Vu Thị Khuynh Thần

Chương 24



“Đại Quan, hôm nay Lưu lão kể chuyện a…… Chúng ta ngồi bên dưới đi, xem bên kia có chỗ trống kìa……” Ta chỉ vào một cái bàn trống trong sảnh Thiên Hương lâu hỏi Đại Quan, bất kể thế nào cũng không thể để đại Quan tiêu phí vào mấy căn phòng trên lầu được. Mấy căn phòng đó giá tới năm mươi lượng bạc a…… May mà hôm nay là ngày Lưu lão ở Biên thành tới Thiên Hương lâu kể chuyện anh hùng.

“Hảo ~ tiểu Vu, không nghĩ tới hôm nay chúng ta có thể gặp được Lưu lão……” Đại Quan vừa nhìn thấy lão nhân này liền kích động không thôi, nên cũng quên luôn dự định phải tìm một căn phòng thật sang trọng để hưởng thụ cho tốt.

Dẫn ba người chúng ta đến chỗ ngồi xong, tiểu nhị nhiệt tình nhìn chúng ta hỏi: “Hôm nay ba vị khách quan muốn gọi món gì?”

Ta nhìn Tư Hàn không biểu tình gì, lại nhìn đại Quan một cái rồi bất đắc dĩ nói: “Cho chúng ta hai bình rượu hoa điêu, ba món đặc sản ở quán các ngươi……”

“Hảo?Ba vị khách quan chờ chút……” Tiểu nhị khoác khăn lên vai, đi về phía quầy.

“…… Khi đó, Hồ tướng quân mang theo ba ngàn tướng sĩ đại Nguyệt Quốc chúng ta ngăn đón tám ngàn quân Thực Nhân Tộc ở ải Lan Cốc…… Kịch chiến một ngày một đêm, cuối cùng Hồ tướng quân đã chôn vùi tám ngàn quân Thực Nhân dưới ải Lan Cốc mãi mãi……” Lư lão đầu bạc râu trắng vừa giảng giải vừa xoay xoay chén trà trên bàn mường tượng lại trận chiến và các âm thanh giết chóc.

“Hảo……” Mỗi khi Lưu Lão giảng đến đoạn kịch tính, những văn nhân nhã sĩ mặc lụa hoa áo gấm đều vỗ tay tán thưởng.

Nghe đến đoạn kích động, Đại Quan cũng kích động xoay qua hỏi:”Tiểu Vu, nếu Lưu lão cũng kể về chuyện ngươi từng kể về vị Quan tướng quân [Vượt năm ải, chém sáu tướng] thì thật là tuyệt a?”

“……” Lườm hắn một cái, chuyện này làm sao kể ở nơi này được? Thế giới này cũng không liên quan đến sự tồn tại của Quan đại ca a ~

“Tư Hàn, ngươi nhất định không biết chuyện Quan tướng quân [Vượt năm ải, chém sáu tướng] đâu! Hắc hắc, ta nói cho ngươi biết, vị Quan tướng quân này có thể còn lợi hại hơn cả Hồ tướng quân, vị tướng quân này trùng họ trùng tên với ta, cũng gọi là Quan Vân Trường, năm đó hắn……” Đại Quan không để ý ánh mắt của ta, bùm bùm kể lại câu chuyện hồi xưa ta kể cho hắn nghe để giết thời gian.

“Ân, nếu nói như vậy, Hồ tướng quân so ra kém vị Quan tướng quân này!” Tư Hàn nghe xong cũng không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh gật đầu.

“Chỉ là không biết vị tướng quân này là người ở đâu?” Vào lúc ta thở phào nhẹ nhõm, Tư Hàn đột nhiên đến một câu.

“Đúng vậy, tiểu Vu, ngươi nói cho ta biết vị tướng quân mà ngươi kể là người nơi nào a?” Đại Quan lúc này quăng Lưu lão mà hắn đang sùng bái không thôi sang một bên, nháy ánh mắt vô tội nhìn ta.

