Quản gia của Hứa gia hét ra lệnh dừng tay, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang sao dám không dừng tay?
Thế nhưng, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang dừng tay còn Sở Nam há lại dừng tay? Hai Võ Tướng thấy vậy lập tức xuất thủ chống đỡ.
Sở Nam không sử dụng Khai Thiên Thập Bát Thức, cũng không dùng Đương Không Trảm, chỉ sử dụng Giải Ngưu Đao Pháp mà Hắc Tâm Diêm Vương dạy. Hai Võ Tướng bởi vì lúc trước dừng chiêu, lại phát chiêu cho nên chậm hơn một bước, trọng kiếm phá vỡ Thổ Thuẫn, xuyên phá Mộc Bích, cứ như vậy chém vào tay Lam Hồng Quang.
– A….
Trong nháy mắt tiếp xúc, Lam Hồng Quang liền phát ra một tiếng hét thảm thiệt, Tuyệt Thiên Xích nghe thấy tiếng hét của đối thủ cũ thì theo đó nhìn lại, vừa nhìn lập tức kinh hãi, chỉ thấy cánh tay của Lam Hồng Quang trong chốc lát ngắn ngủi đã biến thành xương cốt trắng hếu.
Theo phản xạ có điều kiện, Tuyệt Thiên Xích muốn dùng đại chiêu công kích Sở Nam, thế nhưng Thổ nguyên lực vừa mới ngưng tụ thì trong lòng Tuyệt Thiên Xích lập tức lóe lên một mưu kế:
– Lam Hồng Quang là cừu nhân của ta, tại sao ta phải cứu hắn chứ?
Kết quả là Tuyệt Thiên Xích không chút do dự lùi về sau, chống lại một tên quái vật chiến đấu điên cuồng toàn thân ngập tràn máu tươi, Tuyệt Thiên Xích vẫn có chút kinh hãi, hắn tự tin bản thân nhất định có thể giết chết tên quái vật trước mặt, nhưng hắn cũng hiểu rõ nếu như giết tên quái vật này thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hắn phải trả một cái giá rất lớn. Người của Hứa gia đã xuất hiện, bây giờ có cố gắng thì cũng không còn ý nghĩa gì.
Bởi vậy, Tuyệt Thiên Xích lập tức thối lui.
Mà Lam Hồng Quang dường như đã phát điên, bất kể là ai nhìn thấy cánh tay của mình vốn lành lặn đột nhiên trở thành mấy khúc xương thì trong lòng cũng đều phát điên hết, Lam Hồng Quang lập tức hét lớn:
– Chết đi! Ta phải phanh thây xé xác ngươi!
Phẫn nộ quả nhiên kích phát nên một cổ lực lượng khổng lồ, Mộc nguyên lực vô cùng mênh mông lập tức bị Lam Hồng Quang bạo phát ra, thoáng chống thanh sắc đại thịnh, cứ như vậy nện thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam hoành kiếm chém tới, không biết tại sao đòn công kích của Lam Hồng Quang lại trở nên mạnh mẽ như vậy, Sở Nam không thể cản nổi, những tia nguyên lực thanh sắc giống như châm nhỏ lập tức tiến vào cơ thể Sở Nam, khiến xương cốt trong cơ thể hắn truyền đến tiếng nổ vang răng rắng giòn tan….
Một ngụm máu nóng cứ như vậy bắn ngược lên không trung, trong lúc bị đẩy lùi về sau, cặp chân của Sở Nam còn bị cắm sâu xuống đất. Nếu như Lãnh Diện Diêm Vương ở đây lúc này, thấy máu tươi Sở Nam phun ra như vậy, cho dù là liều mạng thì hắn cũng phải thu thập một phen.
– Huyền cấp, nhất định là vũ kỹ Huyền cấp, ít nhất cũng là trung phẩm!
