– Tổ Cung Khuyết?
Khi ba chữ đó vang lên, thần sắc mấy người Hắc Ám Chủ đều ngưng đọng, mắt nhìn Ứng Hoan Hoan, do dự một chút rồi nói:
– Muội khẳng định chứ?
Ứng Hoan Hoan gật đầu.
– Tổ Cung Khuyết là gì vậy?
Lâm Động thấy sắc mặt họ như vậy không khỏi thấy bất an, hỏi.
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, mỉm cười:
– Là một toà cung điện do sư phụ để lại. Tinh thần lực của huynh hiện nay là Đại Phù Tông rồi dúng không? Vẫn chưa ngưng tụ Thần Cung nhỉ?
Lâm Động gật đầu, tinh thần lực đạt đến trình độ này nếu tăng thêm một bước nữa là có thể tu luyện Nê Hoàn Cung thành Thần Cung. Thường thì cảnh giới đó cũng coi như là tầng thứ cao nhất của tinh thần lực, có tên là Thần Cung Cảnh. Nhưng tự cổ chí kim số người tu luyện tinh thần lực đến mức đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy thiên phú về tinh thần lực của Lâm Động rất ưu tú, nhưng vẫn chưa tu luyện Nê Hoàn Cung thành Thần Cung được. Hắn cũng biết bước này không dễ gì mà vượt qua.
– Muội muốn cho hắn vào Tổ Cung Khuyết ngưng tụ Thần Cung?
Hắc Ám Chủ nhìn Lâm Động, nói:
– Bước này không dễ đâu, trong số chúng ta cũng chỉ có muội mới tu luyện được Thần Cung, còn bọn ta tinh thần lực cùng lắm cũng chỉ là bán bộ Thần Cung Cảnh.
– Có lẽ huynh ấy sẽ làm được.
Ứng Hoan Hoan nói.
– Thế Tổ Cung Khuyết có tác dụng gì?
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan, hắn cảm giác dường như nàng đang tránh né điều gì đó.
– Tổ Cung Khuyết có thần hiệu trợ giúp tu luyện, đến khi thời cơ chín muối chúng ta sẽ mở nó cho cường giả Chuyển Luân Cảnh trong trời đất vào trong. Thường sẽ có ba phần khả năng khiến họ đột phá thành công.
Ứng Hoan Hoan nói.
Lâm Động nhíu mày nhìn Ứng Hoan Hoan, nàng cũng nhìn vào mắt hắn. Không biết vì sao không khí giữa hai người lại có phần căng thẳng.
– Khụ.
Hai người Hắc Ám Chủ thấy thế khẽ hắng giọng, nhìn Lâm Động đầy thâm ý, nói:
– Lâm Động, có những thứ chỉ khi ngươi có đủ thực lực thì mới thay đổi ngươi của hiện tại được. Chưa có khả năng thay đổi thì vào Tổ Cung Khuyết sẽ khiến người có tư cách ấy.
– Thật vậy?
Lâm Động cũng không nhìn Hắc Ám Chủ, chỉ nhìn Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan gật đầu:
– Huynh tin muội đi, được không? Vào Tổ Cung Khuyết sẽ rất có ích cho huynh.
Lâm Động thu ánh mắt về, lúc này hắn còn có thể nói gì được đây?
– Nham, ngươi cũng đừng cứ trốn như thế. Nhiều bạn cũ ở đây thế này còn không ra gặp?
Không Gian Tổ Phù nhìn Lâm Động, đột nhiên nói.
Vừa dứt lời thì từ trong cơ thể Lâm Động có bạch quang lan toả, Nham hiện ra, nhìn những gương mặt quen thuộc kia cũng lắc đầu cảm thán.
– Nham, việc khai khởi Tổ Cung Khuyết có lẽ còn phải nhờ đến ngươi.
Ứng Hoan Hoan nhìn Nham nói.
Nham nhìn Ứng Hoan Hoan, khoé miệng khẽ động nhưng cuối cùng vẫn cười khổ, khẽ gật đầu.
Viêm Chủ thấy vậy cũng khẽ hắng giọng:
– Ngoài ra, khi Đại Thiên Tà Ma Vương thoát ra con có không ít dị ma bị trấn áp cũng thoát được. Loạn Ma Hải hiện giờ rất hỗn loạn, Ma Ngục cũng không bị trói buộc gì nữa, xem ra đúng như chúng nói, đại chiến thiên địa đến lúc này coi như mở màn rồi.
