Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2170: Mạng Long



Đại lục, quái nhân dùng bảy ngày thời gian, đánh đổi một phen, tuy nhiên quái nhân thay đổi cũng chỉ là một phần nhỏ bé mà thôi, trong mắt những người khác, đại lục này so với đại lục khác cũng không có gì khác nhau.

Khó trách trong mắt mọi người hắn chính là một con rồng.

Không phải là một con rồng đơn giản.

Quái nhân nhàn nhạt nói:

– Địa long tung mình.

Quái nhân đem một câu nói kia phát ra nhất thời đại lục biến hóa, những thứ nhỏ bé không đáng kể liền thay đổi, nặng nề biến hóa ở bên trong, hóa thành một con rồng, hữu hình vô thực, uy năng mênh mông cuồn cuộn.

Dĩ nhiên đại lục còn tồn tại những người khác vật khác, tất cả đều bị mạng long tung mình phá hủy, hơn nữa đã trở thành một phần của Địa Long thì thấy những hình ảnh này cũng phải kinh ngạc không dứt, vốn chỉ có thể từ từ đánh không ngờ lại bộc phát uy năng kinh khủng như vậy, khổ vệ đội trưởng thầm nghĩ ngợi, xem ra mình tự đưa thân vào trong đó cũng không trốn khỏi cái chết.

– Đây tuyệt đối không phải là địa long bình thường.

Khổ vệ đội trưởng vừa phát ra tiếng, tuy nhiên không dám hỏi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, hắn nhìn thấy địa long bay qua thì không còn một mảnh thành trống.

Cả vùng đất này đều không còn.

Mà nhánh thân thể của địa long không bị hủy diệt mà cuộn sóng, từng đợt sóng tràn ngập phóng về phía đại đạo tông, cuồn cuộn về phía trung tâm.

– Chuẩn bị liều mạng, thủ tông đại trận không thủ được nữa rồi.

Linh vân sư tôn khẳng định nói, khó trách người ta nói rằng địa long bắt đầu tung mình, Linh Vân cũng cảm giác được thời gian càng lúc càng tới gần.

Linh Vân tổ sư phát ra một đôi tú quyền, phá không mà nói:

– Nếu như có thể ngăn cản, vậy thì…

Không thể tiếp tục suy nghĩ, Đại Đạo tông đã rung động.

Trong nháy măt Sở Nam đang tiến về nơi này thì cả người chấn động, hắn vội vàng khởi động mạng lực, tận lực mà bói toán, lập tức sắc mwatj đại biến.

Sau đó hắn nói với Tiểu Hắc:

– Đem hết toàn lực đuổi về phía Đại Đạo Tông.

Ngay lập tức Tiểu Hắc lóe lên quang mang, so với sao băng còn nhanh hơn, chạy nhanh về phía Đại Đạo Tông

Cùng lúc đó ở vị trí đại lục của Đại Đạo tông đã trống rỗng hư vô ba phần, về những long thân cuồn cuộn đang khởi động, hóa thành long thân to hơn.

Ngôn Vô Nhai Ngôn Cảnh Long nguyên một đám đệ tử của Đại Đạo Tông ai nấy đều trầm trọng sắc mặt, Ngôn Vô Nhai Ngôn Cảnh Long cầm đầu thi triển uy năng tế ra nhưng không ngăn cản được.

Linh Vân tổ sư vẫn nhíu mặt chân mày, trong khí phách của nàng cảm thấy cảm giác quen thuộc vô cùng.

Giờ phút này, quái nhân đã được chim của hắn chở đi, toàn bộ ở Đại Đạo Tông đều vô ích, Ngôn Vô Nhai thấy thế liền làm ra quyết định, tung người bay về phía đó, lúc này quái nhân liền nhàn nhạt nói:

– Long Sĩ Đầu.

– Ầm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cường hãn vô cùng, mấy người Tiêu gia thủ hộ biến thành hư vô.

Chính là đầu rồng.

Đầu rồng biến hóa càng lớn, Đại Đạo tông xem ra đã bị phá hủy hoàn toàn, mà Ngôn Vô Nhai thấy vậy thì hung hãn, chém về phía quái nhân.

