Wally Watkins ngồi như hóa đá và cô gái cũng đứng như trời trồng tại chỗ. Cô hết nhìn tôi lại nhìn ông Watkins. Tôi cứ để mặc cho sự im lặng kéo dài. Rồi cuối cùng, ông già khẽ lên tiếng:
– Cháu Johnny ạ, bác nghĩ đã đến lúc ta nên giải thích cho anh Wallace rõ.
– Tùy bác! – Cô ta hét lên và giật bộ tóc giả từ tay tôi. – Bác cứ việc cho anh ta biết!
Cô ta chạy ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại.
Ông Watkins nhìn tôi.
– Anh uống với tôi một chút uytski nhé. Phiền anh lấy giúp. Cái gối của tôi lại giở trò rồi.
– Rất vui lòng, nhưng còn bữa tối của bác? (Tôi mở tủ rượu và lấy hai chiếc ly). Cháu rất tiếc về những gì đã xảy ra, bác Watkins ạ.
– Không sao, ăn sau cũng được. (Ông già nhìn ly uytski và gật đầu). Anh pha khá đấy, anh Wallace ạ.
Tôi cầm ly của tôi và ngồi xuống ghế đối diện.
– Không có gì buộc bác phải nói cả, bác Watkins ạ. Cháu đã tìm được Johnny rồi, nhiệm vụ của cháu thế là xong.
– Tôi cũng muốn nó đơn giản vậy thôi. Nhưng tôi muốn anh biết toàn bộ câu chuyện về Johnny. Và tôi cũng muốn anh làm gì đó để tỏ ra thông cảm hơn đối với nó.
Tôi châm thuốc và ngả người ra ghế.
– Cũng được! Thế thì bác cứ kể đi.
– Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn thôi. Kitty và tôi đã tham gia vào câu chuyện đáng buồn này ngay từ đầu. Con trai chúng tôi đã làm chúng tôi thất vọng. Tôi không cần nó quay trở về nữa. Mà chúng tôi thì rất quý trẻ con. Khi Johnny tới Searle và tới cửa hiệu chúng tôi, hai vợ chồng tôi rất quan tâm tới nó. Cả hai chúng tôi đều nghĩ nó là con trai. Chúng tôi thừa biết ông già Fred sống khổ hạnh thế nào mà, nên bảo nó hàng tuần tới đây để tắm giặt. Ông ta thì chẳng bao giờ tắm cả. Thực tế, ở nhà ông ấy cũng chẳng có phòng tắm. Johnny mừng lắm. Vậy là chúng tôi gặp nó thường xuyên và dần dần gắn bó với nhau. Nói thực lòng, cho đến bây giờ tôi coi nó như con đẻ của mình. Cho tới khi Johnny mười bốn tuổi, Kitty đã ngờ rằng nó không phải là con trai mà là con gái. Vào thời gian đó, Johnny đã rất quý chúng tôi, nhưng chưa được như với cái lão già thô lỗ và bẩn thỉu kia. Một tối, nó đến đây tắm, nó đã kể hết cho chúng tôi nghe. (Ông già ngắt lời, uống một hớp nữa rồi nói tiếp). Mẹ nó, tức Stella Costa, đã làm quen với Mitch Jackson ngay trước khi anh ta nhập ngũ. Mitch có một vẻ quyến rũ làm cho phụ nữ mê mẩn. Rồi khi có thai với Mitch, Stella cầu khẩn Mitch hãy cưới cô ta và hắn nói rằng nếu đứa bé là con trai, thì khi từ Việt Nam về hắn nhất định sẽ cưới. Người đàn bà rất mong được cưới Mitch. Khi đứa bé ra đời và biết là con gái, Stella hiểu ngay rằng Mitch sẽ không cưới cô. Tuyệt vọng, cô đã làm khai sinh cho đứa bé dưới cái tên Johnny Jackson, con trai, và gửi cho Mitch một bản sao giấy khai sinh, đồng thời nhắc anh ta về lời hứa sẽ cưới khi từ Việt Nam trở về. Cũng phải nói rằng nhà Jackson rất lạ lùng. Cả cha lẫn con đều không muốn cho con gái kế thừa. Và Mitch đã trả lời: hắn tỏ ra rất sung sướng và hứa nhất định sẽ cưới Stella khi trở về. Stella nuôi dạy con bé như một đứa con trai. Rồi Stella gặp khó khăn vì Mitch không gửi