Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2190: Trụ Chi Cảnh, Thiên Khôi



Bốn người Kiền Thanh Tử đi ra ngoài, nhìn nhau, ánh mắt khác lạ, có lo lắng, có kích động, có hưng phấn, có cẩn thận. Câu nói của ông lão chống gậy chứng minh Càn Khôn tông có đại động tác.

Ông lão chống gậy đi tới bên Sở Nam, ngồi xuống. Sở Nam bị thương rất nặng, đang nằm trên mặt đất.

Không chờ ông lão chống gậy nói, Sở Nam mở miệng nói:

– Sư bá, sư phụ của ta, Ma Đạo Tử suốt đời mong muốn quay về Càn Khôn tông, xin sư bá thành tàn.

– Nói đi.

Ông lão chống gậy không còn vẻ nghiêm khắt, tựa như ông lão hiền lành. Sở Nam kể lại sự tích của sư phụ.

Ông lão chống gậy nghe xong, nói:

– Vì tình sở khốn, không hổ là truyền nhân của hắn. Hãy đem tên Ma Đạo Tử ghi vào Càn Khôn tông.

– Đa tạ sư bá.

Sở Nam đến Càn Khôn tông có nguyện vọng lớn nhất là hoàn thành ước mơ của Ma Đạo Tử, giờ đã thực hiện, tâm tình rất kích động, thầm nhủ.

“Sư phụ, người đã là đệ tử Càn Khôn tông, người có nghe thấy không?”

Ông lão chống gậy nói:

– Hãy kể chuyện của ngươi đi. Ngươi nhiều lần bói toán, có được một chút gì hay không được gì.”

– Vâng.

Sở Nam kể lại từ lúc mới sinh ra bị ném vào trong nước, nói tới khi hắn tiến vào Càn Khôn tông. Ông lão chống gậy nghe xong không có phát biểu cái gì bình luận, trong mắt lại lóe tia sáng.

Ông lão chống gậy nói:

– Lấy hỗn thiên ban chỉ ra đây.

Sở Nam lập tức đưa ra hỗn thiên ban chỉ. Ông lão chống gậy nhẹ phất ngón tay, như đang thấy vật nhớ người. Khi tay ông lão chống gậy xẹt qua thì hỗn thiên ban chỉ tỏa ánh sáng chưa từng có, sau đó lắng đọng lại.

Ông lão chống gậy hỏi:

– Có phải đang nghi hoặc tại sao ta kêu ngươi gọi là sư bá?

– Ừm.

– Dựa theo bối phận thì sợ là ngươi phải kêu ta bằng thái sư tổ, nhưng ngươi là truyền nhân của hắn, người mang hỗn thiên ban chỉ về Càn Khôn tông, vì vậy ngươi gọi ta là sư bá.

Ông lão chống gậy nói rồi ý bảo Sở Nam vươn ngón cái tay trái ra, tự mình đeo vào cho hắn.

Ông lão chống gậy tiếp tục bảo:

– Từ hôm nay trở đi, hỗn thiên ban chỉ này chấn chính thuộc về ngươi. Trong hỗn thiên ban chỉ còn có tầng cuối cùng, chờ khi ngươi có thực lực rồi hãy mở ra. Nhớ kỹ, không thể làm nhục hắn.

Sở Nam cực kỳ nghiêm túc nói:

– Vâng!

Sở Nam cảm giác sức nặg mấy lời ông lão chống gậy nói, hơn nữa sư bá tự tay đeo hỗn thiên ban chỉ cho hắn giống như đang tiến hành nghi thức. Sở Nam không phải người dễ tin, nếu không thì sẽ không luôn đề phong Hiên Viên chi cốt. Nhưng Càn Khôn tông là nơi sư phụ của Sở Nam muốn trở về, bất giác trong lòng có mấy phần thân thiết. Cộng thêm Càn Khôn tông hai lần cứu giúp, giờ phút này, đối diện sư bá, Sở Nam cảm giác được ông lão chống gậy thật sự quan tâm mình. Vì vậy trong lòng Sở Nam đem nơi này thành nhà của mình.

Ông lão chống gậy nhớ lại:

– Đã rất lâu ta không nói nhiều như vậy.

Sở Nam cười nói:

– Nếu sư bá muốn thì mỗi ngày tiểu tử sẽ nói chuyện với sư bá.

Ông lão chống gậy cười nói:

– Vậy ngươi không cần quay về Thiên Võ đại lục sao?

Sở Nam xấu hổ:

– Ta…

Ông lão chống gậy cười nói:

– Hỏi đi, hãy hỏi nghi ngờ trong lòng ngươi, hỏi hết đi. Ngươi đến một bước này, cũng nên biết mọi thứ.

Sở Nam nghe vậy mắt sáng lên, lập tức nghĩ đến “Thời gian đảo lưu”, vội hỏi nói:

– Sư bá, lúc trước ngươi nói có thể giết ta vô số lần trong thời gian đảo lưu, vậy có phải chứng minh có thể tùy ý xóa bỏ chuyện từng xảy ra?

Nghe ông lão chống gậy nói có thể tùy ý hỏi nên Sở Nam hỏi ngay vấn đề hắn quan tâm nhất, có thể thay đổi quá khứ không.

