Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2223: Mệnh Động Phục Sát



Cách Nghịch Thiên bang càng gần thì Sở Nam càng nổi lên cảm giác bất an, điều này làm hắn giật nảy mình.

– Không lẽ cha mẹ ra ngoài ý muốn?

Sở Nam suy nghĩ trong lòng lập tức bói toán, nhưng hắn chấn kinh là tính không ra.

Có thứ cực kỳ cương đại che chắn hắn bói toán, mệnh lực quỹ tích căn bản kéo dài ra ngoài không được. Thoáng chốc Sở Nam phát ra sát khí, đi qua đâu không gian dấy lên bão tố.

Canh Lão đã hy sinh vì sứ mệnh của mình, còn ai sẽ thay cha mẹ, Điệp Y che bói toán? Coi như là trước khi Canh Lão rời đi đã bố trí, dù lúc trước lão chưa kịp nói nhưng Sở Nam tự tin lấy mệnh lực của hắn muốn bài trừ Canh Lão che chắn, hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng hiện tại Sở Nam không tính được, kia không phải xảy ra chuyện lại là cái gì?

Tốc độ của Sở Nam càng nhanh, hắn thành trung tâm bõa tố, mang theo lốc xoáy ngày càng lớn tiến tới trước. Không bao lâu, gió bão đến hư không tiểu đạo hẻo lánh phía trước Nghịch Thiên bang. Sở Nam phất tay tán đi bão tố, đáp xuống.

– Ngươi là ai? Dám đến cấm địa bên trong Nghịch Thiên bang, ngươi không muốn sống sao?

– Kêu Vạn Trận lão tổ ra gặp ta!

– Tiểu tử, thật lớn lối, ngươi cho rằng ngươi là ai a? Đại bang chủ là ngươi nói muốn gặp liền gặp sao?

Ba chữ ‘đại bang chủ’ trong miệng người này khiến Sở Nam nhíu mày, lòng nóng nảy, nào có rảnh nói nhảm với mấy tiểu nhân vật này. Nhưng không chờ Sở Nam ra tay thì người đó đi trước giết lại đây.

Vừa thấy mặt chính là hạ tử thủ, Sở Nam nhạy bén cảm giác ra bên trong không thích hợp. Người này giết tới nửa đường bỗng nhiên ném ra hạt châu, hạt châu nổ tung, uy lực vô thanh vô tực ập lên người Sở Nam. Sở Nam không cảm giác chút tổn thương, mày nhíu chặt, bỗng cơ mặt người kia co giật, ngay sau đó thân thể tự bạo. Khi những giọt máu bắn lên người Sở Nam thì mệnh lực vô cùng hùng hồn của hắn dao động.

Trong dao động, Sở Nam phát hiện mệnh lực của mình bị ăn mòn.

– Công kích chuyên hướng về mệnh lực?

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Sở Nam, bên người lại xuất hiện ngàn vạn người, có một phần hắn từng gặp, chính là thanh niên các loại thực lực lúc trước giành đường nhỏ hẻo lánh như Nam Tang Hồn Môn.

Bọn họ thấy Sở Nam thì cuồng cười nói:

– Sở Nam, lúc trước ngươi dùng quỷ kế bắt chúng ta, hôm nay lão phu phải xé nát ngươi!

Sở Nam nói:

– Như vậy xem ra người không muốn giết ta đều bị bắt, giết?

Sở Nam động tâm niệm muốn giết người xung quanh, nhưng bỗng nghĩ.

“Thứ có thể ăn mệnh lực cũng có thể tính một cổ năng lượng? Hơn nữa loại năng lượng này đặc biệt khó kiếm. Nói vậy là không thể bỏ qua năng lượng này, mặc kệ là chính hay tà, là tốt là xấu, đều tổ thành một phần thế giới trong người.”

Có ý nghĩ này, Sở Nam không lập tức đánh chết bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm đmá người.

Sở Nam nói:

– Ra tay đi, dù ta không xuất thủ thì các ngươi cũng là chết không có chỗ chôn.

Sở Nam đã hiểu rõ ràng, hiện tại Nghịch Thiên bang có vòng mai phục, chuyên môn phục giết hắn.

– Sợ thì nói sợ, còn dám nói mạnh miệng, chết đi!

Từng hạt châu ném ra, ở trên không trung dày đặc thành võng, châu tử võng chụp xuống, nổ tung. Năng lượng chui thẳng vào người Sở Nam, sau đó đám người giết lên, theo gót người đầu tiên, thân thể nổ tung, máu bắn ra dính vào người Sở Nam. Mệnh lực của Sở Nam tăng nhanh tốc độ bị tiêu thực.

Sở Nam nuốt năng lượng này, năng lượng tiến nhập thế giới trong người lại lần nữa phát sinh đại biến hóa, cũng dẫn đến thế giới trong người giới một chuỗi chấn động. Xung quanh Sở Nam không còn người sống, chờ hắn đi hết Nghịch Thiên bang cũng không có tìm đến thứ gì hữu dụng, ngược lại người sống, hoặc là hư thú đều tạc nổ.

Nghịch Thiên bang không có một ai!

