Vụ Bí Ẩn: Vòng Tròn Thần Bí

Chương 12: Kẻ gây tai nạn



– Jefferson Long hả? Cảnh sát trưởng Reynolds vừa hỏi lại vừa ngả lưng vào ghế bành xoay. Tự nhiên là tôi có biết. Không có hội nghị ngành cảnh sát nào ở bang này diễn ra mà thiếu ông ấy.

Cảnh sát trưởng Reynolds nhìn Ba Thám Tử trẻ, nét mặt dò hỏi. Ba cậu xếp thành hàng trước mặt ông.

– Tại sao các cậu lại quan tâm đến ông Long? Reynolds hỏi.

– Nếu trả lời chú, thì cháu phạm tội không bảo mật – Hannibal thú nhận.

– À tôi hiểu. Khi cậu nói kiểu này, có nghĩa là ba thám tử trẻ đang lo một vụ mới. Thôi, được rồi. Miễn sao các cậu không mạo hiểm… Tôi có gặp ông Long ở các cuộc họp, và thỉnh thoảng thấy ông trên truyền hình. Tôi không phàn nàn gì về ông, ông ấy thông tin cho công chúng về tội ác và tội phạm. Ông ta nói mình tự thực hiện các cuộc điều tra với tư cách nhà báo. Điều này hoàn toàn sai. Theo tôi, ông ta giỏi moi thông tin người khác, ông ta biết cách gợi cho người khác nói chuyện. Thật ra, ông ấy không hề quan tâm gì đến công lý. Ông ta chỉ cần có một sự nghiệp để nhờ đó làm các buổi phát hình của ông có nhiều người xem hơn.

– Nói cách khác, đó là người bảo vệ công lý dỏm – Peter bình luận. Nhưng ông làm cách nào để nhận được bấy nhiêu huy chương của ngành cảnh sát?

Cảnh sát Reynolds nhún vai.

– Ông thông tin cho công chúng về những vụ buôn lậu, vụ trộm nhà, làm tiền giả, v.v. Cảnh sát cần gây lòng tin nơi công chúng, và theo cách của mình, thì Long có đóng góp vào việc này: ông ta khuyên dân gọi cảnh sát nếu để ý thấy một diều gì đó không bình thường ở xóm mình. Tóm lại, có thể nói là ông ta giúp cảnh sát.

– Nhưng ông ấy không phải là người bảo vệ công lý như tự xưng – Hannibal tóm tắt. Cháu đoán biết rằng ông ấy dùng kịch mà.

– Đó là nghề của ông ấy – cảnh sát trưởng gật đầu.

Sau khi cám ơn ông, ba thám tử trẻ đi bộ về.

– Thêm một ngõ cụt nữa – Hannibal rên. Ta đã biết được con người thật của ông Long, nhưng cũng biết chắc là ông ấy không liên quan gì đến bản thảo.

– Tại sao vậy? Bob hỏi.

– Bởi vì, nếu mình hiểu đúng, ông Long thật sự muốn giữ quan hệ tốt với cảnh sát, ông dựa vào đó mà lập nghiệp, và sẽ không mạo hiểm làm hỏng dường công danh để lấy cắp một bản thảo chỉ gây một chút phiền phức cho ông.

– Vậy thì sao ông ấy nói láo cậu về tập đoàn phù thủy? Peter hỏi.

– Ồ, không có gì lạ cả. Không có lý do gì một nhân vật quan trọng như ông lại đi tiết lộ với một đứa trẻ không quen biết về lỗi lầm trong quá khứ của mình. Dù sao đó chỉ là lỗi lầm vớ vẩn, chứ có phải là tội ác đâu. Mà cho dù ông Long có biết về bản thảo và muốn lấy cắp đi nữa, thì ông cũng không thể là thủ phạm: ông đang bận việc lúc đó mà.

Ba thám tử trẻ buồn bã chia tay ai về nhà nấy. Trong khi ăn tối cùng thím Mathilda và chú Titus, Hannibal tỏ ra lơ đãng và lo nghĩ. Rửa chén xong, Hannibal lên phòng, nằm xuống giường ngắm trần nhà. Thám tử trưởng mất hết hy vọng tìm ra mối liên quan giữa những người bạn cũ của bà Madeline Bambridge với việc bản thảo biến mất. Nhưng nếu không ai trong số họ là thủ phạm, thì kẻ nào đã lấy cắp bản thảo?