“À, à, vị Quan tướng quân này không phải là anh hùng lịch sử có thật, hắn là, hắn là nhân vật tưởng tượng ta nghĩ ra lúc rãnh rỗi để kể cho vui thôi……” Hối hận lúc trước vui mồm kể chuyện này cho Quan Vân Trường nghe……

“Uy ~ lão nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó. Cái gì loạn thất bát tao rắm chó không thông. Bổn tiểu thư hỏi ngươi. Gần đây thành Tây Bắc và Thực Nhân Tộc chi chiến, chết vô số không nói, nay đã muốn thất bại, ngay cả Ngô tướng quân thủ thành cũng bị quân Thực Nhân Tộc gây thương tích, lão nhân ngươi nói lần này tướng quân của các ngươi còn có thể thắng sao?” Lưu lão còn đang say xưa giảng giải Hồ tướng quân làm thế nào dũng mãnh phá tan Thực Nhân Tộc thì một cô gái mặc đồ đỏ cầm roi nhảy từ lầu hai xuống.

“Oa……Cô nàng này là người phương nào?? Cô nàng này……” Mọi người bàn tán rộn rã không thôi về cô gái áo đỏ vừa xuất hiện.

“Lão nhân, ngươi chưa trả lời bổn cô nương!” Nữ tử áo đỏ nói xong đắc ý quét mắt một vòng người ngồi ở đây.

“Cô nương, Nguyệt Quốc của chúng ta là một đất nước rộng lớn, một Thực Nhân Tộc nhỏ bé sao có thể sánh được?” Lưu Lão mang theo mỉm cười thản nhiên nói.

“Ân, nói hưu nói vượn……” Nữ tử áo đỏ nghe câu trả lời của Lưu lão xong liền trực tiếp cầm roi đỏ quất tới Lưu lão.

“Ba!” Tiếng roi xé gió vang lên đặc biệt chói tai.

“Vì sao cô nương lại ra tay nặng như thế!” Một nam tử trung niên đứng trước Lưu lão đỡ lấy roi của nữ tử áo đỏ.”

“Hừ, các ngươi nói hưu nói vượn, đều đáng chết……” Nữ tử áo đỏ vung tay thu hồi roi rồi quát tới nam tử trung niên.

“Ba ~” Nam tử trung niên cầm lấy ghế dài chặn đường roi.

“Cô nương, nếu như thế, đừng trách ta không khách khí……” Nam tử trung niên hơi tức giận nhìn nữ tử áo đỏ nói.

“Hừ……” Nữ tử áo đỏ cao ngạo hừ nhẹ một tiếng nói:” Ai muốn ngươi khách khí, vừa lúc bổn cô nương muốn lĩnh giáo một chút tài năng của các ngươi……”

“Ba ba “……” Không thể tưởng được nữ nhân xinh đẹp lại mang tâm địa độc ác như vậy…… Điêu ngoa vô lý……” Trong lúc nhất thời, vừa rồi là tiếng vỗ tay mà nay thay bằng tiếng roi vun vút và tiếng tranh cãi ầm ĩ hỗn loạn.

“Tiểu Vu, hay là chúng ta né sang chỗ khác?” Đại Quan sợ chết nhìn một nam một nữ đối chiến bên kia.

“Ân……” Cái này ta vui vẻ đồng ý!

“Tư Hàn, ngươi bưng mâm đồ ăn, Tiểu Vu cầm rượu, ta mang những thứ còn lại! Đại Quan nhanh nhẹn phân công chuẩn bị khuân đồ rời đi!

Tư Hàn vẫn luôn trầm bưng một mâm đồ ăn, đột nhiên nhìn ta chúng ta nói: “Cô gia, Lưu lão gặp chuyện không may, người không đi hỗ trợ sao?” Không phải các ngươi vẫn luôn kính nể Lưu lão sao, sao hiện tại lại chạy nhanh như vậy……

“Ngạch ~” Ta và Đại Quan sửng sốt một chút.

