Vụng Dại Tuổi 17

Chương 17: Chương 17



– Nói gì đi Tuấn! Chắc là xúc động không nói được, thôi để Phúc… nói hộ.
Phúc ngồi thẳng lưng, hai chân xếp tròn nghiêm chỉnh, chỉ giọng nói là vẫn hài hước:
– Hồi đó, bằng giờ này, ngày này, má Tuấn sanh Tuấn ra. Hai mươi năm trôi qua, Tuấn bắt đầu để ý đến một người…
Nói đến đó, Phúc quay sang nhìn tôi rồi cùng phá lên cười trong khi mặt Tuấn đỏ lên như gấc. Tôi lén nhìn sang Hoàng, cố tìm kiếm một sự ghen ghét nào đó nhưng vô vọng. Hoàng ngồi đó, tay ôm đàn, miệng ngân nga những bản tình ca mùi mẫn…
Nắng chiếu vào mặt thật khó chịu. Tôi hé mắt nhìn đồng hồ. Ôi, Chúa ơi, trễ giờ mất rồi. Tôi hét lên và nhảy xuống giường. Nhìn đâu cũng chỉ thấy nét mặt nghiêm nghị đáng sợ của… bác bảo vệ.
Tệ thật, sao chẳng có chiếc xe buýt nào thế này? Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm, mớ tóc chưa kịp cột cứ thế bay lòa xòa trước mặt.

– Lên xe đi cho lẹ.
Tôi giật bắn người.
– Hoàng đây mà, lên xe Hoàng chở.
Tôi lưỡng lự. Ngay lúc ấy, một giọng nói cứng cỏi vang lên: “Không được, rồi mày sẽ trở thành con thiêu thân như bao đứa con gái khác”. Rồi một giọng nói yếu ớt hơn đáp lại: “Nhưng… sẽ bị trễ học mất! Chỉ lần này thôi mà”. Cuối cùng, giọng yếu ớt thắng, giọng cứng cỏi kia cũng xuôi theo: “Hay là cứ thử xem. Cũng cần phải biết nó giả dối đến mức nào chứ!”.
Hoàng bảo:
– Hoàng có bạn gái rồi. Làm gì Chi phải ngại?
Tôi thở ra, nhưng sao thấy lòng nặng trĩu. Hoàng quay ra sau thì thầm:
– Là Chi đó!
Bỗng dưng, bao nhiêu giận dỗi vô cớ của ngày hôm qua tan biến mất, thay vào đó là nỗi lo mơ hồ. Cả hai im lặng cho tới khi chiếc xe dừng lại trước cổng trường. Hoàng dúi vào tay tôi tờ giấy, lững thững dắt xe vào.
Đó là một bài thơ được Hoàng viết bằng mực tím, nét chữ nắn nót nghiêng đều. Suốt buổi học, tôi cứ mãi thắc mắc: liệu đứa con gái trong ấy có phải là… mình? Ngớ ngẩn thật! Chẳng lẽ Hoàng lại viết về đứa con gái khác rồi gởi cho tôi?
Rồi bài thơ thứ hai, thứ ba… Tôi cứ mãi âm thầm hạnh phúc nếu như không có một ngày…

Tuấn đặt trước mặt tôi quyển thơ tình dày cộm. Tôi lật từng trang, ngỡ ngàng nhận ra những bài thơ Hoàng gởi nằm trọn trong ấy. Hoàng chẳng hay biết gì, vẫn kiên nhẫn chép gởi cho tôi mỗi ngày. Một lần tôi giả đò khen:
– Thơ Hoàng viết hay lắm!
– Không phải Hoàng viết đâu mà là trái tim Hoàng viết đó!
Tôi thấy hụt hẫng, thấy xót xa. Hoàng làm thế để làm gì?
Tôi tìm đọc thật nhiều danh ngôn viết về tình yêu. Có lần, đọc Hoàng nghe câu: “Sự giả dối chẳng góp sức ột tình yêu chân thật”. Hoàng cười như đã hiểu ra chuyện, nhưng không có lời giải thích cho thỏa đáng. Tôi chán nản, ý nghĩ phải quên Hoàng ngày một lớn dần, dẫu điều đó vượt quá khả năng của những tâm hồn mong manh. Đành cố an ủi mình rằng một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ khác đi.
Những buổi học trôi qua lặng lẽ hơn. Tôi ngồi phóng tầm mắt ra cửa sổ, thấy ngán ngẩm cái cảm giác lơ lửng của mình trong lúc này. Cứ như đang chơi vơi giữa không gian mà không biết làm gì cho phải, cho đúng. Tuổi hai mươi là như thế này đây sao? Mỗi sáng hối hả đến trường, trưa tụ tập với chúng bạn nốc thứ nước nhạt thếch của căn tin trường hay thơ thẩn ngoài gốc bằng lăng lúc nào cũng ngập rác. Rồi chờ cho chiều mau tới, lại học. Tối về, mệt mỏi, lăn ra ngủ. Những giấc mơ chập chờn thấy bóng dáng Hoàng. Hoàng cười, sao giống nụ cười của… La Jocond, không rõ buồn vui, chua cay hay khinh bạc.
Nhỏ Hương nắm chặt tay tôi, nói với tôi mà như đang nói với chính nó: “Phải khác đi, mình còn nhiều việc phía trước phải làm”. Tôi biết, chỉ có nó mới hiểu cảm giác của tôi lúc này, đơn giản bởi nó cũng đang là một con thiêu thân. Tôi xiết chặt tay nó: “Ừ, phải khác đi”.

Bắt đầu là việc tạm xa buổi sinh hoạt câu lạc bộ văn học mỗi chiều chủ nhật chỉ vì không muốn sưu tầm thêm kỷ niệm. Tôi đang thực tập sự xa cách. Mà có bao giờ Hoàng thuộc về tôi đâu? Lạ thật và cũng tệ thật, sống đến hai mươi tuổi chỉ để có được sự ương ngạnh như thế này. Tôi nghĩ, thật tội cho cha mẹ, chắc là họ đau lòng lắm khi thấy bộ dạng thất thểu của tôi vào mỗi chiều chủ nhật. Nỗi nhớ quê nhà được thay bằng nỗi nhớ một tên con trai xa lạ. Hóa ra tình cảm mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Nó đập tan cái vỏ cứng rắn bên ngoài để lộ ra tôi, một đứa con gái yếu đuối đến độ không giấu nổi một cái nhìn đầy yêu thương, mà Hoàng thì thừa thông minh để nhận ra điều đó.
Ngày cuối của ba năm trung học, Hoàng lẳng lặng đốt thuốc:
– Nếu thực sự Chi đã có bạn trai, tôi không làm phiền.
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay Hoàng, gật đầu:
– Rồi Hoàng sẽ tìm được một sân ga bình yên hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.