Vu Thị Khuynh Thần

Chương 46



Tên Phong quân sư bất lương ngồi bên phải ta đột nhiên nghiêng người sang nhỏ giọng nói:”Biểu muội phu, ghen tị sao?” Nói xong còn vươn đầu nhướn mày về phía đại tướng quân ngồi bên trái ta.
“Sao ta lại phải ghen tị?” Không nhịn được nhìn khinh bỉ nàng một cái, người này có phải là quân sư không vậy, trước đám đông công chúng không cần phải bảo trì chút hình tượng sao?
“Biểu muội phu……” Nói xong còn giơ tay nắm lấy áo của ta dùng sức kéo về phía nàng.
Không ngờ nàng lại làm vậy, bị nàng kéo khiến hơn nửa người nhào qua bên kia.
“Ba……” Dùng tay phủi tay nàng ra: “Làm gì vậy ~ Có gì thì nói……” Trước mặt đám đông sao cứ phải lôi lôi kéo kéo, bộ không thấy những ánh mắt rực lửa kia đang sắp sửa thiêu sống ta sao.
“Không ghen thật sao?” Nói xong chẳng những không thu hồi móng vuốt của mình mà còn dùng sức vỗ lên vai ta vài cái.
“Khụ khụ…… Ba……”
Hất móng vuốt của nàng ra, giãy giụa ngồi thẳng người lại:”Phong quân sư ~ Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Tốn hơi thừa lời ~ Nếu không phải vì bây giờ cả người đang đau nhức, ta nhất định một cước đá nàng bay vào đống lửa trại đang phừng phừng ngoài kia.
“Chậc chậc ~” Phong quân sư bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm, nhếch miệng nói:”Biểu muội phu, ngươi nói xem, ngươi ngồi chình ình một đống ở đây sao lại bị bỏ qua một cách trắng trợn như vậy……” Nói xong thì đảo mắt nhìn một đám tướng quân đang vây quanh bàn của ta và đại tướng quân.
“Ngươi là đang hâm mộ nhân khí của phu nhân nhà ta hơn xa ngươi đi ~” Ánh mắt nàng thi thoảng lại xuyên qua người ta lén xem xét tình huống bên đại tướng quân làm ta dù muốn mặc kệ cũng không mặc kệ được.
“Bản quân sư mà lại thèm hâm mộ những cái này……” Tỏ vẻ khinh thường hừ nhẹ, nói xong không quên bày ra một bộ dáng cao thâm khoe khoang:”Nói về bản quân sư thì……” Ba láp ba xàm lịch sử một chuỗi chiến tích cá nhân.
“……” Quăng cho nàng một ánh mắt xem thường, quyết định mặc kệ nàng, tiếp tục giả vờ như mình là một người trong suốt, cúi đầu nhìn dĩa đậu phộng trên bàn, tên nhị hoàng tử kia sao vẫn chưa đến nhỉ ~ sao lại không có tên nào lại đây chuốc rượu tên Phong quân sư cứ đang lải nhải kế bên nhỉ…… Sao lại không có ai nhét giẻ vào mồm tên Phong quân sư cuồng tự kỷ bên cạnh ta nhỉ……
“Đại tướng quân, mạt tướng thuộc doanh tiên phong……”
“Đại tướng quân, mạt tướng……”
“Đại tướng quân, trận pháp kia……”
“Đại tướng quân, ta muốn kính người một chén……”
“Mạt tướng kính nể…… Kính người một chén……”
“……”
Phía trước vang lên từng thanh âm tiến đến kính rượu. Không đúng, không phải phía trước mà hẳn là phía trước bên trái, tuy rằng ta và đại tướng quân ngồi cùng chỗ, bất quá, những người chào hỏi nguyên soái đại nhân xong đều thuận đường lại đây bắt chuyện với đại tướng quân. Ban đầu những người tới đây còn nhếch miệng cười với ta một cái, về sau thì những người lại đây đều trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của ta mà đứng trước nửa phần bàn của đại tướng quân ân cần thăm hỏi và kính rượu.
