Cảnh sát trưởng Reynolds gọi cho cảnh sát Los Angeles để họ tiến hành chính thức bắt giữ Anna Lessing. Sau đó khai thác thông tin của Hannibal, ông đưa bức thông điệp radio đến cảnh sát San Diego, rồi mọi người ra biên giới Mehicô bằng xe Cadillac của hai người Nanda, do Ndula lái.
– Tốt lắm, cậu à. Reynolds nói với Hannibal. Nhưng bây giờ ta làm cách nào để ngăn cản bọn chúng bỏ trốn cùng Ian đây?
– Cháu không chắc là ta sẽ làm được – Hannibal thừa nhận – nhưng cháu nghĩ ta có nhiều cơ may thành công. Sau khi nhận dạng được Ian nhờ vết sẹo, bọn chúng mang Ian lên trên nhà, và cháu có nghe bọn chúng nói chuyện với nhau qua điện thoại.
– Nói chuyện với ai? Peter hỏi.
– Chắc là với đồng bọn. Dù sao cũng là với một kẻ đang ở Tijuana, bên Mehicô. Bọn chúng nói rằng lần này bọn chúng có được Ian trong tay chắc ăn rồi và sẽ áp dụng kế hoạch đã dự kiến.
– Kế hoạch gì? Reynolds hỏi.
– Cháu không biết. Hannibal thú nhận. Bọn chúng không giải thích.
– Nếu vậy thì ta có cơ may gì? MacKenzie bắt đầu nói.
– Ta có ba yếu tố chính, – Hannibal nói tiếp. Bọn bắt cóc có hẹn ở Tijuana, phía bên Mêhicô, lúc mười giờ đúng, và bọn chúng sẽ vượt biên cũng chính tại Tijuana.
– Phải, nhưng ở chỗ nào? Reynolds hỏi thêm. Bọn chúng có thể vượt biên bất cứ lúc nào và sau đó chờ đến giờ hẹn.
– Bọn chúng nói là có việc gì đó phải làm ở San Diego, và sẽ ở đó cho đến giờ hẹn. Vậy bọn chúng qua biên giới vài phút trước khi đến mười giờ tối.
– Ta sẽ chờ bọn chúng! MacKenzie la lên.
– Ta không cần biết kế hoạch của bọn chúng, cũng như không cần biết chúng hẹn gặp ai bên Mehicô, bởi vì ta sẽ tóm bọn chúng phía bên biên giới của ta.
– Dạ đúng. Hannibal nói.
– Nhưng cậu nghĩ bọn chúng sẽ vượt biên như vậy, chở Ian trong xe à? Bob hỏi. Như vậy có quá mạo hiểm đối với bọn chúng không? Cậu không nghĩ bọn chúng sẽ hóa trang hay sẽ trốn tránh bằng cách nào đó sao?
– Bob nói đúng, Babal ơi. Peter kêu. Thế nào bọn chúng cũng biết cảnh sát đuổi theo chúng và sẽ canh chừng ở biên giới. Dù bọn mình có bị thế nào đi nữa, thì lôgic là chú MacKenzie và chú Ndula sẽ báo cảnh sát.
– Nhưng nếu bọn chúng hóa trang, thì làm thế nào phát hiện được bọn chúng? MacKenzie lo lắng hỏi.
– Đó là nghề của chúng tôi – cảnh sát trưởng nói. Chúng tôi đã được học cách tìm ra các chỗ trốn giấu và phát hiện các bộ hóa trang.
Hannibal gật đầu, nét mặt đăm chiêu. Chiếc xe to đâm thẳng về hướng nam. Trời đã tối khi xe dừng lại, hơn chín giờ tối, ngay trước đồn cảnh sát San Diego. Hai xe cảnh sát đi theo cho đến đồn biên phòng.
– Còn nửa tiếng nữa. Hannibal nhìn đồng hồ nói. Sau đó, bọn chúng sẽ tìm cách vượt biên bất cứ lúc nào.
– Đâu chỉ có mình bọn chúng! Peter nản lòng nhận xét.
Thật vậy, từng đoàn xe dài liên tục, nối đuôi nhau đi về biên giới, trên nhiều làn song song.
– Làm thế nào nhận ra chúng trong đám này? MacKenzie hỏi.
– Các lính biên phòng đều có nhận dạng của chúng. Reynolds trả lời, chưa nói nhận dạng của chiếc Lincoln và chân dung của Ian. Cảnh sát Mehicô cũng nhận được các thông tin và biết về cuộc hẹn dự kiến. Họ sẽ phát hiện mọi hoạt động khả nghi phía bên kia biên giới.
– Còn ta, ta cần phải làm gì? Ndula hỏi.
– Chờ đợi và quan sát, Reynolds trả lời.