Ông lão chống gậy cười hỏi lại:

– Trong thời gian đảo lưu nếu ta ra tay thì kết quả như thế nào?

– Ta sẽ chết.

– Thế thì có sửa không?

Sở Nam nhíu chặt mày, đăm chiêu suy tư. Một lúc sau Sở Nam lắc đầu, lòng rối rắm, cảm thấy mây mù dày đặc, không hiểu rõ ràng.

Ông lão chống gậy tiếp tục bảo:

– Ta thi triển thời gian đảo lưu là vì khiến ngươi biến càng yếu. Khi ngươi yếu ớt ta sẽ đánh chết ngươi. Một khi ngươi chết đi nghĩa là ngươi không tồn tại, cho dù ta vẫn đang thi triển thời gian đảo lưu, nhưng cụ thể đối với ngươi mà nói, đã không hữu dụng, không có khả năng khiến ngươi từ chết biến sống. Bởi vì trong nháy mắt đó, ngươi đã là thuộc về hiện tại. Con người nếu đã chết, quá khứ có sửa đổi hay không có ý nghĩa gì?

– Chính là nói điều kiện sửa đổi là ta phải tồn tại.

– Có thể ch oằng như vậy, nhưng ngươi thì khác, ngươi có thể sửa. Tựa như ngươi lại hút sạch chất lỏng trong Càn Khôn trì.

Sở Nam cẩn thận suy nghĩ, miêu tỏa tình huống lúc đó của mình.

Ông lão chống gậy nghe xong không cho đáp án rõ ràng, chỉ nói:

– Dựa theo suy nghĩ của ngươi tiếp tục đi.

Thật ra ông lão chống gậy biết chút ít nhưng không muốn Sở Nam đi theo lối suy nghĩ của lão, lão muốn hắn tự mình độc lập.

Sở Nam lên tiếng, lại hỏi:

– Làm sao ngăn cản thời gian đảo lưu?

– Thứ nhất, dùng thời gian ngăn cản. Ngươi dùng thời gian, ta cũng dùng thời gian. Ngươi muốn đảo lưu thì ta tăng tốc, hoặc là ngươi đảo lưu thời gian thì ta cũng đảo lưu. Thực lực của ngươi cường, khiến ta đảo lưu ba ngàn năm. Thực lực của ta yếu, chỉ có thể khiến ngươi đảo lưu một trăm năm, vậy kết quả không cần nói cũng biết.

Nghe ông lão so sánh thì Sở Nam hơi yếu ớt nói:

– Sư bá, bây giờ ta chưa đến một trăm tuổi, đảo lưu như vậy chẳng phải là khiến ta không còn nữa?

– Đúng rồi, ta quên.

Ông lão chống gậy cười sang sảng, so với lúc trước thật như hai người khác nhau.

Ông lão chống gậy tiếp tục bảo:

– Mặc dù ngươi chưa qua một trăm năm nhưng ngươi trải qua đủ cho đối phương đảo lưu.

Sở Nam khó hiểu hỏi:

– A?

Ông lão chống gậy giải thích rằng:

– Lấy ví dụ một người nuốt một viên linh đan, không ăn không uống, không làm cái gì, sống ba ngàn năm. Một người khác chỉ sống ba trăm năm, nhưng mỗi ngày hắn làm mình biến càng mạnh, ba trăm năm qua trải qua vô số sự kiện. Hai người này, người trước thì ta chỉ cần sử dụng một phần trăm lúc trước dùng thời gian đảo lưu đối phó ngươi là giải quyết được. Ngươi sau thì có lẽ ta phải dùng gấp hai, ba thậm chí càng nhiều thực lực mới đối phó được.

– Có liên quan đến thời gian, thực lực, kinh nghiệm.

– Không chỉ ba điểm này, còn có rất nhiều nhân tố.

– Vậy thời gian bên trong thời gian trận thì sao?

– Thời gian đảo lưu chỉ đảo lưu chân thực thời gian, dù ngươi tại thời gian trong trận độ qua một vạn năm, ngoài trận chỉ có một ngày thì đây cũng là chỉ đảo lưu một ngày. Nhưng đảo lưu một ngày cũng cần rất nhiều công sức.

Sở Nam trầm tư. Tương đối với thực lực, kinh nghiệm thì khuyết điểm lớn nhất của hắn là tồn tại thời gian, trước kia hắn lấy ưu thế về tuổi tác, giờ xem ra cũng là yếu thế.

Sở Nam thầm nghĩ.

– Nếu có thể tính thời gian bên trong thời gian trận thì thật tốt, khiến điểm yếu thời gian của ta không còn.

Trong lòng nổi lên suy nghĩ này, Sở Nam dường như bắt được cái gì, rồi lại cảm giác không thực tế.

Sở Nam quăng vấn đề sang bên, tiếp tục hỏi:

– Nếu như có thể thành công thi triển thời gian đảo lưu, vậy chuyện đã xảy ra trong quá khứ đối phương có biết không?

– Chỉ khiến thực lực của ngươi biến yếu thôi, ngươi vẫn đứng ở đó. Nhưng nếu phối hợp bí pháp khác thì có thể thực hiện vấn đề ngươi nói.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.