tiền về nữa. Johnny lúc đó đã tám tuổi và trở nên gánh nặng đối với cô ta. Cô quyết định cho nó về ở với ông nội nó. Cô ta đã giải thích toàn bộ câu chuyện chẳng hay ho gì này với Johnny và dặn đi dặn lại nó không bao giờ được tiết lộ với ông già nó là con gái. Vào thời đó Johnny vui lòng đóng trò giả trai. Ông già Fred rất mừng vì có cháu đích tôn. Ông đối xử tốt với Johnny, tất nhiên là theo cái cách thô lỗ của ông ta và cuối cùng Johnny cũng yêu và ngưỡng mộ ông ta. Tối đó con bé nói với tôi rằng ông già Fred kể cho nó nghe về cuộc đời mình, nhất là những trận đánh nhau với cá sấu, và về Mitch. Rồi năm tháng qua đi. Lẽ tự nhiên là Johnny càng ngày càng bộc lộ rõ tính con gái.Ông già Jackson cũng thi thoảng nói về lũ con gái, nhưng bằng một cách thô lỗ và đầy khinh bỉ. Johnny hiểu rằng ông già đã nghi ngờ nó là con gái, và thế là nó bỏ trốn đi. (Watkins lại ngước mắt nhìn tôi). Thật là buồn, phải không anh? Johnny thực lòng ngưỡng mộ ông già, nhưng nó tính rằng sớm muộn gì rồi ông cũng phát hiện ra nó là con gái. Bà Kitty nhà tôi lúc đó đã mất, nhưng mỗi tuần một lần Johnny vẫn đều đặn đến đây tắm giặt và nói chuyện với tôi. Nó phải bó ngực cho phẳng xuống và không để lộ cho ông nó biết. Nhưng nỗi lo sợ bị phát hiện ngày càng lớn dần. Tôi bèn khuyên nó hãy bỏ ông già và đến đây sống với tôi. Và nó đã làm như thế để khỏi phải đương đầu với cơn giận dữ của ông nó khi phát hiện ra sự thật. Chúng tôi không hề nghĩ rằng ông nó lại gửi thư nhờ đại tá Parnell. Sau đó, anh tới đây điều tra và phát hiện ra sự thật đáng buồn này. Bây giờ thì anh biết mọi chuyện rồi, anh Wallace ạ. Chúng tôi cũng chẳng có gì ân hận và điều đó cũng không quan trọng vì Johnny cũng sắp ra đi. Tôi đã tìm cho nó một công việc ở Los Angeles. Cháu tôi có cửa hàng bán đồ may sẵn ở đó. Ngày mai nó sẽ đi và tôi hy vọng rằng ở đó nó sẽ tìm thấy hạnh phúc. (Ông cười buồn bã). Tôi chắc sẽ nhớ nó lắm.
– Cháu hoàn toàn hiểu bác, bác Watkins ạ. Vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được trả lời. Ví dụ như tiền, chẳng hạn?
Ông tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Tiền? Tiền nào?
– Tiền của ông già Jackson.
– Ông ấy mà có tiền ư? Tôi không biết gì hết.
Tôi có cảm tưởng là ông già nói thật.
– Johnny bỏ nhà đi khoảng hai tháng trước, – tôi nói. – Và tới sống ở nhà bác. Vậy cô ấy làm gì?
– Nó nói với tôi là nó làm cho một câu lạc bộ ở Miami. Điều đó tôi không quan tâm. Nó chỉ về với tôi vào những ngày nghỉ cuối tuần. Đừng bao giờ can thiệp sâu vào công việc của lũ trẻ, anh Wallace ạ.
– Bác nói đúng. Nhưng cháu cần nói với Johnny mấy lời. Cháu cần câu trả lời cho một số câu hỏi. Cháu hy vọng cô ấy sẽ nói sự thật, nhưng có mặt bác chắc là cô ấy sẽ không nói. Bác cho phép cháu chứ?
Ông già ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu.
– Tôi không quan tâm. Tôi chỉ yêu cầu anh hãy đối xử tốt với nó. Cuộc đời nó đã cơ cực lắm rồi, anh Wallace ạ. Mà tôi thì vô cùng yêu nó.
Tôi đứng dậy.
– Để cháu rót thêm ly uytski cho bác. Cháu sẽ cố gắng thật nhanh để hai người còn ăn tối.
– Cám ơn anh.
