– Kính xin chưởng môn chỉ dạy.
Tử Đông Lai nghe thấy lời nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh này thì trong lòng không khỏi coi trọng Sở Nam hơn vài phần, thế nhưng âm thanh lại càng lạnh lùng nghiêm nghị:
– Lâm Vân, mặc kệ vì lý do gì, về sau hãy tránh xa nữ nhi của ta một chút.
– Vì sao?
– Tử Mộng Nhân chính là vị hôn thê của Lăng Tiêu, cho nên ngươi không thể có tâm tư gì với nó, càng không thể nảy sinh tình cảm, quan trọng nhất đó là ngươi không được khiến nó có tình cảm với ngươi.
– Ta và Mộng Nhân chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.
– Bằng hữu bình thường? Mộng Nhân từ nhỏ đến lớn có bao giờ đối đãi với ngươi khác giống như ngươi? Nó sẽ không dễ dàng để nam nhân khác gọi nó là Mộng Nhân, hơn nữa, nó lại vì ngươi mà luyện chế trọng kiếm, tốn hao nhiều tài liệu trân quý như vậy cũng không nói làm gì, nó thậm chí ngay cả tính mạng cũng không cần, Lâm Vân, ngươi cho rằng đây chỉ là bằng hữu bình thường thôi sao?
– Ta không có ý gì khác với Mộng Nhân, Mộng Nhân có ân như vậy, ta nhất định sẽ báo đáp.
Tử Đông Lai thở dài một tiếng rồi nói:
– Như vậy thì tốt, Lâm Vân, vừa rồi ta chỉ làm tròn bổn phận của một người cha nói chuyện với ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha như ta, ta chỉ muốn cho con gái mình được hành phúc.
Sở Nam thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Chưởng môn biết cuộc sống mà Mộng Nhân thực sự mong muốn không?
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Tử Đông Lai xẹt qua người Sở Nam, khiến trong lòng Sở Nam bỗng nhiên có cảm giác tim đập mạnh, nhưng Sở Nam lại không cúi đầu xuống, người cũng không cúi, cùng đối mặt với Tử Đông Lai, cố chống đỡ lại uy thế từ địa vị.
– Lâm Vân, bây giờ ta lấy tư cách là chưởng môn, ra lệnh cho ngươi, không được phép nảy sinh cảm tình với Tử Mộng Nhân.
Tử Đông Lai không ngờ rằng Sở Nam lại dám cùng đối kháng lại với hắn, âm thanh càng trở nên lạnh lẽo giống như hàn băng, không mang theo chút tình cảm nào:
– Nếu như để ta phát hiện ra, cho dù ngươi có là quan môn đệ tử của Lữ trưởng lão thì ta cũng nhất định sẽ giết ngươi.
Sở Nam trầm mặc, hắn đối với Tử Mộng Nhân không hề có tình cảm gì, ban đầu thì kính nhi viễn chi (chỉ dám đứng từ xa mà nhìn), về sau thì có hảo cảm, tiếp đó là chịu ân huệ, những lời vừa rồi đều là do Sở Nam đứng trên vị trí bằng hữu mà nói, thế nhưng tác phong bá đạo của Tử Đông Lai lúc này lại khiến Sở Nam vô cùng ghét.
– Nhớ rõ những lời ta vừa nói, bây giờ đi động Cương Phong, chịu hình phạt cương phong trong ba tháng.
Tử Đông Lai nói xong thì quay người phất tay áo bỏ đi, Sở Nam nhìn thân ảnh rời đi thì hơi cau mày, sau đó đi ra ngoài đại điện, Tử Mộng Nhân vừa thấy Sở Nam đi ra thì vội vàng hỏi:
– Đồ ngốc, cha ta có khi dễ ngươi không? Nếu ông ta khi dễ ngươi thì ngươi hãy nói cho ta biết….
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười, sau đó khẽ lắc đầu.
– Vậy ông ấy nói gì? Còn không mau nói cho ta nghe?
– Chưởng môn bảo ta cố lên, cố giành thành tích tốt trong đợt tỷ thí nửa năm sau.
Sở Nam vội tìm một cái lý do, Lữ Dương Minh ở bên cạnh thầm khen ngợi một câu, sau đó lấy ra một quyển sách cổ xưa, đưa cho Sở Nam rồi nói:
– Với tư cách là sư phụ của ngươi, ta vốn nên tự mình dạy bảo ngươi, nhưng bởi vì bế quan, nên cũng không có thời gian. Bây giờ, ngươi lại phải đi động Cương Phong, mà ta cũng phải tiếp tục bế quan, tiếp tục tham ngộ, không còn thời gian để chỉ dạy ngươi, đây chính là Thiên Công Luyện Khí, ngươi hãy cầm lấy tự mình nghiên cứu, bên trong có pháp quyết luyện khí, còn có những tâm đắc của ta nữa.
– Tạ ơn sư phụ.
Sở Nam vội vàng khom người tiếp nhận.
Lữ Dương Minh lúc này lại dặn dò thêm:
– Lúc này đừng có gây họa nữa, chuyện tại luyện khí phòng may là không tổn thất gì, ngược lại còn trong họa có phúc, bằng không thì cũng không phải chỉ kết quả nhẹ nhàng như vậy đâu. Vì thế không nên để tái xảy ra sự tình như vậy nữa, nếu xảy ra lần nữa thì ta cũng không cứu được ngươi.
