cảnh sát trưởng nghiêm khắc hỏi.
– Thì… tôi… tôi vội muốn lấy cái nón đi… tôi sợ bị thấy và…
– Và kho thóc đang cháy! – Peter la lên.
– Ơ ơ… đâu phải lỗi tại tôi. Tôi không hề muốn gây thiệt hại gì. Tôi chỉ muốn tránh không để ông chủ phát hiện Cap, Pike và Tulsa trên đất mình… và cả đám lửa trại mà bọn chúng lỡ đốt. Nhưng khi nghe nói là chúng tôi muốn sáp nhập trang trại Alvaro vào đất mình, ba thằng ngốc ấy tưởng giúp ích cho chúng tôi khi đốt kho thóc và trang trại. Khi tôi hay tin, thì đã quá trễ… Và chìa khóa tôi còn trong kho thóc.
– Ông đã luôn tìm cách ngăn cản chúng tôi giúp nhà Alvaro – Bob giận dữ nói – ông và Skinny. Các người đã rình rập, nghe lén ở cửa sổ, hù dọa chúng tôi…
– Tôi chỉ làm công việc của mình – Cody phản đối.
– Từ nay anh được miễn làm công việc ấy – ông Norris phẫn nộ phán – Anh đi gom hành lý đi. Tôi đuổi việc anh. Còn con nữa – ông Norris nói với Skinny – ba sẽ nói chuyện với con sau.
– Cody được phép đi thu gom hành lý, nhưng phụ tá của tôi sẽ đi theo. Ngay từ bây giờ, tôi buộc tội Cody vì đã tạo bằng chứng giả để tố cáo Pico Alvaro…. trong khi chờ nghe những lời buộc tội khác nghiêm trọng hơn.
Cảnh sát trưởng, phụ tá của ông và Cody ra đi bằng xe. Ông Norris ra lệnh cho con trai lên xe tải nhẹ chờ, rồi quay sang bốn cậu:
– Tôi muốn có trang trại Alvaro và tôi sẽ có – ông thô lỗ tuyên bố – Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định chiếm đoạt trang trại bằng những cách bất lương. Xin lỗi các cậu!
Trước khi đến lượt mình ra đi, Reynold mỉm cười với bốn bạn.
– Các cậu đã chứng minh rằng Pico Alvaro hoàn toàn vô tội, giỏi quá! Anh ấy sẽ được thả ngay. Các cậu làm việc giỏi thật!
Chú Titus xem đồng hồ.
– Đã đến lúc các cháu đi tắm rửa và ăn chút gì – chú nói với ba thám tử và Diego – Rồi sau đó ta sẽ xem các cháu đủ khỏe để đến trường chưa.
– Thưa chú – Hannibal trịnh trọng trả lời – chú hãy để cho tụi cháu ở lại đây thêm 15 phút nữa. Cháu nghĩ như vậy là đủ!
– Đủ để làm gì hả Babal? – Bob ngạc nhiên hỏi.
– Để ngăn cản ông Noris chiếm đoạt trang trại nhà Alvaro! – Hannibal tuyên bố – Và để tìm ra thanh gươm Cortès.
– À! Lúc nãy cậu nói là cậu đã có câu trả lời – Diego la lên.
– Đúng! – Thám tử trưởng khẳng định – Theo mình!
Trong khi Hans và Konrad lên xe tải nhẹ ngồi chờ, Hannibal lên đường cùng các bạn và chú Titus. Trời đã tạnh mưa, ánh mặt trời yếu ớt đang cố đâm xuyên qua mây. Khi đến gần cầu bắc qua con rạch, thám tử trưởng dừng lại.
– Các cậu có nhớ trích đoạn nhật ký thiếu úy Mỹ dưới quyền tướng Fremont? – Hannibal hỏi – Đoạn ông khẳng định đã thấy Don Sebastian trên ngọn đồi cao ở phía đông sông Santa Inez?
– Nhớ – Peter nói – Và chính cậu đã lưu ý với bọn mình rằng ông ấy viết sai bởi vì không có ngọn đồi nào nằm ở phía đông.
– Thì hôm nay đã có giống y như đáng lẽ phải có hồi năm 1846! – Hannibal đắc thắng thốt lên – Nhìn đây!
Đúng vậy. Nay khi con rạch đã biến mất và nhường chỗ cho một dòng sông chảy xiết, dường như sông Santa Inez đã nhân đôi. Cortès cưỡi con ngựa không đầu đứng sững trên chỗ đất cao nhìn xuống một nhánh sông, tức là phía trên con rạch cũ.