Tôi rót đầy ly cho ông rồi đi ra cửa.
Tôi đi theo hành lang tới phòng ngủ thứ hai, gõ cửa rồi bước vào. Cô gái nửa ngồi nửa nằm trên giường, tay ôm con gấu bông đợi tôi.
– Ta nói chuyện với nhau một lát, – tôi nói và khép cửa lại. – Tiền của ông cô đâu rồi?
Cô gái ghì chặt con gấu trong tay.
– Tôi đã lấy rồi.
– Cô có thể kể cho tôi về điều này không, Johnny?
Cô lưỡng lự một lát rồi nhún vai.
– Ông muốn để cho Mitch số tiền đó. Sau này, khi Mitch chết, ông muốn để lại nó cho con trai của Mitch. Nếu Mitch không có con trai thì ông muốn hiến hết số tiền đó cho quỹ giúp đỡ những cựu chiến binh bị mất chân tay.
– Tôi biết. Nhưng vì cô là con gái, cô không có quyền được hưởng số tiền đó.
– Đúng là như thế. Tôi lấy là vì thằng Weatherspoon khốn kiếp định đánh cắp nó.
– Bình tĩnh nào, Johnny. Cô có biết mạng lưới buôn bán ma túy và nhà máy đóng hộp ếch không?
– Có, tôi biết. Mẹ tôi có cho tôi biết.
– Cô cũng biết rằng cha cô, Weatherspoon và Stobart cùng cộng tác với nhau chứ?
– Cha tôi chết rồi hai người này mới móc nối với nhau.Nhưng thôi, đúng là cha tôi có bán ma túy. Nhưng sau đó thì sao? Cha tôi đã phải mất mạng để cứu sống mười bảy mạng người và đã được trao tặng Huân chương.
Tôi nén không cho cô biết rằng cha cô ta vào rừng chẳng qua để cứu món thu nhập hàng tuần của mình.
– Cô đã làm gì với số tiền đó?
Cô ta nhìn tôi với đôi mắt bừng bừng tức giận.
– Anh cứ thử hình dung xem tôi đã làm gì? Nghe đây, tôi rất yêu ông tôi. Đó là người duy nhất đã đối xử với tôi như con người. Không kể ông bà Wally và Kitty, những người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Đồng ý là ông tôi có những tật nhỏ. Ông căm ghét phụ nữ. Ông không bao giờ giải thích với tôi vì sao như vậy. Ông chỉ nói: “Johnny ạ, chúng ta là đàn ông, cần phải sát cánh với nhau. Trên thế gian này, phụ nữ còn tồi tệ hơn cả lũ cá sấu”. Ông ham tiền kinh khủng, nhưng chẳng tiêu pha gì. Ông tằn tiện và số tiền để dành ông giấu trong một cái hố đào dưới gầm giường. “Khi ông ra đi, Johnny ạ, – ông nói với tôi, – Cháu sẽ lấy số tiền đó. Ông không cần tới chúng nữa. Với cháu thì chúng có thể sẽ rất có ích đấy. Vì cháu là cháu nội của ông, ông muốn cháu sống thảnh thơi sau khi ông mất”. Tôi thì tự biết mình là con gái, và ông sẽ không muốn một đứa con gái như tôi được hưởng. Nếu biết tôi là con gái chắc ông sẽ tống tôi ra khỏi nhà. Rồi khi biết tin cha tôi chết, Stobart đã tới gặp ông tôi. Tôi ở trong phòng nên nghe hết những điều họ nói với nhau. Hắn nói rằng hắn là bạn Mitch, rằng Mitch và hắn cùng làm ăn với nhau. Mitch có nói với hắn rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Mitch, thì ông tôi có thể nhận phần của Mitch và nếu ông tôi chết thì con trai của Mitch sẽ hưởng. Ông tôi nói rằng ông không cần. Nhưng Stobart cứ nài. “Mitch với cháu là bạn thân với nhau. Cái gì đã hứa là hứa. Nếu bác không cần thì thằng bé có thể sẽ cần”. Và trong suốt sáu năm, tháng nào cũng có thư gửi tới.Ông tôi không biết rằng tôi đã nghe lỏm được hết. Ông không bao giờ mở phong bì xem, ông đặt hết vào cái hố cùng số tiền ông dành dụm được.
– Thế cô ước lượng là bao nhiêu tiền không, Johnny?
– Nhiều lắm. Khi tới năm trăm ngàn đô thì tôi không đếm nữa.