“Tư Hàn, Lưu lão hắn có người che chở, ta và tiểu Vu qua giúp chỉ càng thêm hỏng!” Đại Quan lấy lại tinh thần giải thích.

“Ân……” Ta ở bên cạnh gật đầu phụ họa quan điểm của Đại Quan, hơn nữa ta là một thiếu nữ tay trói gà không chặt a. Mấy vụ quần ẩu này thật sự không thích hợp với ta ~ Ta vẫn là nên bưng rượu và thức ăn dời khỏi trận địa, miễn cho trở ngại những người này quần ẩu hoặc là đấu tay đôi có vẻ tốt hơn.

Bên trong sảnh ngày càng hỗn loạn, không ít người đứng xem bị roi đỏ tổn thương, ngay cả bàn ghế bát dĩa cũng bị chiếc roi đỏ đập nát không ít.

“Tiểu Vu, chúng ta làm gì bây giờ?” Đại Quan che chở hai dĩa đồ ăn trên tay, lui ra phía sau Tư Hàn nhìn ta hỏi.

“Ân……” Cùng đại Quan tránh phía sau Tư Hàn.

“Aa……” Lại một tiếng thét chói tai vang lên, mà Lưu lão được một người kéo tới núp phía sau bàn, tiểu nhị Thiên Hương bị roi quất ngã nhào trên mặt đất.

“Tư Hàn, bên nào sẽ thắng ~” Bị kẹt trong một góc nhỏ thế này cũng rất an toàn, dù thanh âm vút roi ngoài kia nghe cũng rất đáng sợ!

“Nữ tử kia sẽ thắng!” Tư Hàn không chút do dự hồi đáp!

“A?” Đại Quan vừa nghe lại lui cả người sau lưng Tư Hàn.

“Vậy nếu ngươi ra tay?” Ta cẩn thận nhìn Tư Hàn hỏi.

“Sẽ thắng!” Tư Hàn vẫn chắc chắn như cũ.

“Kia, Tư Hàn, ngươi có thể đi giúp họ một tay không?” Mặc kệ nói thế nào mình cũng cùng Lưu lão ăn bánh uống trà bàn việc thiên hạ.

“Hảo!” Tư Hàn gật gật đầu, rồi bưng cả dĩa cá sốt chua ngọt nhảy vào trận chiến, cứu nam tử trung niên suýt nữa bị roi quất trúng.

Trên mặt mang theo vết máu, quần áo cũng tả tơi không ít, nam tử trung niên cảm kích nhìn Tư Hàn nói: “Tạ công tử ra tay cứu giúp!”

“Không khách khí!” Tư Hàn nhìn hắn một cái, rồi lạnh lùng nhìn nữ tử áo đỏ kia.

“Hừ, lại thêm một kẻ lại đây chịu chết……” Nữ tử áo đỏ vuốt thẳng chiếc roi đỏ, khinh thường nói.

“Tư Hàn cố lên!” Đại Quan đứng bên cạnh ta bưng dĩa đồ ăn cổ vũ Tư Hàn!

“Hừ……” Tư Hàn chưa nói gì, nhưng ánh mắt khinh thường đầy sát khí của cô nàng áo đỏ đã đảo về phía chúng ta.

Bị ánh nhìn của nàng làm có chút khó chịu, nhất thời như bị ai lấy gạch đập choáng đầu như tên đại Quan dở hơi kia, quên mất tác phong khiêm tốn thường ngày của mình mà cầm lấy bình rượu trên bàn la lên với Tư Hàn: “Tư Hàn, đánh thì cứ đánh, nhưng đừng làm đổ đồ ăn a…… Ta còn chưa kịp ăn……” Đồ ăn vừa bưng lên vẫn chưa kịp nếm một miếng……

“Vâng!” Tư Hàn nói xong, nâng dĩa đồ ăn lên cao khỏi đầu, sau đó nhìn nữ tử áo đỏ đứng đối diện.

