– Hay ta gọi bác sĩ đi – Bob nói.
– Khoan đã – Peter phản đối. Bà đang tỉnh lại kìa.
Thật vậy, sau khi rên khẽ, Madeline Bainbridge đang mở mắt.
– Thưa cô, cháu có pha cà phê – Bob nói. Cô hãy cố gắng ngồi dậy uống chút cà phê.
– Chị Madeline ơi! Clara Adams nói thêm và ngồi xuống giường, tay vẫn cầm tách cà phê của mình. Chị tỉnh lại đi. Các cậu này lo cho hai chị em ta. Em không hiểu gì cả, các cậu nói ông Marvin đã cho ta uống thuốc ngủ.
Nửa tỉnh, nữ diễn viên ngồi dậy, lấy tách cà phê mà Bob đang đưa. Bà uống một hớp rồi nhăn mặt.
– Các cậu là ai vậy? Bà hỏi bằng giọng buồn ngủ. Các cậu làm gì ở đây?
– Cô uống cà phê đi, rồi tụi cháu sẽ kể hết cho cô nghe – Hannibal nói. Cô phải thật tỉnh để nghe tụi cháu.
Khi bà tỉnh hẳn, thám tử trưởng tiến hành trình bày tình hình.
– Anh Horace Tremayne đã thuê tụi cháu để tìm lại bản thảo của cô – Hannibal nói.
– Bản thảo của tôi à? Madeline Bainbridge hỏi lại – Bản thảo nào? Tôi không hiểu.
– Bản thảo về hồi ký của cô.
– Hồi ký của tôi à? Nhưng tôi chưa viết xong mà. Tôi nhận ra các cậu rồi! Các cậu đã đến tối hôm bữa. Cậu đã xuống từ ngọn đồi trong khi chúng tôi làm… làm…
– Lễ Sabbat – Hannibal nói hết câu. Tụi cháu biết chuyện, thưa cô.
Thám tử trưởng đưa lọ thuốc cho bà nữ diễn viên.
– Tụi cháu tìm thấy cái này trong phòng tắm, đây là thuốc ngủ. Tụi cháu nghĩ ông Marvin Gray đã cho thuốc ngủ vào thức uống hay thức ăn, để không cho cô mở cửa hay trả lời điện thoại trong khi ông ấy đi vắng.
– Thức uống hả? Bà nữ diễn viên vừa hỏi vừa nhìn lọ thuốc. Chúng tôi chỉ uống chút trà của Marvin pha.
– Chuyện như thế này có bao giờ xảy ra chưa? Bob hỏi.
– Hôm bữa tôi cũng thiếp ngủ giữa buổi trưa. Clara cũng ngủ mấy tiếng liền. Thật lạ lùng.
– Có lẽ là ngài Gray mang bản thảo đến nhà xuất bản – Hannibal giải thích.
– Nhưng cậu nói về bản thảo nào vậy? Cậu cứ nói đến bản thảo hoài – Bà Bainbridge nói bằng một giọng tỉnh hẳn.
Cùng với Bob và Peter, Hannibal kể lại tất cả cho bà nghe, nói về việc Gray đến Nhà xuất bản Amigos, về vụ cháy xảy ra sau đó và về vụ lấy cấp bản thảo ở nhà hai chú cháu Tremayne.
– Trên hợp đồng xuất bản có chữ ký của cô – Hannibal nói. Có lẽ là chữ ký giả.
– Tất nhiên – Madeline nói. Tôi chưa hề ký hợp đồng với nhà xuất bản nào bao giờ. Và quyển hồi ký của tôi vẫn còn trong nhà này. Tôi vừa mới viết thêm tối hôm qua. Đây, trong cái rương ngay chân giường.
Peter mở rương ra. Trong đó có một chồng giấy, viết bằng tay.
– Có lẽ ông Gray đã chép lại những phần đã xong – Bob nói. Rồi mang kết quả đến cho ông Tremayne. Rồi sao nữa? Ông ấy lại cho Charles Goodfellow lấy cắp à?
– Goodfellow! Bà Bainbridge la lên. Chẳng lẽ thằng cướp này vẫn còn trong vùng sao?
– Vậy cô biết Goodfellow là tên cướp – Hannibal nói.
– Tôi biết hắn là thằng cướp. Tôi đã bắt quả tang hắn toan trộm xâu kim cương của tôi, khi đang quay phim Nữ hoàng Ekatelina đại đế. Tôi đòi gọi cảnh sát, nhưng hắn thề là sẽ không tái phạm nữa. Sau này tôi biết được rằng hắn đã lục túi xách của mọi phụ nữ khi quay bộ phim Tấn bi kịch ở Salem.