“Biểu muội phu, ở trong Biên thành này thậm chí là cả Đại Nguyệt quốc bản quân sư vốn là…… Lại nói tiếp, nhị hoàng tử cho dù lớn lên ngọc thụ lâm phong thì cũng không sánh được với bản quân sư, bất quá nếu so với ngươi thì vẫn là một trời một vực……Nghe nói lần này hắn mở tiệc là vì muốn ban thưởng cho chư vị tướng sĩ…… Hình như yến tiệc tối nay là do ngự trù trong hoàng cung đi theo phụ trách……” Phong quân sư bên cạnh vẫn còn đang luyên thuyên khoe khoang bản thân đồng thời không quên sỉ nhục ta.
Sờ sờ cái bụng vừa rồi đã ăn lót dạ mấy miếng hoa quế cao, bất quá lúc này lại bắt đầu đói. Lén lúc kéo dĩa đậu phộng giữa bàn về chỗ mình, bốc từng hột từng hột chậm rãi nhâm nhi.
“Chậc chậc, biểu muội phu, yến hội còn chưa bắt đầu mà có vẻ Khuynh Thần đã uống không ít……”
“Quân sư đại nhân!” Một người đến cắt đứt chuỗi khoe khoang liên miên bất tận của Phong quân sư.
“Tô tướng quân……” Phong quân sư ngồi thẳng người bày ra phong phạm của một quân sư, trái ngược hẳn lúc nàng tự thổi phồng bản thân với ta, rốt cuộc nàng cũng không bận tâm làm phiền ta nữa.
Ngẩng đầu liếc nhìn sang đại tướng quân bên cạnh đang trưng ra nụ cười lãnh đạm trên mặt, bình tĩnh lắng nghe một vị tướng quân mặt trắng phía trước nói cái gì đó. Nhìn chiếc cằm dưới ánh lửa lại càng tôn lên đường cong hoàn mỹ, cũng không biết là do rượu hay do ánh lửa mà làn da vốn trắng nõn nhẵn nhụi lại nhàn nhạt ửng hồng.
Đang nghiên cứu cảnh hoàn mỹ trước mặt thì thấy nàng bưng chén rượu nhỏ đưa lên miệng, lúc bưng chén rượu lên thì đuôi chân mày nàng khẽ nhíu lại một chút. Há miệng thở dốc chuẩn bị khuyên nhủ nàng trong ngày kinh nguyệt thì đừng nên uống nhiều rượu như vậy, bằng không lát nữa bị đau bụng hay gì đó ta cũng sẽ không pha nước đường đỏ hay chuẩn bị túi chườm nước ấm cho nàng, chưa kịp nói gì thì đã phát hiện chính mình đã muốn đứng lên đưa tay qua đoạt lấy chén rượu của nàng.
Đại tướng quân xoay người nhìn ta khó hiểu, mà vị tướng quân mặt trắng kia thì cau mặt nhăn mày trừng mắt nhìn ta, hai ba vị tướng quân theo sau hắn cũng trở nên u ám.
“Ngạch ~ Phu nhân, hôm nay nàng không khỏe trong người, không nên uống quá nhiều……” Chống lại cặp mắt đột nhiên ánh lên nụ cười kia, lòng ta lại là vạn phần hối hận, nhưng khi nhìn đến nụ cười nơi đáy mắt phía đối diện thì ta lại cảm thấy cực kì vui vẻ, cũng không biết là vui vẻ vì điều gì……
Đại tướng quân trầm mặc nhìn ta, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt như khi cùng người khác trò chuyện, nhưng đáy mắt lại là ẩn hiện nụ cười ôn nhu khiến ta cực kì chột dạ đồng thời trái tim cũng kích động nảy lên rộn rã.
Né tránh ánh mắt có thể khiến người sa ngã của nàng, kích động xoay người, bưng chén rượu vừa mới đoạt được nói với tướng quân mặt trắng vẫn đang nhăn nhó kia:”Tướng quân, xin thứ cho sự vô lý vừa rồi của Vu Thị, hôm nay phu nhân không khỏe trong người, không nên uống rượu, cho nên, Vu Thị tự phạt trước ba chén!” Nói xong đặt chén nhỏ xuống, cầm lấy một cái bát không tính là quá nhỏ trên bàn, rót đầy.