Xe Cadillac được cho đậu ngay ven đường, để mọi người có thể quan sát tất cả các làn xe. Một xe cảnh sát đậu ngay giữa, trước chốt biên phòng; xe thứ nhì đậu phía bên kia đường.
Lúc đó là mười giờ kém mười.
– Nhìn kìa! MacKenzie nói. Có một chiếc Lincoln xanh dương.
Những người trong chiếc Cadillac cúi ra phía trước quan sát chiếc xe to đang tiến gần chốt kiểm soát. Lính biên phòng, cùng với một cảnh sát San Diego chờ sẵn, nhìn vào trong xe.
– Không phải bọn chúng. Peter rên rỉ.
– Dù chúng có hóa trang kỹ đến mấy, cũng sẽ không giúp ích gì cho chúng đâu, Reynold nói. Lính sẽ lục soát bất cứ chiếc xe nào có chở một cậu bé cỡ tuổi Ian. Hóa trang không giúp được gì khi cảnh sát truy lùng một người nhất định.
– Nhưng bọn bắt cóc biết được như vậy chứ? Bob nói. Rõ ràng là một bộ ba gồm một người vạm vỡ, một người cao và một người trẻ mập – xin lỗi Hannibal, ý mình muốn nói là hơi tròn trịa – sẽ gây chú ý.
– Đúng, Hannibal nói. Vì vậy mà mình nghĩ bọn chúng sẽ vượt biên trong một chiếc xe thường xuyên đi qua biên giới và sẽ không gây chú ý.
– Một chiếc giống như thế này à? MacKenzie hỏi
Hai chiếc xe ca đang tiến đến biên giới. Cảnh sát San Diego ra lệnh dừng lại và lên xe. Từ chiếc Cadillac, có thể nhìn thấy cảnh sát đi qua chậm bên trong xe ca. Rồi cảnh sát bước xuống và ra lệnh cho hai xe ca đi tiếp.
– Thua rồi. Ndula nói.
– Hy vọng là không. Hannibal nói nhưng không tự tin lắm.
Nhiều xe tiếp tục chạy qua.
Đã mười giờ kém hai.
– Có lẽ bọn chúng qua rồi, mà ta không hay. Reynolds nói. Bây giờ tốt nhất là liên lạc với cảnh sát Mehicô, phòng trường hợp họ phát hiện được cuộc gặp. Họ sẽ…
Đúng lúc đó, tiếng bíp bíp điếc tai vang lên trong xe Cadillac. Mọi người giật mình. Mọi ánh mắt quay sang Peter.
Tếng bíp bíp xuất phát từ túi của Peter.
– Tín hiệu khẩn cấp! Peter la lên.
– Tắt ngay cái nhạc ấy đi, cảnh sát trưởng ra lệnh. Ta cần…
– Không, không, Hannibal vui mừng reo lên. Nhìn đồng hồ đi Peter. Kim sẽ chỉ đúng hướng cho ta. Mọi người hãy tìm một chiếc xe khả nghi, bọn bắt cóc đang gần sát đây thôi.
Peter nhìn mặt đồng hồ. Kim chỉ con đường, nơi xe đang bò chậm như rùa. Không thấy xe Lincoln xanh nào, không có xe ca, mà là hàng trăm chiếc xe con và bốn năm chiếc xe tải nhẹ.
– Đi! Hannibal quyết định.
Mọi người bước ra khỏi Cadillac và đi bộ trên đường. Trên làn xe ngay giữa có một chiếc xe tải hư cũ, mang bảng số Mêhicô, và hai bên hông có đề chữ cho biết xe thuộc một nông trang Mehicô sản xuất xà lách. Khi xe tải chạy qua chốt biên phòng chính giữa, kim hướng ngay về phía xe.
– Bọn chúng đây rồi! Hannibal la lên. Nhanh!
Theo sau Reynolds, mọi người đến xe tải đúng lúc nó dừng trước chốt kiểm soát. Lính biên phòng đang kéo tấm bạt phía sau xe lên, nhìn vào bên trong, lắc đầu và ra hiệu cho viên cảnh sát có thể cho xe tải đi.
– Không! Hannibal la lên. Bọn chúng trên xe này.
Lính biên phòng lắc dầu.
– Tôi rất tiếc, cậu bé à. Trên xe chỉ có người tài xế Mehicô thôi. Thùng xe trống rỗng.
– Không thể được! Hannibal phản đối. Nghe này, tín hiệu mạnh hơn bao giờ hết!
Thật vậy, tiếng bíp bíp át cả tiếng xe chạy. Một lần nữa, Reynolds và Ndula vén tấm bạt lên. Không có gì hết.
– Chắc là máy bị chạm mạch, MacKenzie nói.