Tuyệt Thiên Xích thối lúi đằng sau nhìn thấy một kích phẫn nộ của Lam Hồng Quang thì kinh ngạc bật thốt:
– Không trách Lam Hồng Quang lại nói có thể giết chết ta, thì ra là có lá bài tẩy này, vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm, hơn nữa Mộc vốn khắc Thổ, công pháp của hắn vừa vặn khắc chế công pháp của ta, quả nhiên có vài phần nắm chắc….
Nghĩ đến đây, Tuyệt Thiên Xích hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:
– Chỉ có điều, chỉ dựa vào chừng đó mà muốn đánh đổ ta thì còn kém nhiều lắm, ta cũng không phải là trung cấp Võ Tướng, nguyên lực của ta còn thâm hậu hơn ngươi nhiều, ta thấy ngươi cũng chưa chắc đã khắc chế được ta, hơn nữa, võ quyết của ta cũng là Huyền cấp trung phẩm!
Suy nghĩ của Tuyệt Thiên Xích, Lam Hồng Quang hiển nhiên không biết, hắn chỉ biết là bất luận như thế nào cũng phải giết chết tên tiểu tử trước mặt, giết chết hắn! Lam Hồng Quang trực tiếp xuyên qua màn huyết vụ, một quyền vô cùng nặng nề nện xuống, Mộc nguyên lực tràn ra, ngưng tụ lại thành cơn lốc vô cùng uy lực, vừa muốn nện một quyền này lên người Sở Nam thì….
– Lam Hồng Quang, dừng tay!
Quản gia của Hứa gia lại lần nữa gầm lên, hắn đã phát nộ rồi, lúc trước hắn gọi dừng tay, Sở Nam không ngờ lại không ngừng tay, thế nhưng khi nghe thấy Lam Hồng Quang nói những lời như vậy, cũng không hề có ý ngừng tay thì trong lòng càng phẫn nộ hơn. Mặc dù hắn chỉ là một cao cấp Đại Võ Sư mà thôi, thế nhưng hắn đang ở thành Hùng La, là tồn tại dưới một người mà trên vạn người.
Lam Hồng Quang lúc này đã bị cừu hận che lấp lý trí, làm sao có thể dừng lại, Sở Nam thì tốc độ cực nhanh, lại lần nữa lùi về sau tránh chiêu.
– Lam Hồng Quang, tiểu tử kia là người Tam thiếu gia muốn, nếu như hắn chết, cẩn thận Tam thiếu gia tức giận sẽ đem đám người Lam Thiểm các ngươi xóa sổ khỏi thành Hùng La!
Hứa quản gia bây giờ chỉ có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mượn uy thế của Tam thiếu gia để áp chế Lam Hồng Quang.
Nghe thấy những lời “Tam thiếu gia”, “Xóa tên”,…. Lam Hồng Quang đã có chút thanh tỉnh, hắn không nghi ngờ những lời này, năm đó cường đại như Thiên Uy Bang cũng bị toàn diệt chỉ trong một đêm, huống chi là Lam Thiểm Bang hắn.
Lam Hồng Quang dừng tay, nhưng cơn phẫn nộ của hắn vẫn còn chưa tan, hắn đưa năm đầu xương ngón tay về phía Hứa quản gia hỏi:
– Hứa quản gia, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Hứa quản gia hơi khựng lại, nhìn năm đầu xương ngón tay thì trong lòng cũng phát lạnh, thầm nhủ:
– Tiểu tử này không biết từ đâu chui ra, thủ đoạn hung ác không phải bình thường! Hơn nữa kiếm pháp kia….
Thật ra, không phải là Sở Nam hung ác, chỉ là vì sinh tồn mà thôi, giống như lúc trước ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng, Sở Nam không chút quan tâm việc ăn đan uống máu gặm thịt cũng chỉ bởi vì sinh tồn mà thôi.
– Hứa quản gia, ta muốn cầu Tam thiếu gia cho ta một câu trả lời thỏa đáng!