Uống xong, thấy sắc mặt của tướng quân mặt trắng và vài vị tướng quân khác tốt hơn một chút, sau đó lại tự rót đầy bát của mình nói với tướng quân mặt trắng:”Tướng quân, lần này là thay phu nhân uống một chén kia!” Nói xong cũng không chờ đối phương phản ứng, trực tiếp cạn bát không chừa lại một giọt.
“Hảo ~ Ha ha……” Tướng quân mặt trắng đột nhiên đổi thái độ, cười sang sảng, cũng không chần chừ uống cạn bát rượu trong tay.
Uống xong hắn nhét cái bát không trong tay vào tay một người đứng sau, sau đó đoạt lấy hai bát rượu từ trên tay hai người trông có vẻ thấp quân cấp hơn hắn một chút đứng phía sau.
Tướng quân mặt trắng bưng hai bát rượu cất giọng sang sảng với ta:”Vu huynh đệ, vừa rồi Liễu Vĩnh nhiều mạo phạm, thỉnh huynh đệ thứ lỗi!” Nói xong đưa một bát rượu trong tay cho ta vui tươi hớn hở bảo:”Bất quá nếu là Vu huynh đệ thay đại tướng quân uống với chúng ta thì đương nhiên phải uống thêm một bát nữa mới được!”
“……” Ta nhìn cái bát rõ ràng phải to gấp đôi cái bát của ta thì bắt đầu rối rắm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay tiếp lấy.
“Ha ha, trước kính một bát……” Tướng quân mặt trắng thấy ta cầm bát dường như rất hưng phấn, nói xong lại ừng ực uống cạn bát rượu trong tay.
“……” Ta rối rắm nhìn những khuôn mặt phía sau cũng dần dãn ra, cắn răng một hơi cạn bát.
“Ha ha ~ Huynh đệ đủ sảng khoái ~” Đối phương thấy ta uống cạn lại vui mừng cười to vài tiếng, sau đó như nghĩ đến điều gì lại vui mừng quay đầu nói với đại tướng quân:”Đại tướng quân, mạt tướng mới vừa rồi thất lễ, mong rằng tướng quân thứ lỗi!” Thái độ cung kính, hơn nữa giọng điệu này so với giọng điệu đối đáp với ta khi nãy thì quả thật là cực kì nhỏ nhẹ. Nếu một người không biết gì mà nhìn thấy, có lẽ họ sẽ tò mò không biết vì sao một nam nhân tráng kiện như vậy lại mang một bộ dáng mèo con khi đứng trước một nữ tử nhu hòa thoạt nhìn có chút trẻ người non dạ. Dù sao vẫn có thể khiến người ta nhìn ra bộ dáng cứng đơ của hắn lúc này, bất quá sự chân thành tha thiết trên người hắn toát ra có chút bổ cứu cho bộ dạng cứng đơ của hắn.
Đại tướng quân đứng lên, thần sắc bình thản:”Liễu tướng quân không cần đa lễ!!”
Liễu tướng quân nghe được đại tướng quân nói vậy liền vui vẻ, ngây ngô cười, nói thêm vài câu xã giao rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy vòng người vây quanh trước mặt đột nhiên tản đi, mà đại tướng quân mang theo tươi cười trên khóe mắt cũng nhìn qua, ta bất đắc dĩ gãi đầu ngại ngùng ngồi xuống.
“Cái kia, phu nhân, hình như rượu này không giống lắm……” Đại tướng quân người cũng đừng nhìn nữa được không, trên mặt ta cũng không có hoa a, cố nhịn không lấy tay chùi mặt một cái.
“Ân ~ hai loại rượu khác nhau ” Đại tướng quân dời tầm mắt.
“Ồ, nguyên lai là vậy……” Này còn có đãi ngộ khác biệt nữa chứ, vừa rồi rượu trong chén của đại tướng quân và rượu ta tự rót vào bát của mình uống có vẻ giống rượu trái cây, mà rượu tướng quân mặt trắng đưa cho ta lại là rượu mạnh thật sự……
“Cái này là cho người lén đổi……” Đại tướng quân nheo mắt lại, lông mi bởi vì cười khẽ mà khẽ rung động.
“A……” Nhìn đại tướng quân đột nhiên cười khẽ không hiểu sao ta lại rùng mình một cái.