– Trong hồi ký, cô có nói đến hắn không ạ? Bob hỏi.
– Tôi không nhớ nữa. Cũng có thể.
– Vậy là hắn có động cơ… Mặc dù sống dưới một tên giả, nhưng hắn vẫn sợ bị lộ tẩy. Còn vụ trộm phim nữa…
– Phim nào? Nữ diễn viên hỏi.
– Phim của cô, – Hannibal nói. Mấy bộ phim mà cô đã bán cho công ty Veni Vidi Vici. Cô biết rằng phim âm bản của tất cả các bộ phim của cô đã được bán cho đài truyền hình đúng không ạ? Hay đây lại là sáng kiến riêng của ông Gray nữa, lợi dụng cô đang ngủ?
– Không, không có, tôi biết rằng phim đã được bán. Chính Marvin đã lo phần thương lượng, và tôi đã ký hợp đồng. Nhưng cậu nói các cuốn phim đã bị lấy cắp à?
– Dạ phải, tại phòng thí nghiệm phim Crafl, bên cạnh nhà xuất bản Amigos, ngay trước khi xảy ra vụ cháy. Phải nộp tiền chuộc, thì mới lấy lại được phim. Cháu nghĩ phim sẽ không sao đâu và người ta sẽ trả tiền chuộc. Nhưng cô có biết rằng Jefferson Long đã đến đây để phỏng vấn cô tối hôm xảy ra vụ trộm không? Ông ấy phụ trách chương trình truyền hình về vấn đề duy trì trật tự an ninh.
– Sao! Thì ra là ông ấy à? Madeline kêu lên. Marvin nói với tôi rằng có mấy doanh nhân muốn gặp tôi. Như thường lệ, tôi không ra tiếp khách, Marvin được trả công để bảo vệ tôi khỏi người thuộc thế giới bên ngoài.
– Và cả hôm sau, cô cũng từ chối không tiếp khách, khi anh Horace Tremayne và cháu đến xin gặp cô – Hannibal nói tiếp. Ôi! Cô ơi, cô đã tự dặt mình vào một tình thế nguy hiểm khi từ chối không tiếp xúc với cái mà cô gọi là thế giới bên ngoài.
Nữ diễn viên thở dài.
– Tôi đã để cho Marvin lo toan tất cả. Có thể anh ấy đã lo hơi chu đáo quá…
– Có lẽ ông ấy muốn cướp đoạt khoảng ứng trước mà nhà xuất bản Amigos sẽ trả cho cô – Hannibal giả thiết.
– Tên cướp! Nữ diễn viên kêu. Thật là khó tin!
Sau khi suy nghĩ một hồi, bà nói tiếp:
– Không thể nào tin nổi, nhưng tôi tin các cậu. Tính Marvin rất tham. Nhưng khi tôi nghĩ rằng hắn đã cố tình giấu một số chuyện và bỏ thuốc tôi, thì thật là kinh khủng!
– Cũng nên tìm hiểu xem hắn có ăn cắp của cô chưa và kế hoạch của hắn thế nào – Hannibal nói. Cô cứ giả vờ vẫn tin hắn. Cô hãy giả vờ ngủ khi hắn về và quan sát hắn. Cháu sẽ cho cô số điện thoại để liên lạc với tụi cháu. Đúng hơn là hai số điện thoại.
– Ồ! Chị Madeline ơi – Clara kêu. Đây là sáng kiến rất hay. Em vẫn mong có dịp trả đũa Marvin. Anh ấy quá trịnh trọng, luôn ra vẻ ta đây!
– Phải, đây là kiểu trả đũa khá hay – bà Bainbridge thừa nhận. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi tin tưởng các cậu. Mà tôi cũng cần vạch mặt Marvin.
– Sợ cô sẽ thấy nhiều điều bất ngờ – Bob nói và huơ hộp quẹt màu cam sáng. Khi cháu đốt bếp lên để nấu nước làm cà phê, cháu đã tìm thấy hộp diêm quẹt này trong cái hũ, cùng với nhiều hộp diêm khác. Nó xuất xứ từ một nhà hàng, tên là Quần Đảo Java, mà Goodfellow cũng thường lui tới.
– Có lẽ Gray và Thomas gặp nhau ở đó – Hannibal đồng tình. Vậy là Gray cũng có thể dính líu đến vụ trộm phim, vụ trộm bản thảo, và cả vụ cháy nhà xuất bản Amigos.
– Bắt đầu hấp dẫn rồi đó – Clara nói. Giống như mấy bộ phim xưa, khi nữ nhân vật chính luôn giúp đỡ các thám tử.