Hannibal nhớ lại buổi lối cháy nhà. Cậu nghe tiếng ngọn lửa gầm gừ chạm vào sườn tòa nhà Amigos cũ kỹ. Sau khi kéo ra khỏi phòng hầm, ba thám tử đứng ngoài đường nhìn đám cháy. Ông Grear đứng bên cạnh. Hai người trong gia đình Tremayne đã chạy đến, ông Thomas và bà Paulson cũng đã chứng kiến cảnh tượng. Chỉ có số người này biết rằng bản thảo đang nằm trong căn hộ Tremayne. Nhưng còn khả năng một trong số họ lấy bản thảo thì sao?

Cuối cùng Hannibal thiếp ngủ đi. Khi cậu mở mắt ra, mặt trời đang chiếu vào phòng qua cửa sổ. Vẫn cảm thấy chán nản và thất vọng, Hannibal đi tắm và thay quần áo. Rồi cậu gọi điện thoại cho Bob và Peter, hẹn gặp nhau ở trạm xe buýt trên con đường ven biển, sau khi ăn sáng xong.

Hannibal đến lúc gần chín giờ, Bob và Peter đang chờ.

– Sao, đêm qua cậu có nghĩ thêm được gì không? Peter hỏi.

– Không – Hannibal trả lời. Mình không thấy giải pháp nào khác, ngoài việc quay lại nhà anh Mập và tiến hành lại cuộc diều tra từ chỗ xuất phát.

– Không còn người nào để điều tra cả – Bob bắt bẻ.

– Không còn người nào có động cơ rõ ràng – Hannibal chỉnh. Nhưng còn lại những người có cơ hội, nếu không có động cơ. Ta chưa chú ý đến những người này. Ta chưa hề quan tâm đến họ.

– Nhân viên nhà xuất bản Amigos hả? Peter hỏi.

Hannibal gật đầu.

– Mình không nghĩ ai có thể chôm quyển bản thảo được – thám tử trưởng nói – nhưng ta đã xem xét các khả năng kia rồi.

Ba thám tử đạp xe đến West Los Angeles. Ba cậu vừa đến cửa nhà anh chủ nhiệm nhà xuất bản, thì một người đàn ông gầy, mặc áo khoác thể thao đang bước ra. Ông mỉm cười với ba cậu khi băng qua tiền sảnh.

Anh Mập, thường có sắc mặc hồng hào, hôm nay tái mét. Chú William đang bước dọc bước ngang, gào thét.

– Đúng là một âm mưu! Ông hét – Bọn chúng căm ghét tôi! Bọn chúng luôn căm ghét tôi! Lũ điên!

– Bình tĩnh đi chú Will ơi – Mập van xin.

– Bình tĩnh, bình tĩnh! Đối với cháu: nói bình tĩnh thì dễ quá! Cháu đâu bị tố cáo là kẻ gây hoả hoạn!

– Vụ hỏa hoạn là do cố ý à? Hannibal hỏi.

– Nghe nói vậy – Horace Treamayne trả lời – Người vừa mới ra khỏi đây đang thanh tra vụ hỏa hoạn, ông xin danh sách toàn bộ nhân viên nhà xuất bản và những người khách đến trụ sở vào ngày xảy ra hỏa hoạn.

– Hắn còn dám hỏi số tiền bảo hiểm sẽ được trả – William Tremayne nói thêm – tôi hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói này. Hắn ngụ ý tôi đã đốt nhà. Tất nhiên là số tiền sẽ được trả cho tôi, bởi vì chính tôi là người phụ trách tài chính cho nhà xuất bản. Mà cũng đúng là thu nhập cá nhân của tôi hiện đang giảm.

– Chú Will ơi, chú có bị kẹt tiền không? – Horace hỏi.

– Có, mà cũng không có – William Tremayne trả lời. Không có gì nghiêm trọng cả. Chẳng lẽ cháu cũng hùa theo bọn chúng. Chú đã phải cố gắng lắm mới nén được mình nước mặt tay thanh tra bảo hiểm kia. Chú không có mặt ở văn phòng khi xảy ra cháy. Chú đang ở nhà, cùng với cháu.

– Nhưng theo ông thanh tra, thì kẻ gây hỏa hoạn không cần có mặt tại chỗ. Chú cũng đã nghe ông y như cháu. Người ta đã tìm lại được tàn tích của một cơ cấu bằng nghề magnê với đồng hồ pin. Người ta có thể giấu trong tủ dưới cầu thang bất cứ lúc nào, từ sáu giờ sáng trở đi.