– Chúng muốn dùng sự hỗn loạn đó giữ chân chúng ta.
Không Gian Tổ Phù xoa cằm, ánh mắt trầm tư:
– Ta cứ cảm thấy chúng đang có mưu đồ gì đó.
Mấy người Viêm Chủ cũng gật đầu, số lượng dị ma rất lớn, thực lực rất mạnh, trong Loạn Ma Hải căn bản không thể có một thế lực nào đơn độc chống lại được. Nếu cứ để chúng hoành hành thì Loạn Ma Hải e là sẽ thương vong vô số.
– Hãy lập ra liên minh Loạn Ma Hải đi.
Lâm Động nghĩ rồi nói. Lúc này nếu Loạn Ma Hải không tập hợp các thế lực lại thì e là sẽ bị dị ma thôn phệ sạch sẽ.
– Liên minh à, cũng được…Nhưng thực hiện rất rắc rối.
Hồng Hoang Chủ gật đầu. Muốn tổ chức liên minh chắc chắn tiêu tốn không ít tinh lực, hiển nhiên là họ không đủ.
– Không cần chúng ta đích thân xây dựng, trong Loạn Ma Hải có một thế lực đỉnh cấp là Viêm Thần Điện. Điện chủ chính là người nắm giữ Hoả Diệm Tổ Phù, hơn nữa Viêm Thần Điện cũng rất có sức hiệu triệu ở Loạn Ma Hải. Cộng với nay dị ma đã thành đại hoạ, chỉ cần hướng dẫn một chút, muốn lập liên minh không khó.
Lâm Động nói.
Còn về những việc phức tạp cần làm sau khi thành lập liên minh, với bản lĩnh của Đường Tâm Lăng của Viêm Thần Điện chắc sẽ làm tốt.
– Đương nhiên, cũng cần mấy vị ra mặt, dù sao trong Loạn Ma Hải cũng có một số thế lực và chủng tộc có lịch sử lâu đời.
Trong Loạn Ma Hải mạnh nhất không phải thế lực của con người mà là Hải Yêu tộc, muốn họ gia nhập liên minh không phải dễ.
– Hải Yêu tộc sao…ta đi một chuyến là được. Ta cũng coi như có chút quan hệ sâu xa với tiên tổ của những đại tộc Hải Yêu.
Hồng Hoang Chủ nói.
– Hồng Hoang Chủ vốn là Hải Cự Nhân tộc thuộc Hải Yêu tộc, nếu ngài ra mặt hẳn là sẽ không khó khiến Hải Yêu tộc gia nhập liên minh.
Ứng Hoan Hoan khẽ nói.
Lâm Động nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
– Nếu vậy thì mai chúng ta đến Viêm Thần Điện. Một hai tháng nay dị ma hoành hành chắc các thế lực trong Loạn Ma Hải phải chịu thiệt thòi không ít. Giờ ra lời hiệu triệu chắc sẽ có hiệu quả lớn.
Lâm Động nói.
Mọi người cũng không có ý kiến gì khác, họ nhìn Ứng Hoan Hoan và Lâm Động rồi cùng đi ra. Thanh Đàn thấy vậy, do dự một chút rồi cũng ra theo.
Chớp mắt trong lầu chỉ còn hai người, Lâm Động thấy Ứng Hoan Hoan cúi gằm đầu không nói gì cũng lắc đầu bất lực, rồi bỗng đứng phắt dậy dường như định rời đi.
Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, tay siết chặt, trong lòng trào dâng một cảm giác khó chịu.
Nhưng Lâm Động không đi mà đến trước mặt Ứng Hoan Hoan, đưa tay nắm lấy bàn tay mát lạnh của nàng, dùng lực kép nàng vào lòng, hai tay vòng quanh chiếc eo thon, vùi đầu vào mái tóc dài của nàng.
– Có phải ký ức của nàng hồi phục rồi không?
Lâm Động khẽ hỏi, biểu hiện của nàng hôm nay hiển nhiên là không giống thường ngày.
– Có một chút…vì thế muội biết họ, cũng nhớ được một số chuyện.
Ứng Hoan Hoan do dự nói.
Lâm Động gật đầu, chẳng trách mà nàng lại biết rõ chuyện thời Viễn Cổ như vậy.