“Không ngờ rằng tửu lượng của phu quân lại tốt như vậy……” Nụ cười khẽ của đại tướng quân chỉ là chợt nhoáng lên rồi biến mất.
“Hoàn hảo, hoàn hảo, cũng bình thường thôi……” Ta lúng túng toét miệng cười, ngại ngùng kể với nàng, sau khi ta tới nơi này, vì mùa đông nơi Biên thành này vừa dài vừa lạnh nên ta mới uống rượu, ban đầu ta còn không chịu nổi cái rét của mùa đông, sau đó, để không bị lạnh chết , ta liền cùng đại Quan mỗi ngày trộm uống chút rượu cực mạnh để chống lạnh, nhờ vậy mà cũng rèn ra được tửu lượng của bản thân.
Sau đó lại có không ít người đến đây chào hỏi đại tướng quân tiện thể chuốc rượu đại tướng quân, mà mỗi khi bọn họ chuẩn bị kính rượu thì đại tướng quân sẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó cặp mắt mang nụ cười nhàn nhạt lại đảo về phía ta một cái. Mà ta bởi vì một ánh mắt quét qua của nàng liền không thể không chủ động đứng dậy chắn rượu cho nàng. Sau vài lần như vậy, những người đến sau cũng không bỏ qua sự tồn tại của ta nữa mà trực tiếp đoạt lấy bát trên tay ta đặt sang một bên, sau đó nhét vào tay ta một bát lớn, không nói hai lời lập tức rót đầy, sau đó cạn bát.
“Nhị điện hạ đến……” Ta vừa giúp đại tướng quân uống ba bát rượu lớn xong, vừa mới ngồi xuống thở lấy hơi thì một giọng nói lảnh lót vang lên, xuyên thấu tạp âm ồn ào lọt thẳng vào tai……
Sau khi thanh âm chấm dứt thì một nam tử mặc áo bào trắng thêu họa tiết hoàng gia, đầu đội mão bạch ngọc, chân mang giày thêu mây, mang theo hơn mười người mặc quan phục chậm rãi bước vào.
Ta còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo của người nọ thì đột nhiên một vật thể mềm mại chạm vào tay trái ta, sau đó tay bị nắm lấy, bên tai cũng vang lên một giọng nói dịu dàng êm ái quen thuộc:”Phu quân, có khỏe không?”
“Hảo!” Theo bản năng gật gật đầu, cúi đầu nhìn bàn tay bị một bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy.
“Đứng lên qua kia hành lễ!” Trong lòng bàn tay bị nhéo nhẹ một cái rồi buông ra, chẳng qua là,bên tai vẫn vang vọng giọng nói khe khẽ mang theo tiếng cười nhàn nhạt như cũ.
Đứng lên, đi theo nguyên soái, cùng đại tướng quân đứng xa xa nghênh đón vị nhị hoàng tử đến muộn này, sau đó đi theo đoàn người cao giọng hô:”Tham kiến nhị hoàng tử!” Mấy trăm cá người, thanh âm vang dội khiến cái đầu hơi ngất ngư của ta trở nên tỉnh táo.
“Định Bắc vương mau mau đứng lên ~ Chư vị tướng quân không cần đa lễ ~” Thanh âm của nhị hoàng tử vang lên.
Nguyên soái đại nhân cùng vị nhị hoàng tử hàn huyên với nhau vài câu, sau đó vị nhị hoàng tử này mới cất bước tiến về chỗ ngồi ở chính giữa. Đợi lúc hắn nói xong câu:”Các vị tướng quân mau an tọa!” thì mọi người mới cúi đầu tạ ơn rồi trở lại vị trí của mình.
“Bổn vương phụng mệnh phụ hoàng……” Sau khi mọi người ngồi xuống, đương nhiên là không thể tránh được một màn dạo đầu trào dâng cảm xúc mà nhị hoàng tử ban tặng, một thôi một hồi thì tới câu:”Bổn vương kính chư tướng một chén……” Chấm dứt lời mở màn của hắn.