Nói xong thì Lữ Dương Minh lại đưa đến hai quyển sách rồi nói:
– Đây chính là võ quyết Huyền cấp thượng phẩm Hỏa thuộc tính và vũ kỹ tương ứng, ngươi hãy cầm lấy mà tu luyện, trận tỷ thí nửa năm sau cũng đừng khiến ta mất mặt.
– Rõ, sư phụ.
Sở Nam biết rõ võ quyết này đối với hắn chẳng khác gì gân gà (*), thế nhưng hắn vẫn cung kính nhận lấy.
(*) Nhìn có vẻ tốt, nhưng chỉ là đồ bỏ.
– Động Cương Phong mặc dù rất khổ cực, nhưng cũng là một nơi ma luyện con người.
Lữ Dương Minh nói xong thì phất phất tay áo, có chút cảm khái nói:
– Đi đi….
Tử Mộng Nhân nghe thấy hai chữ này thì vội vào kéo lấy tay Sở Nam bỏ chạy, bộ dạng vô cùng cao hứng, giống như không phải nàng đi chịu hình mà là đi du sơn ngoạn thủy vậy, Sở Nam lại nghĩ đến những lời của Tử Đông Lai thì thân hình hơi khựng lại, Tử Mộng Nhân phát giác có chuyện gì đó, liền hỏi:
– Đồ ngốc, sao thế?
Sở Nam đang nghĩ xem phải trả lời như thế nào thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh của sư phụ Ma Đạo Tử, chợt nhớ đến câu nói: “Luôn hành động theo tính cách, dựa vào bản thân mà hành sự, ta chính là ta.”
Sau đó thì những phiền não trong lòng cũng theo đó mà phiêu tán, thầm nghĩ:
– Con đường của võ giả phải dựa vào tâm của bản thân, nếu như chỉ bởi vì mấy câu mà thanh đổi tâm của bản thân thì con đường nghịch thiên sau này làm sao mà bước tiếp? Bất luận người khác nói gì thì ta vẫn là ta.
Khúc mắc được giải quyết, vẻ u sầu trên trán Sở Nam cũng biến mất, cười với Tử Mộng Nhân rồi đáp:
– Không có gì, ta đang nghĩ động Cương Phong không biết đến cùng là nơi như thế nào?
– Đi nhanh một chút, đến rồi sẽ biết.
Tử Mộng Nhân kéo lấy cánh tay của Sở Nam, càng chạy nhanh hơn.
Thần Khí Phái quả nhiên rộng lớn, hai người dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, chạy hơn nửa canh giờ mới đến, vách đá phía tây bên trong động Cương Phong vô cùng lớn, một năm bốn mùa đều có gió lùa vào.
– Đồ ngốc, đến rồi.
Âm thanh vốn hoạt bát như chim sẻ của Tử Mộng Nhân bây giờ đã trở nên hơi chút sầu khổ, chợt than:
– Ở trong động Cương Phong này ba tháng, da của ta chắc chắn sẽ bị thô ráp đi không ít, cha thật là đáng ghét.
Sở Nam im lặng, lúc này hắn không hề quan tâm đến nỗi khổ của hình pháp hay là làn da và dung mạo của bản thân.
Lời của Tử Mộng Nhân vừa dứt thì liền có một thanh âm già nua truyền đến:
– Tiểu Mộng Nhân, ngươi đã lâu không đến đây, lần này lại gây ra tại họa gì đấy?
– Hàn gia gia, lần này ta cũng không gây họa gì, là phụ thân không nói đạo lý.
Tử Mộng Nhân quệt miệng nói, Sở Nam vừa ngẩng đầu nhìn lên thì liền trông thấy một lão nhân tóc trắng xóa, giống như một gốc cây khô gần đất xa trời, thế nhưng trực giác mách bảo với Sở Nam rằng lão nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Lão nhân tóc trắng vừa nghe thấy lời này của Tử Mộng Nhân thì trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ, Tử Mộng Nhân lại nói:
– Hàn gia gia, đây chính là tên ngốc, cũng theo ta đến đây chịu hình đấy.
Ánh mắt của lão nhân tóc trắng lại dời lên người Sở Nam, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, giống như cây khô gặp mùa xuân, tinh quang chỉ trong chốc lát liền mất không còn thấy đâu nữa, mà trong nội tâm Sở Nam lại dường như bị đạo tinh quang này nhìn thấu vậy, cảm giác tim đập thình thịch so với Tử Đông Lai đem đến lúc trước còn mạnh hơn nhiều.
– Vậy các ngươi hãy ở tầng thứ nhất đi.
– Cám ơn Hàn gia gia.
Tử Mộng Nhân vội kéo lấy cánh tay Sở Nam, chạy vào bên trong, lúc này Sở Nam mới phát hiện trong động Cương Phong không chỉ có một cái động mà có đến hơn trăm cái động, còn được chia ra làm năm tầng, mỗi tầng có vài chục cái động.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam dừng bước, lại nhìn động Cương Phong rồi cười hỏi:
– Đồ ngốc, ngươi sợ sao?
Sở Nam cười đáp:
– Đây chính là thứ ta cần!
– Ồ?
– Mộng Nhân, ở nơi này, gió ở đâu là mạnh nhất?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!