– Huynh yên tâm, giờ muội vẫn là Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan mỉm cười, rõ ràng nàng biết Lâm Động đang lo điều gì.
– Dù thế nào đi nữa cũng không được gạt ta, được không?
Lâm Động gật đầu, hắn ngửi mùi hương phảng phất, tay ôm chặt lấy Ứng Hoan Hoan, giọng nói có phần khàn khàn.
Ứng Hoan Hoan khẽ dựa vào vai Lâm Động, hơi thở phả vào cổ hắn, khẽ ừm một tiếng rồi lại nói với giọng chỉ mình nghe thấy:
– Muội cũng không muốn gạt huynh.
Mãi lúc lâu Lâm Động mới rời đi, Ứng Hoan Hoan ra trước toà lầu nhìn về mặt biển tối tăm, gió thổi tung mái tóc nàng.
– Muội thật sự muốn hắn vào Tổ Cung Khuyết?
Đột nhiên từ phía sau có tiếng nói, Ứng Hoan Hoan quay lại thì thấy Hắc Ám Chủ đang tựa cột, tay khoanh trước ngực nhìn nàng.
– Huynh ấy cần ngưng tụ Thần Cung.
Ứng Hoan Hoan nói.
– Muốn khai khởi Tổ Cung Khuyết ít nhất phải có sáu Viễn Cổ Chủ mới được. Vì thế muội bắt buộc phải dùng đến thứ sức mạnh vẫn bị muội áp chế. Nhưng khi đã dùng tới muốn áp chế lại không phải dễ dàng đâu.
Hắc Ám Chủ nói.
– Sức mạnh trước đây của muội đúng là rất đáng sợ, nhưng nó đóng băng mọi cảm xúc của muội. Muội chắc chắn khi sức mạnh ấy thức tỉnh muội vẫn sẽ đối xử với hắn như bây giờ chứ?
Ứng Hoan Hoan ngồi xuống trường kỷ, co hai chân lại, mái tóc buông xoã khiến nàng thật mỏng manh yếu đuối:
– Muội biết hết…Nhưng thế gian này làm gì có việc gì vẹn cả đôi đường. Rõ ràng Ma Ngục đang âm mưu gì đó, muội có thể cảm nhận được Thiên Vương Điện sắp hồi phục hoàn toàn rồi…
Hắc Ám Chủ đến bên nàng, khẽ thở dài, ôm lấy thân thể lành lạnh của nàng, trong lòng có chút xót xa. Từ thời Viễn Cổ đã vậy, gánh nặng họ không thể đảm đương nổi rơi xuống đôi vai yếu đuối của nàng. Hắc Ám Chủ dường như vẫn nhớ rất nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp, nàng ấy vẫn là tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu. Như sau đó, nụ cười của nàng ngày một ít dần đi, đặc biệt là khi sư phụ nói người sẽ mất đi, và toàn bộ sinh linh trong trời đất sẽ do nàng bảo vệ. Họ có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng dần bị đông cứng, chỉ vì để nắm bắt được sức mạnh ấy…
– Thật ra, chúng ta cũng rất cảm ơn tiểu tử đó. Ít nhất thì hắn cũng có thể khiến muội vui, khiến muội buồn….
Hắc Ám Chủ nói.
– Việc này đừng nói cho huynh ấy biết.
Ứng Hoan Hoan nói:
– Nếu không huynh ấy chắc chắn sẽ không vào Tổ Cung Khuyết..
– Đến lúc này rồi còn nghĩ cho hắn.
Hắc Ám Chủ bất lực nói.
Ứng Hoan Hoan dựa vào lòng Hắc Ám chủ:
– Thật ra, muội biết huynh ấy vẫn luôn muốn vượt qua muội, vì như thế có thể đường hoàng bắt muội ở phía sau.
– Nằm mơ à.
Hắc Ám chủ cười. Nếu tiểu sư muội dễ vượt qua như vậy thì sư phụ sẽ giao trọng trách cho không?
Ứng Hoan Hoan cũng khẽ cười, thấp giọng nói:
– Muội tin huynh ấy.
Hắc Ám chủ khựng người, cúi xuống nhìn, Ứng Hoan Hoan lúc này dường như nhướn môi cười, đôi mắt sáng kỳ lạ.
– Huynh ấy sẽ làm được.
Giọng nói của nàng khẽ khàng như có sự kiên định không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!