“Muốn chết……” Nữ tử áo đỏ hừ nhẹ một tiếng, chiếc roi màu đỏ trên tay hướng về phía Tư Hàn.

“Ba ~” Tư Hàn không né không tránh, đứng thẳng bất động, một tay trực tiếp bắt lấy chiếc roi màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng giật một phát đoạt lấy roi trên tay đối thủ.

“Ba ~” Không đợi tụi ta và cô nàng áo đỏ đứng đối diện kịp phản ứng gì, Tư Hàn đã vung roi lên đập nát cái ghế bên cạnh cô gái kia.

“Oa…… A……” Âm thanh đầu là tiếng trầm trồ của đại Quan và những người bị kẹt trong sảnh giống chúng ta, còn tiếng gào còn lại là của ta và nữ tử áo đỏ kia. Nàng la cái gì ta không biết, ta chỉ biết, một roi này của Tư Hàn quất xuống, bạc trong túi sẽ cất cánh mà bay không ít……

“A…… Tư Hàn, từ từ thôi……” Thấy Tư Hàn dường như định ra tay với nữ tử áo đỏ đang hoảng hồn kia, ta không hề nghĩ ngợi la lên.

Lúc Tư Hàn và nữ tử áo đỏ kia kinh ngạc nhìn qua, lòng ta đau như cắt nhìn cái ghế đã hết thuốc cứu kia cay đắng hô lên: “Tư Hàn, đó là tiền đó, đánh nhau thì đánh nhau, đừng phá hư đồ đạc của người ta a……” Phải bồi thường a……

“Hảo!” Tư Hàn sửng sốt một chút rồi gật đầu với ta!

“Ngươi……” Nữ tử áo đỏ liếc ta một cái, rút ra một thanh đao từ sau lưng rồi tiến về phía ta.

“Ba ~” Chưa tiến được vài bước, Tư Hàn đã giơ roi lên tấn công.

“Hừ……” Nữ tử áo đỏ thấy vậy tức giận hừ một tiếng, thân hình vừa chuyển, bay qua tấn công Tư Hàn.

“Ba ~ ba ~” Tư Hàn quơ quơ chiếc roi, tuy rằng không xuống tay quá nặng với cô gái kia, nhưng cũng khiến đối phương tóc tai hỗn độn, chật vật không chịu nổi!

Đại Quan mang vẻ mặt sùng bái nhìn Tư Hàn cảm thán nói: “A ~ Tư Hàn thực…… Không biết thương hương tiếc ngọc a…… Xem kìa, đánh tiểu cô nương người ta…… Chậc chậc……” Nói xong còn lôi kéo ta về chỗ cũ ngồi xuống.

“……” Hai người chúng ta ngồi ở bên này xem diễn, trông có vẻ cực kì hứng thú a, bất quá…… A ta thật sự đói bụng, bữa sáng còn chưa kịp ăn ~ cầm đôi đũa bắt đầu cúi đầu ăn.

“Hừ…… Một đại nam nhân chỉ biết khi dễ nữ nhân thì tính bản sự gì……” Một gã cao to mặc áo da hổ nhảy từ trên lầu xuống, bộ đồ này thoạt nhìn rất giống dân chăn dắt vùng phụ cận, chỉ là khổ người quá lớn, cũng phải to gấp đôi Tư Hàn.

Nữ tử áo đỏ chật vật nhìn thấy tên to con đó vội vàng chỉ về Tư Hàn và chúng ta bên này, đỏ mắt hung hăng nói: “A Đạt đại ca, ta muốn giết bọn họ……”

“??” Ta vẫn còn đang mồm ngậm đầy rau ngơ ngác nhìn thanh đao chỉ thẳng mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.