Quái nhân không thèm để ý.

Ngôn Cảnh Long cũng dẫn đệ tử không sợ chét mà lao tới.

Đúng lúc này Linh Vân sư tôn sợ hãi mà rống lên:

– Mạng Long.

– Mạng Long cái gì gọi là Mạng Long?

Linh Vân hỏi, Tiểu Lam đã xông ra ngoài nhưng vẫn chưa tiếp cận gần, Linh Vân sư tôn chưa trả lời vấn đề của đệ tử mà trực tiếp quát:

– Mau nhanh rời khỏi đây.

– Sư tôn con không đi.

– Ngươi chờ hắn tới cũng vô ích, đây chính là Mạng Long.

– Đi Mau.

Nói xong Linh Vân sư tôn cũng xông về phía Mạng Long, đám người Đại Đạo Tông bao gồm cả Tiểu Lam cũng tiến vào phạm vi đó.

Địa Long há miệng, Ngôn Vô Nhai nhất thời bị công kích, quái nhân nhàn nhạt nói:

– Đùng Địa Long để giết các ngươi, các ngươi nên thấy vinh hạnh.

Quái nhân quét Linh Vân tổ sư một cái rồi nhấn từng chữ nói:

– Mạng Long.

Đúng lúc quái nhân đọc chữ cuối cùng thì một thân ảnh phá không tiến tới, rơi vào bên trong miệng của long, sau đó kéo Linh Vân sư tôn ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất, Linh Vân tô sư hét lớn:

– Ngươi là ai, kéo ta xuống làm gì? Còn khong mau..

– Sư tôn hắn là Sở Nam.

Linh Vân mang theo nụ cười đi tới cạnh mà nói, sư tôn của nagf rất khó chịu, bởi vì Sở Nam đoạt lấy trái tim của Linh Vân, làm cho Linh Vân phải thân ở tử địa.

Sở Nam thấy Linh Vân dĩ nhiên kích động vô cùng, nắm lấy tay của Linh Vân, trong lòng rất sợ Linh Vân lại đột nhiên biến mất, tuy nhiên thế cục trước mắt không cho phép hắn kích động nhiều, Linh Vân sư tôn cũng cả giân nói:

– Bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương, ngươi mau dẫn Linh Vân ra ngoài.

Giong nói không cho phép Sở Nam có cơ hội cự tuyệt.

Sở Nam liền khom người về phía sư tôn của Linh Vân mà nios:

– Cám ơn tiền bối mấy năm nay đã chiếu cố Linh Vân.

– Ngươi nói nhảm nhiều vậy làm gì, còn không mau cút đi.

– Tiền bối ta tới đây dĩ nhiên là muốn bảo vệ bình an cho mọi người.

– Tiểu tử mạnh miệng vậy không hay đâu.

Linh Vân sư tôn càng lúc càng không thoải mái về Sở Nam, nhưng ở bên cạnh Linh Vân lại không ngừng gật đầu, hiển nhiên nàng tin lời Sở Nam nói.

Không đợi Sở Nam nói nữa, Địa Long một lần nữa quay miệng hướng về phía Sở Nam cắn tới. Quái nhân lúc này cũng nở ra nụ cười:

– Lại là ngươi? Tới rất đúng lúc, ta muốn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, xem có phải là đối thủ của Mạng Long hay không?

Sở Nam thấy Mạng Long cắn xuống thì đem Tiểu Hắc thả vào ngực của Linh Vân, hắn nâng nắm tay lên, đánh ra Thiên Địa Hắc động, đồng thời thanh âm sư tôn của Linh Vân vang lên:

– Đây không phải rồng bình thường mà là Mạng Long, cái gọi là năng lượng công kích, trừ phi ngươi có mệnh hữu lực mơi có tác dụng, hoặc là có pháp bảo nhắm vào mạng lực.

– Tạ tiền bối nhắc nhở.

Sở Nam quay đầu cười một tiếng rồi phóng quyền đi, sư tôn của Linh Vân vẫn im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.