– Bộ cháu thật sự nghĩ rằng chính chú đã…

– Cháu không hề nói thế. Cháu chỉ nghĩ rằng trong trường hợp này, có chứng cớ ngoại phạm cũng vô ích. Có lẽ kẻ gây hỏa hoạn đang ở cách đó hàng chục cây số, khi bắt đầu cháy.

– Đó là Grear! William Tremayne la lên. Chính Grear đã đốt nhà. Ông này luôn ghét chú. Tay này là con chuột lắt, là con chuột chũi, ghét những ai hơi có bề thế một chút. Hay là Thomas. Ta biết gì về Thomas nào? Ta mới thuê tay này vào cách đây chưa đầy ba tháng.

– Chú Will à, chính chú đã nhận ông ấy vào…

– Tất nhiên, ông ta có thư giới thiệu, gửi gắm nhiều lắm. Nhưng giới thiệu, gửi gắm không có nghĩa gì.

Will Tremayne phóng đến cái bàn nhỏ, mở hộp xì gà ra.

– Quá đáng rồi! Ông la lên – Không còn điếu xì gà nào hết! Đây là giọt nước làm tràn ly!

Ông trừng mắt nhìn Mập.

– Hay chính là Paulson – ông nói tiếp. Bọn chúng đều ghét chú. Bọn chúng không tha thứ chú đã lấy chỗ ba của cháu. Thôi, ta sẽ làm thế này. Cháu đã thuê ba thằng nhóc để tìm ra quyển bản thảo vô duyên của cái bà tự cho mình là diễn viên. Vậy thì cứ cho tụi nó đi theo dõi nhà của Grear, Paulson và Thomas. Tụi nó sẽ thấy chuyện xảy ra khi thanh tra hỏa hoạn ghé thăm mấy người này. Chú dám chắc thủ phạm sẽ lộ tẩy, hắn sẽ cuốn gói chuồn đi. Chắc chắn sẽ như thế.

Không biết trả lời gì, Mập quay sang Ba Thám Tử Trẻ.

– Sao lại không? Hannibal nói. Có những tội ác hết sức lạ lùng đã được thực hiện vì những lý do càng kỳ lạ hơn nữa. Anh cứ cho tụi em địa chỉ, rồi tụi em sẽ theo dõi ba ngôi nhà này. Dù sao cũng chẳng có hại gì.

– Tùy các cậu.

Mập bước sang phòng làm việc bên cạnh phòng khách, mang về ba địa chỉ ghi trên ba tờ giấy rời.

– Được rồi – Hannibal nói. Em sẽ nhận bà Paulson, Bob sẽ kể lại cho ta nghe những gì ông Grear làm, khi không đi làm. Peter sẽ theo dõi ông Thomas.

Mập tiễn ba thám tử đến cửa. Trông anh rất lo lắng.

– Các cậu không phải nhận việc này là chỉ để cho chú của tôi bớt giận chứ? Anh hỏi.

– Không chỉ vì thế, Hannibal trả lời. Bọn em đã điều tra về mọi thành viên hội Vòng Tròn Bí ẩn của Madeline Bainbridge, ít ra là những người ta đã tìm được. Dường như không ai có cơ hội lấy cắp bản thảo. Bây giờ tụi em sẽ đi điều tra về những người biết bản thảo chỗ nào, và có cơ hội lấy. Bất cứ nhân viên nào của anh cũng đã có thể mượn chìa khóa trong văn phòng anh và làm thêm chìa khóa khác. Ba người mà chú của anh đã nghĩ đến đều có mặt lúc xảy ra cháy và đã nghe anh nói bản thảo đang nằm ở đâu. Ngoài ra, đúng là có thể chuyện thanh tra đến sẽ gây hoảng hốt. Không có gì chứng tỏ rằng vụ trộm bản thảo có liên quan đến vụ cháy, nhưng không thể loại bỏ khả năng này được. Mà còn một việc anh có thể làm giúp, trong khi tụi em đi vắng.

– Việc gì vậy? Mập hỏi.

– Chú anh có nói là ông đang chơi đánh bài với bạn bè khi bản thảo bị lấy cắp. Anh có thể nói chuyện với bạn bè xem có thật hay không.

– Cậu nghi chú Will thật hả? Mập ngạc nhiên hỏi.

– Em cũng không biết nữa – Hannibal trả lời. Em chỉ muốn kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của chú.

Horace Tremayne gật đầu.

– Hẹn gặp lại nhau tại đây, khi thanh tra hỏa hoạn đã gặp xong ba người bạn của ta – Hannibal kết luận.

Ba Thám Tử Trẻ ra đi, để lại anh Mập khá lo âu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.