– Thế số tiền này, cô cũng đang giữ chứ?
– Bây giờ thì không. Nó không phải của tôi. Tôi đã cho vào hộp và gửi cho những người ở quỹ giúp đỡ các cựu chiến binh bị mất chân tay, ở New York, như một món quà tặng vô danh. Đó là mong muốn của ông tôi và tôi đã làm như vậy.
Tôi sững sờ nhìn cô gái.
– Nhưng cô vẫn có thể giữ món tiền đó cơ mà, Johnny.
Đôi mắt cô lại bừng bừng tức giận.
– Anh xem tôi là hạng người nào? Một con ăn cắp ư?
– Xin lỗi. Cô đúng là một cô gái tuyệt vời.
– Im ngay cái trò đạo đức giả ấy đi! Đối với tôi, ông tôi là tất cả. Tôi không phải là cháu đích tôn, tôi chỉ là đứa cháu gái của ông thôi. Nếu ở địa vị anh, anh cũng sẽ làm như thế chứ, phải không?
Liệu tôi có làm như thế không nhỉ?
– Tôi hy vọng cũng sẽ làm như thế, Johnny ạ.
– Anh đã hỏi xong chưa? Tôi phải đi ăn với bác Wally đây.
– Chưa. Hãy nói cho tôi biết về Weatherspoon đi.
Cái nhìn của cô gái tối sầm lại.
– Anh muốn tôi nói gì đây?
– Hắn ta đã giết ông cô, phải không?
– Đúng thế.
– Hãy kể đi.
Cô gái lưỡng lự một lát rồi nói.
– Tôi đã bỏ ông tôi trốn đi và tới làm việc cho Câu lạc bộ Skin. Chính mẹ tôi đã xin cho tôi vào đó. Những ngày nghỉ cuối tuần tôi lại về nhà bác Wally. Tôi mượn xe của mẹ tôi. Lúc nào tôi cũng nghĩ về ông tôi. Tôi thường lén nhìn ông bắt ếch ở đầm. Tôi vô cùng muốn nói với ông mấy câu, nhưng biết rằng ông không muốn tôi nữa rồi. Rồi tôi có mặt ở đó đúng vào ngày ông tôi bị giết. Thằng khốn kiếp Weatherspoon đang nói chuyện với ông tôi trong nhà khi tôi từ ngoài đầm đi vào. Hắn la hét chuyện tiền nong gì đó rồi tôi nghe thấy súng nổ. (Cô gái nhắm nghiền mắt và ôm chặt con gấu bông trong tay). Sau đó, Weatherspoon đi ra với khẩu súng trong tay. Đúng lúc đó hắn nghe thấy tiếng xe của anh đi lên. Hắn nhảy đại vào một bụi cây. Tôi biết đã xảy ra một chuyện khủng khiếp và tôi sợ. Rồi anh tới và đi vào nhà. Từ nơi nấp, tôi và Weatherspoon quan sát anh. Sau khi anh đi, hắn ta chạy vào nhà và đi ra không thấy mang súng nữa. Rồi hắn nhảy lên chiếc môtô giấu sau nhà và phóng thẳng. Tôi lúc đó mới bước vào. (Cô gái run bắn người lên). Ông tôi đã chết rồi. Tôi bèn lấy tiền dưới gầm giường, tấm Huân chương của cha tôi cùng toàn bộ giấy tờ rồi trở về nhà bác Wally. Tôi không hề hé răng nói với ông về những điều đã xảy ra và những điều tôi trông thấy. Chỉ có thế. Bây giờ thì anh làm ơn đi đi và để cho tôi dọn cơm cho bác Wally, được chứ?
Tôi đứng dậy.
– Cám ơn Johnny. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ rồi.
Cô gái cũng đứng dậy và buông con gấu ra vẻ tiếc rẻ.
– Anh sẽ không đến làm phiền chúng tôi nữa chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô gái và hỏi nhỏ:
– Cô đã đập hắn bằng cái gì vậy, Johnny?
Cô gái co dúm người lại, mặt nhợt như tàu lá.
– Tôi không… anh muốn nói gì vậy?