Kế tiếp hắn nói gì đó với nhóm tướng lĩnh, mà ta cũng không nghe lọt nhiều lắm, lúc này hai mắt ta đang sáng lên nhìn chăm chú vào từng đĩa từng đĩa thức ăn cầu kì vừa nhìn đã biết là ngon miệng được dọn lên. Đặc biệt trong đó còn có một dĩa măng tây xào thịt bò. Ở Biên thành không có nhiều, lâu lâu mới cùng đại Quan đến tửu lâu ăn một chút cho đỡ thèm cũng đã có thể làm bay hết cả một tháng lương của ta.
“Ăn chút đồ thanh đạm trước đã……” Không đợi ta xuống tay thì trong bát đã xuất hiện vài cọng rau.
“Vừa rồi người uống nhiều rượu!” Vốn đang rối rắm, sau khi nghe đại tướng quân nói một câu như dỗ con nít thì ta càng rối rắm, nhìn dĩa măng tây xào thịt bò kia mà lòng không nỡ.
“Không có ai giành măng tây với người……” Trong giọng nói mang đậm ý tứ trêu chọc.
“……” Cúi đầu thành thật gắp rau trong bắt ăn, ta đột nhiên cảm thấy vừa rồi không nên uống giúp nàng nhiều rượu như vậy…… Dù sao rượu trong chén nhỏ của nàng vẫn là rượu nhẹ hương trái cây.
Vừa giải quyết xong mấy cọng rau, trong bát lại có thêm chút măng tây. Mỗi lần ăn xong một món thì trong bát lại có thêm một món ta thích ăn, tuy rằng phân lượng mỗi món cũng không nhiều lắm. Thưởng thức món măng tây mỹ vị, quyết định lát nữa nếu có người đến chuốc rượu nàng thì ta sẽ miễn cưỡng giúp nàng chắn lại!
“Hảo……” Lúc ăn lưng lửng bụng thì đột nhiên tiếng hoan hô vang lên, ta tò mò buông đũa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện vị tướng quân mặt trắng đang cầm ngân thương thủ thế đứng ở chính giữa.
“Không hổ là Liễu tướng quân, nghe danh Liễu tướng quân thương pháp xuất thần đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!” Nhị hoàng tử nở nụ cười khen tặng tướng quân mặt trắng.
“Nhị điện hạ quá khen!” Tướng quân mặt trắng cung kính lễ độ đáp lời.
Đột nhiên nhị hoàng tử nhìn lướt về phía chúng ta, sau đó cao giọng nói:”Ha ha, lấy kiếm đến ~”
Một thị vệ bên cạnh cung kính dâng lên một thanh trường kiếm.
Nhị hoàng tử rút trường kiếm ra nói:”Liễu tướng quân vì bổn vương dâng lên một bài thương pháp tinh diệu như thế, bổn vương tự nhiên phải trả lễ!”
“Nhị hoàng tử…… Nhị điện hạ……” Không biết từ khi nào mà bầu không khí ở đây bắt đầu trở nên sôi nổi, nghe được nhị hoàng tử nói lời này xong thì có không ít tướng quân trẻ tuổi hoan hô hào hứng làm cho người ta cảm giác được bầu không khí của buổi yến hội hôm nay thật là hòa hợp. Có lẽ là vị nhị hoàng tử này khiến không ít quan quân xuất thân vũ phu thô tục cảm thấy được hắn thật bình dị và gần gũi, không hề cao cao tại thượng mà còn anh dũng hào sảng rất hợp với khẩu vị của bọn họ.
Mọi người hào hứng mong chờ,không ít quan quân võ tướng trẻ tuổi hai mắt rực sáng, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi trào.
Nhị hoàng tử hào sảng chấp kiếm bước xuống, sau đó vòng đến trước mặt ta và đại tướng quân nói:”Nghe nói cầm nghệ của Tư tiểu thư là thiên hạ nhất tuyệt, không biết đêm nay bổn vương có thể may mắn được Tư tiểu thư đệm một khúc nhạc được không?” Vừa dứt câu, bầu không khí xung quanh dường như bừng cháy.
“Nhị hoàng tử quá khen! Thần nữ bêu xấu!” Đại tướng quân đứng lên.
Mà lúc này ta mới nhìn rõ diện mạo của vị nhị hoàng tử này, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt tuấn lãng, một thân phục sức vương tử cao quý, trông có vẻ tao nhã, khí chất phi phàm.