– Vào năm 1846 và trước đó nữa – Hannibal giải thích – có lẽ sông Santa Inez được chia làm hai nhánh giống hệt nhau như ngày hôm nay… chứ không giống như hôm qua. Mình nghĩ rằng vào năm 1846, khi đến đây, thiếu úy Mỹ đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Về sau, một vụ trượt đất đã dựng lên chỗ đất nhô và tách riêng một nhánh sông. Có lẽ một vụ trượt đất như vậy đã bịt kín lối vào hang. Thế là một nửa sông đã trở thành con rạch và đã khô cạn đi theo thời gian
– Và trên bản đồ thời đó – Bob nhận xét – không thể nào phân biệt được một dòng sông với một con rạch.
– Vậy là rút cục ông thiếu úy nói đúng – Peter nói – Đúng là ông đã thấy Don Sebastian trên ngọn đồi. Thiếu úy đã thấy ông động đậy, nên thiếu úy tưởng là đã thấy con ngựa động đậy luôn, là vì thiếu úy tưởng đó là ngựa thật. Thiếu úy không hề biết là có bức tượng.
– Đúng, Peter à. Nhưng ta hãy leo lên đó! Có lẽ ta sẽ tìm ta lời giải của vụ bí ẩn.
– Ý cậu nói lời giải của vụ mất tích thanh gươm hả? Cậu nghĩ bọn mình đã bỏ sót một chi tiết khi xem xét tượng à?
– Tro… Bụi… Mưa – Đại dương! – Thám tử trưởng hát lầm rầm – Mình tin chắc đó là bức thông điệp cuối cùng mà Don Sebastian gởi cho con trai José. Về việc này, không còn gì nghi ngờ nữa hết. Các bạn thử suy nghĩ đi! Mưa sinh ra từ đại dương và cuối cùng lại quay về đại dương. Thế còn tro thì quay về đâu? Bụi thì đi đâu? Nên nhớ rằng dân Tây Ban Nha ở Californie rất sùng đạo. Họ…
– Tro trở về với tro! – Diego la lên.
– Và cát bụi trở về với cát bụi – Bob nói tiếp – Đó gần giống cái câu người ta thường đọc trong lễ tang. Dù sao, câu này có nghĩa rằng cuối cùng mọi vật đều quay về nơi xuất xứ.
– Đúng, Bob à! – Hannibal tán thành – Bị trọng thương, Don Sebastian chỉ kịp để lại một bức thông điệp mà con trai sẽ hiểu được. Ông chỉ nơi ông đã giấu thanh gươm của nhà chinh phục. Gươm đã quay trở về nguồn, bên cạnh chính Cortes.
Nhóm nhỏ vừa mới đến trước tượng cưỡi ngựa.
– Ý cháu muốn nói rằng thanh gươm được giấu trong tượng, giống như cái bảo vệ bao à? – Chú Titus nói.
– Nhưng bọn mình đã xem xét tượng này rất kỹ mà – Diego bắt bẻ – Thanh gươm không thể nào giấu bên trong được.
– Cậu đừng nói rằng Don Sebastian đã chôn gươm nhé – Peter nói thêm – Chỉ nghĩ đến việc lại phải đào đất, là mình thấy ngán đến tận cổ.
– Yên tâm đi Peter, ta sẽ không phải dào đất. Ta đã thấy ngạc nhiên rằng Don Sebastian lại tách thanh gươm quí báu khỏi cái bảo vệ bao. Thì bây giờ mình đã đoán ra được nguyên nhân.
– Nói nhanh đi? Thanh gươm đâu?
Hannibal nở một nụ cười rộng.
– Các cậu có nhớ hủ sơn đen mà ta đã tìm thấy trong hang, và được Don Sebastian dùng để viết bức thông điệp không? Trước khi viết bốn từ cốt yếu gởi cho José, ông đã dùng sơn để làm việc khác. Ông đã trả thanh gươm lại cho chủ sở hữu đầu tiên của nó… thanh gươm không giấu bên trong tượng các bạn à. Mà là giấu… trên đó!
Hannibal vừa nói vừa nắm lấy thanh gươm tưởng như bằng gỗ treo bên hông tượng Cortès. Cậu kéo thật mạnh, thanh gươm sút ra, kéo theo những cái đinh giữ nó. Đi ngang, gươm va vào thân con ngựa không đầu… và kêu leng keng. Khi đó, Hannibal rút ra khỏi túi một con dao và tiến hành cạo một phần bề mặt bao gươm. Đúng lúc đó, cuối cùng mặt trời lóe lên được giữa hai đám mây, và trên phần vừa mới cạo, làm óng ánh những tia vàng. Hannibal cạo nữa. Dưới ánh mắt thích thú của mọi người, bao gươm óng ánh muôn màu: xanh dương, đỏ, xanh lục… Hồng ngọc, ngọc lam, ngọc bích và cả kim cương nữa.
Hannibal cố gắng kéo thanh gươm ra khỏi bao. Lưỡi gươm ánh lên.
– Thanh gươm Cortès đây! – Thám tử trưởng trịnh trọng tuyên bố.