– Cô đã giết Weatherspoon, – tôi nói thầm. – Khi hắn ta tới nhà ông cô để tìm chỗ giấu tiền, cô đã có mặt ở đó. Cô đã chứng kiến hắn dùng rìu đập phá lung tung. Rồi cô đi theo hắn ra đầm nuôi ếch và cô đã đập hắn ở đấy. Hắn ngã xuống đầm và chết đuối ở đó. Nhưng khi ngã xuống hắn đã kịp túm được bộ tóc giả của cô và hắn đã giữ nó trong tay khi rơi xuống nước.
Như bị chặt mất chân, cô gái đổ ập xuống giường. Cô lại cầm lấy con gấu và ôm chặt vào ngực.
– Đó đúng là điều đã xảy ra, phải không Johnny?
Sự hiện diện của con gấu bông trong tay dường như mang lại cho cô gái sức mạnh. Nét mặt cô đã hồng hào trở lại và đôi mắt cô đã trở nên linh hoạt hơn. Cô ngả người ra phía trước.
– Đúng, tôi đã giết hắn. Và tôi sung sướng vì điều đó. Anh nghe rõ rồi chứ? Tôi sung sướng. Hắn đã giết chết người ông mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cóc cần biết điều gì sẽ xảy đến với tôi! Anh hãy đi mà báo lũ cớm đi! Khi tôi nhìn hắn chìm dần xuống nước, đó là giây phút tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi. Anh hãy đi đi! Đi mà gọi lũ cớm đi! (Những giọt nước mắt chảy ròng ròng trên má cô gái. Cô bực tức lấy tay chùi đi). Hãy đi đi và để chúng tôi yên! Tôi sẽ chờ bọn cớm ở đây. Tôi cũng đã ngán chui lủi lắm rồi.
– Cuộc điều tra hôm nay về cái chết của Weatherspoon đã kết luận hắn chết do tai nạn, – tôi nói một cách bình tĩnh. – Đối với tôi, kết luận đó là tuyệt vời. Một thằng đã hủy hoại bao nhiêu con người bằng ma túy thì thật không đáng sống. Cô đã làm một việc tốt, Johnny ạ.
Cô gái trố mắt nhìn tôi. Cô muốn nói gì đó nhưng chợt dừng lại.
– Tôi thật lòng chúc cô may mắn, Johnny ạ, – tôi nói. – Tôi hy vọng cô sẽ có cuộc sống hạnh phúc. (Tôi mỉm cười với cô). Cô còn trẻ, cuộc đời còn ở phía trước. Chúc cô thành công và hãy lảng xa cái xó Searle nhộn nhạo này đi.
Cô gái khóc nức nở và vẫy tay xua đuổi tôi.
– Hãy xéo đi cùng với những lời đạo đức giả của anh, – cô gái nói trong cơn nức nở.
Tôi để cô gái ngồi khóc cùng con gấu bông của cô. Tôi cũng không ghé vào chào ông Wally. Tôi ra khỏi nhà và tới chỗ đỗ xe. Tôi châm một điếu thuốc và ngồi vào trong xe suy nghĩ.
Ngày mai, tôi sẽ trao cho đại tá Parnell bản báo cáo của tôi. Nhưng tôi sẽ phải sửa đổi lại. Tôi cũng sẽ sao nó và đưa cho những người của cơ quan phòng chống ma túy, những người sẽ đến khám xét nhà máy và biệt thự của Syd Watkins. Họ sẽ phát hiện ra đủ bằng chứng để tống Watkins và Raiz vào nhà đá. Tôi bất chợt tự hỏi rồi Stella sẽ ra sao. Tương lai của bà ta chắc là sẽ chẳng ngọt ngào gì, nhất là lại ở cái tuổi đã xế tà. Nhưng bà ta vốn là con người sắt đá và chắc bà ta sẽ chịu đựng được cú sốc này.
Tôi sẽ nói với đại tá rằng tôi đã phát hiện ra một mạng lưới buôn bán ma túy, nhưng không tìm được Johnny Jackson. Tôi sẽ hỏi ông có muốn cho tôi tiếp tục điều tra nữa hay không. Vốn biết con người đại tá, tôi chắc rằng ông sẽ không muốn tiếp tục chi thêm tiền nữa. Việc phát hiện ra một mạng lưới buôn bán ma túy đã là quá đủ với ông rồi. Ông sẽ biết cách dùng nó để tăng thêm danh tiếng cho hãng. Còn tôi, khi quay về Searle, tôi sẽ tính che đậy cho Johnny Jackson. Vậy là đến lượt mình, tôi cũng lại cho cô ta một chiếc lá nho.
Hết.