“Vậy làm phiền Tư tiểu thư !” Nói xong dùng tay ra hiệu một chút cho phía sau.
Chưa tới một phút sau, vài người đã khiêng bàn, đàn và đệm đến đặt ngoài rìa sân. Sau khi đại tướng quân ngồi trước đàn, nhị hoàng tử nở nụ cười liếc nhìn ta một cái rồi xoay người đến giữa sân bày ra một thế mở đầu. Ngón tay thon dài trắng nõn của đại tướng quân cũng nhẹ nhàng gảy lên dây đàn.
Từ nhẹ nhàng đến chậm rãi, từ chậm rãi lại trở nên gấp gáp, trong tai tràn ngập tiếng đàn réo rắt. Trong lúc nhất thời, dưới ánh trăng, lửa trại chiếu rọi,hai thân ảnh trắng bạc giữa sântạo thành một cảnh tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Đại tướng quân hơi hơi cúi đầu, vài lọn tóc đen buông trước ngực; Động tác của nhị hoàng tử tựa mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phiêu dật như trong tiên cảnh, tựa như giao long vùng vẫy……
“Biểu muội phu, ngươi cảm thấy vị nhị hoàng tử này thế nào?” Phong quân sư đột nhiên dựa sang nhẹ giọng hỏi.
“Ân, hoàn hảo, mạo tựa Phan An, tao nhã, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong……” Sau khi dùng tất cả thành ngữ mà mình biết nói qua một lần thì lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu gắp một cọng măng tây trong bát, phóng vào miệng, chậm rãi nhai.
“Ồ, phải không……” Phong quân sư dừng một chút lại hạ giọng nói:”Chậc chậc……Không nghĩ tới đêm nay nhị hoàng tử lại không để ý đến địa vị tôn quý của mình mà múa kiếm trước mặt mọi người. “
“Ân, hòa mình cùng bá tánh……” Lại gắp thêm một cọng măng tây.
“Hòa mình cùng bá tánh, ân hình như cũng đúng ~ bất quá, bản quân sư lại cảm thấy động cơ của hắn không hề đơn thuần……” Không cần nhìn cũng biết lúc này nàng nhất định là đang híp mắt tính toán.
“Ờ~” Măng tây mà đại tướng gắp cho đã ăn hết, bây giờ tới lượt bản thân tự gắp rồi.
“Chậc chậc, xem ra vị nhị hoàng tử này vẫn còn chưa chết tâm với Khuynh Thần của chúng ta, bằng không sao lại đột nhiên nổi hứng múa kiếm mà lại còn múa bài sấm mùa xuân nữa chứ……”
“Ờ ~”
“Nhị hoàng tử có tâm như thế, còn biểu muội phu ngươi thì sao?”
“Ta?” Cúi đầu tiếp tục ăn.
“Biểu muội phu ~ nhìn thấy một màn ái mộ Khuynh Thần như vầy, chẳng lẽ ngươi không có chút ý tưởng gì sao?”
“Quân sư đại nhân, ngươi thử nói ra vài ý tưởng xem, ta sẽ cẩn thận chọn một cái ~” Ta có thể có ý tưởng gì a?
“Nhưng biểu muội phu ngươi là phu quân của Khuynh Thần, không phải sao?”
“Này không phải là Phong quân sư rõ ràng nhất sao?” Là phu quân, bất quá, chẳng những là một phu quân giả, lại còn là nữ phẫn nam trang ký hiệp ước giả phu quân……
“Ngươi chỉ nghĩ như vậy thôi sao, không nghĩ gì khác ??” Vẻ mặt không tin.
” Phong quân sư, ta là một nữ tử……” Tự nhiên cảm thấy phiền muộn.
“Ờ…… Nữ tử sao……”
“Phong quân sư, cổ ngữ có câu ăn không nói ~ ngủ không nói!” Cúi đầu gắp một cọng măng tây nhét vào mồm, dùng sức nhai.
“Vậy à ~ Phải không!” Sau đó là tiếng đàn trầm mặc.
“……” Ta phát hiện ra món măng tây này cũng không hẳn là ngon lắm……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.