Hannibal nhìn vào thùng xe. Rồi cậu bước sang một bên, nhìn bên ngoài. Mặt thám tử trưởng sáng rỡ.
– Không, chú Mac à. Mạch rất tốt. Chú hãy nhìn xem: bên ngoài xe tải dài hơn bên trong một mét. Đáy là đáy kép.
Cảnh sát trưởng và hai lính nhảy vào xe, xem xét thành xe. Cảnh sát trưởng lắc dầu.
– Không có cửa, Hannibal à.
– Không! Bọn chúng khôn lắm. Bọn chúng cho đặt tấm vách này sau khi ngồi ở cuối xe tải. Chính vì vậy mà bọn chúng đã phải dừng lại ở San Diego. Phải phá tấm vách này ra.
– Cẩn thận, anh cảnh sát trưởng ơi, Ndula can thiệp. Bọn chúng có súng.
Reynolds ra lệnh cho những người cảnh sát đứng sát vào hai bên xe tải, rồi rút súng ra.
– Chúng tôi biết các người đang trốn trong này. Các người đang bị bao vây. Hãy đập vách và bước ra, tay đưa lên trời.
Có hồi im lặng thật lâu, rồi nghe tiếng kêu rắc. Tấm vách bị đập phá bằng cú đá chân, rồi Walt và Fred bước ra, tay ngoan ngoãn giơ lên, không hề tìm cách tự vệ.
– Mày à? Walt thốt lên khi thấy Hannibal. Làm cách nào họ tìm được mày nhanh thế? Và làm cách nào mọi người phát hiện chiếc xe tải này!
– Im lặng! Reynolds hét lên và tước vũ khí của hai tên.
Cảnh sát San Diego phát hiện Ian bị trói và nhét giẻ trong miệng trong ngăn mật. Họ giải thoát cậu, Ian chạy ra.
– Mình rất mừng được gặp lại các bạn! Các cậu làm cách nào mà tìm ra mình vậy?
– Tôi cũng không biết nữa, Ndula nói. Tôi biết là nhờ tín hiệu, nhưng làm cách nào Hannibal cho tín hiệu lên chiếc xe tải chưa bao giờ thấy này?
– Không phải cháu đưa máy lên xe tải, Hannibal trả lời. Mà là Fred.
– Fred hả? Bob và Peter đồng thanh hỏi lại.
– Các cậu có nhớ rằng, khi còn trong xưởng, mình đã nói với Fred rằng Ian có micro trong túi. Mình nói vậy, bởi vì mình đang giữ máy tín hiệu trong túi mình, và mình muốn Ian bị lục soát trước. Khi Fred thả Ian ra, thì mình đứng gần hắn đến nỗi khi quay lại, hắn xém làm mình ngã. Mình bám vào hắn để không bị té, và mình lợi dụng để nhét máy tín hiệu vào túi hắn.
Thám tử trưởng mập ra vẻ rất tự mãn.
– Chính vì vậy mà cả Fred lẫn Walt chưa bao giờ thấy mình dùng máy tín hiệu: chính Fred đang mang nó trên người. Tiếng bíp bíp bị tắt, và còn đèn chớp đỏ không thấy được, bởi vì áo vét của Fred bằng vải rất dày, chưa kể hắn ngồi một mình phía trước.
Walt trừng mắt nhìn Fred:
– Đồ ngu! Hắn hét lên.
– Mày mới ngu! Fred cũng trừng mắt đáp lại. Chính mày đã lên vụ này.
– Dẫn bọn chúng đi. Reynolds ra lệnh và gớm ghiếc quay mặt đi chỗ khác.
Hai tên vẫn còn cãi nhau khi bị cảnh sát dẫn đi, Reynolds nghiêm trang quay sang Hannibal.
– Đáng lẽ cậu phải báo trước chúng tôi rằng cậu đã giấu máy tín hiệu trên người Fred. Ông nói.
– Cháu không chắc là sẽ hoạt động, thưa chú. Cháu sợ chú ý vào cái máy này và không dùng biện pháp khác để tìm bọn bắt cóc. Dù sao, bọn chúng vẫn có thể tìm ra máy, hoặc thay quần áo khác. Nhưng bọn chúng đã không làm thế và máy đã hoạt động tốt.
– Đúng, cảnh sát trưởng nói. Máy đã hoạt động. Các cậu đã làm việc rất tốt.
Ba Thám Tử Trẻ phấn khởi tột độ. Ian cũng rất vui mừng, nay cậu đã được an toàn.
– Bây giờ ba có thể làm việc mà không cần phải bận tâm về mình nữa – Ian tuyên bố.
Ian mỉm cười với Hannibal. Hannlbal cũng mỉm cười lại. Có thể tưởng hai cậu là anh em sinh đôi, hơi bị mập so với tuổi.