Giờ phút này, mặt ngoài trông Sở Nam rất bình tĩnh nhưng hắn tâm lý sớm đã là phẫn nộ đến cực độ. Sở Nam chợt nghĩ đến, bói toán mệnh lực những người khác như Tiểu Tinh, Trịnh Vĩ Tán, Bội Tư Ngọc, vân vân và vân vân.

Nhưng Sở Nam bói toán hết tộc nhân ngọc thỏ tộc vẫn không thu hoạch được gì.

Đến lúc này sao Sở Nam không hiểu là chuyện gì? Có thể chơi trò lớn như vậy, làm ra xâm thực mệnh lực, trừ Thiên Tử còn có ai? Cộng thêm những lời lúc trước Canh Lão, lão cảm giác không thích hợp.

Sở Nam dám khẳng định, mọi chuyện trước sau đều do Thiên Tử làm.

– Đúng là đủ độc, một hơi bắt điểm yếu của ta. Nhưng chỗ yếu của ta là nghịch lân! Ai chạm nghịch lân của ta, sẽ tru!

Giọng Sở Nam leng keng như sắt theo vang trong khu vực Nghịch Thiên bang đầy tử khí.

– Ngươi cho rằng cái thứ đó nhất định có thể che chắn ta bói toán sao?

Sở Nam ngồi khoanh chân, lại một lần nữa bói toán, vô cùng vô tận mệnh lực từng đợt dọc theo quỹ tích đánh vào bình chướng vô hình. Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt ba ngày đã qua, Sở Nam vẫn đang dùng mệnh lực va chạm, không biết rã rời.

Cùng trong chớp mắt, Thiên Tử đã đến Thiên Võ đại lục trên mặt cũng tràn đầy ngưng trọng, nguyên bản gã đi tới Thiên Võ đại lục, nhìn bố cục trên Thiên Võ đại lục, lại nghe Quái Nhân nói, tạm thời chưa có cách nào phá trừ. Thiên Tử trong lòng rất khó chịu, nhưng gã không có biểu hiện ra ngoài, chỉ kêu Quái Nhân tiếp tục nghĩ cách, vào thật nhanh phá giải Thiên Võ đại lục.

Lúc này dù Thiên Tử khó chịu nhưng gã còn có lá bài, nghĩ đến mấy người bị gã che chắn thì lòng gã tràn đầy tự tin. Thiên Tử dã giấu đi đám Sở Thiên Phong, muốn khiến Sở Nam như ruồi bọ không tìm ra manh mối.

Thiên Tử tràn đầy tin tưởng bởi vì che chắn kia là gã nhận được từ tay đại nhân.

– Sở Nam, mặc kệ ngươi lợi hại cỡ nào cũng không phá được tầng che chắc này, không tính ra cha mẹ, bằng hữu của ngươi ở đâu. Huống chi trong Nghịch Thiên bang còn có món quà để lại cho ngươi, tin tưởng vài thứ kia có thể khiến mệnh lực của ngươi bị trọng thương.

Nhưng bây giờ Thiên Tử cảm giác che chắn xao động, lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.

– Mệnh lực của hắn rốt cuộc hùng hậu cỡ nào? Không chút ngừng nghỉ va chạm ba ngày, không thấy mệt sao? Mệnh lực còn dư sao?

Hiện tại mệnh lực của Sở Nam hoàn toàn là tương phản với điều Thiên Tử tưởng tượng, hắn còn có rất nhiều mệnh lực. Tuy rằng hắn cũng có một ít rã rời, nhưng Sở Nam mệt không phải đến từ mệnh lực. Ba ngày qua đi, Sở Nam công kích không có yếu đi, ngược lại càng cường, vì trong lòng hắn nóng nảy.

Ngày thứ tư, Thiên Tử thấy bình chướng đã tới cực hạn chịu đựng.

Ngày thứ năm, khi Sở Nam hộc xong ba ngụm máu thì tầng bình chướng ngăn cản mệnh lực xuất hiện một khe nứt.

Không cần toàn diện tan vỡ, một khe hở cũng đã đủ, mệnh lực quỹ tích tiến vào khe hở, bình chướng như bức tường rỗng.

Thiên Tử cảm giác mọi thứ, vẻ mặt cực kỳ tức giận:

– Hắn nhưng lại cứng rắn dùng mệnh lực công phá bình chướng đại nhân cho, không lẽ mệnh lực của Sở Nam còn hùng hồn, lợi hại hơn đại nhân?

Giây lát sau, Thiên Tử đè nén khiến mình bình tĩnh lại, nói:

– Cho dù ngươi công phá lại có thể như thế nào? Điểm yếu của ngươi, điểm trí mạng của ngươi vẫn nằm trong tay ta, ta khiến ngươi thế nào thì ngươi như thế đó!

– Hơn nữa ngươi trúng những mệnh độc không chỉ bây giờ phát huy tác dụng, chỉ cần ngươi không chết thì nó sẽ luôn phát huy tác dụng!

Thiên Tử căm hạn rủa, lại sắp xếp ra lệnh, bố cục mới, tách đám Sở Thiên Phong ra không chế. Thiên Tử mệnh lệnh thuộc hạ dùng hết cách bài trừ cách cục hiện có của Thiên Võ đại lục.

Cùng lúc đó, Sở Nam mở mắt ra, gằn từng chữ:

– Thiên Võ đại lục!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.