Lam Hồng Quang năm nay đã gần 50 tuổi, thật vất vả mới đạt đến trung cấp Võ Tướng, có vài phần nóng tính, Hứa quản gia đang muốn mắng chửi Lam Hồng Quang bất quá chỉ là một con vật của Hứa gia, có tư cách gì nói điều kiện với Hứa gia?
Mà lúc này, Hứa Mãn Dương đã từ xa đi lại, lạnh lùng hỏi:
– Lam Hồng Quang, ngươi muốn ta cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng sao?
Nhìn thấy Hứa Mãn Dương, Lam Hồng Quang lập tức khom lưng, càng tỉnh táo hơn, bỗng thấp giọng nói:
– Thành chủ, ta không dám, chỉ muốn xả chút tức giận mà thôi.
– Không có huyết nhục mà thôi, nếu như ngươi lại tìm một kiện pháp bảo cấp Chân Khí thì ta sẽ cho ngươi một viên Sinh Cơ Đan, huyết nhục tự nhiên sẽ khôi phục lại như cũ!
Âm thanh của Hứa Mãn Dương không chút tình cảm chậm rãi vang lên.
– Thành chủ nói thật chứ?
Lam Hồng Quang nhìn thấy Hứa Mãn Dương không nói gì, biết chắc loại Sinh Cơ Đan này nhất định sẽ khiến hắn hoàn hảo lại như trước thì lập tức vui mừng ra mặt, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Nam, ánh mắt nhìn xuống trọng kiếm trong tay hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hứa Mãn Dương liếc nhìn Lam Hồng Quang, lạnh lùng nói:
– Ta nói là đi tìm một kiện pháp bảo khác, trọng kiếm trong tay hắn ta muốn rồi.
– Thành chủ!
Lam Hồng Quang chợt tức giận.
– Sao?
Chỉ một chữ lạnh lùng thốt lên đã khiến Lam Hồng Quang ngậm miệng không dám nói gì, Tuyệt Thiên Xích ở đằng sau nhìn thấy vậy thì trong lòng vạn phần cao hứng, nhưng vẻ mặt lại ngưng trọng nói với Lam Hồng Quang:
– Lam bang chủ, vừa rồi ý của ngươi là gì?
– Tuyệt Thiên Xích, bớt mừng thầm đi, ta cho dù chỉ có một tay cũng không sợ ngươi!
Lam Hồng Quang giận dữ nói, trong lòng thầm mắng:
– Vừa rồi kiếm nếu kiếm của tiểu tử kia chặt lên tay hắn thì Tuyệt Thiên Xích khẳng định sẽ có kết cục giống như ta bây giờ!
Hứa Mãn Dương nhìn về phía Sở Nam vị lún sâu vào trong đất ở đằng xa, chậm rãi nói:
– Ta là Thành chủ của thành Hùng La.
Sở Nam mặc kệ kẻ trước mặt là ai, hắn đang dốc toàn lực lợi dụng Mộc nguyên lực điên cuồng trong người để tôi luyện thân thể mình.
– Ta là Tam thiếu gia của Hứa gia!
Ngay cả chính Hứa Mãn Dương cũng không hiểu tại sao phải nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy tiểu tử trước mặt này không phải tầm thường, tâm ngoan độc, ý chí cứng cỏi, thực lực cũng không tệ, mặc dù không nhìn thấy nguyên lực ba động của hắn, nhưng nếu như có thể thu về sử dụng cho mình, sau đó tài bồi thì nhất định sẽ trở thành một trợ lực lớn.
– Giao kiếm trong tay ngươi cho ta, rồi theo ta, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận!
Hứa Mãn Dương chậm rãi nói.
Sở Nam nhìn gã Thành chủ Hứa Mãn Dương trước mặt kiêu ngạo như vậy thì khẽ cười, thốt lên hai chữ:
– Ngu xuẩn!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!