Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 20: 20: Ngủ Ngon Trùng Khánh



Giáo viên vũ đạo riêng của Sở Ưng Trừng lúc nhìn thấy Nhạc Quân xuất hiện thì ngơ luôn.
– -Không đúng, trình độ của Sở Ưng Trừng quả thật cần điều chỉnh Nhạc Quân tới góp vui gì đây!
– -Nếu cần phải luyện thêm chẳng phải hẳn là nên tìm những vũ đạo cấp cao trong mấy buổi hòa nhạc sao?
Nhưng Nhạc Quân đối với chuyện ai là giáo viên tựa như không chút ý kiến.

Nói cực đoan chút thì anh hình như chỉ là người cùng luyện đơn thuần, vừa tới đã nói với giáo viên một câu: “Lấy tiến độ của Sở Ưng Trừng làm chuẩn, không cần lo cho tôi.”
Giáo viên vũ đạo vô ý thức nhìn về phía Sở Ưng Trừng.
Sở Ưng Trừng cũng không biết nên nói gì.

Cậu vừa nãy ở trên xe đã miêu tả việc tập luyện thêm của mình rồi, nhiều khi sẽ đột nhiên ngừng lại uốn nắn mà không phải nhảy hết cả bài, theo một nghĩa nào đó chính là trò chơi “Người gỗ” quái dị.

Nhưng nói cũng nói rồi cũng không biết Nhạc Quân có phải thật sự hiểu được loại tình huống này hay không.
Bây giờ lại nhắc tới chuyện này Sở Ưng Trừng chỉ đành gãi gãi đầu: “Ơ, anh, dù sao anh muốn nhảy thì nhảy muốn nghỉ thì nghỉ đừng cười tôi là được.”
“Cứ mặc kệ tôi, tôi cũng sẽ không cười cậu.” Nhạc Quân nói thế còn đứng tới vị trí của chính mình nhìn như là đang muốn nhảy theo.
Giáo viên vũ đạo nhìn Sở Ưng Trừng ra hiệu cứ như cũ, thế là bắt đầu âm nhạc, quyết định tạm thời như cũ.
Nhạc Quân rất nhanh chân chính cảm nhận được cái gọi là “Người gỗ” của Sở Ưng Trừng là kiểu “Gỗ” thế nào.
Giáo viên đối chiếu video trước để Sở Ưng Trừng nhảy hết cả bài một lần.

Sau đó lần thứ hai bắt đầu liền gần như mỗi một lần tám nhịp liền phải kèm theo một giọng nói “NO, Tranh Tử” tạm dừng lại.

Mới đầu Nhạc Quân còn muốn làm bản mẫu cho cậu nhưng dần dần liền biến thành người cùng chỉ dẫn.
Ví như lúc tay Sở Ưng Trừng không đúng vị trí giáo viên còn ở bên cạnh làm mẫu cho cậu nhìn.

Nhạc Quân lại trực tiếp bắt lấy tay của cậu thuận theo đường đó lướt qua: “Lướt tay như thế dừng ở đây, lúc lật tay thì dừng một lúc, có sức một chút, rõ chưa?”
Sở Ưng Trừng có chút không thích ứng được loại tiếp xúc thân mật này nhưng Nhạc Quân giúp chuyện này quả thật có tác dụng, Sở Ưng Trừng hoàn toàn hiểu được chuyển tiếp của động tác: “Ừm ừm, hiểu rồi!”
Lại ví như ngay lúc động tác định vị của Sở Ưng Trừng có chút kỳ lạ thì giáo viên còn đang nói “Tranh Tử, chân kia của cậu, chính là chân đó…” thì Nhạc Quân đã lập tức đi lên trước vươn chân ra đá mắt cá trong của cậu một cái.
Sở Ưng Trừng giật nảy mình: “Anh?!”

Nhạc Quân: “Cậu còn vững lắm.

Mở chân ra chút.”
Sở Ưng Trừng: “Ò ò…”
Còn ví như giáo viên đang theo nói quen chỉ dẫn từng chút một phần Sở Ưng Trừng chính mình hẳn là nên “Khoe khoang” thì cậu nên làm như thế nào.

Ví như tay đặt ở đâu, eo phải xoay thế nào, mắt phải nhìn từ đâu tới đâu.

Nhạc Quân lại nói: “Không cần làm gì cả.

Động tác này tôi và Tô Vu Mân sẽ dán sát cậu, cậu chỉ cần nghiêng đầu nhìn ống kính làm chính cậu.”
Sở Ưng Trừng còn mờ mịt đó: “Làm chính mình? Phần nào?”
Nhạc Quân: “Thở.”
Sở Ưng Trừng: “???”
Vì để nói rõ điểm này Nhạc Quân thậm chí còn trực tiếp đứng đối diện Sở Ưng Trừng gần tới mức mũi giày của hai người đều dính vào nhau.

Giọng nói Nhạc Quân trầm thấp nhắc nhở cậu: “Nhìn vào gương.”
Sở Ưng Trừng vô ý thức nghiêng đầu nhìn về phía gương phát hiện trong gương bóng hình của hai người gần như dựa sát vào nhau.

Bụng ngực của hai người cách nhau chỉ tầm mười centimet thôi, trên người hai người đều bởi vì vận động mà phát ra hơi nóng gần như muốn hun nóng người đối phương.
Sở Ưng Trừng sợ mùi thối trên người bản thân giày vò tới Nhạc Quân mà vô ý thức lùi lại một bước, Nhạc Quân lại vươn tay vớt cậu quay lại: “Đừng nhúc nhích.”
Sở Ưng Trừng lập tức cứng đơ.
Cậu mới vừa nãy còn đang nhảy kịch liệt, trên người còn mang vật nặng trong chốc lát toàn bộ phòng múa chỉ còn sót lại tiếng thở dốc của cậu.

Nhạc Quân túm lấy eo lưng của cậu nắn cằm của cậu để cậu nhìn xem chính mình trong gương.
Sở Ưng Trừng nhìn thấy là chính mình còn có gương mặt của Nhạc Quân…!giống y đúc Hoàng huynh.
Giờ phút này đầu óc Sở Ưng Trừng tựa như đắm chìm vào trong một loại cảm xúc huyễn hoặc lại càng huyễn hoặc.

Cậu rõ ràng hẳn là cảm thấy gương mặt này rất là quen thuộc nhưng cho dù lúc trước cậu và Hoàng huynh cũng chẳng qua chỉ là lúc nhỏ từng tiếp xúc thân mật như thế.

Sau khi lớn lên tuy bọn họ vẫn thân thiết như cũ nhưng tứ chi tiếp xúc thật sự ít lại càng ít.
Huống chi sau này Sở Ưng Trừng chạy tới biên cương đó thật sự là bốn năm cũng chưa từng gặp người thật.
Nghĩ tới đây Sở Ưng Trừng không khỏi nhìn chằm chằm hai người trong gương.

Vẫn là hai gương mặt quen thuộc này nhưng khoảng cách chung đụng thế này, loại hình chung đụng thế này, đều hoàn toàn xa lạ.
Không biết tại sao Sở Ưng Trừng không hiểu sao ý thức được chính mình hẳn là sẽ nhớ kỹ hình ảnh giờ phút này.
“Ồ, cũng phải!”
Tiếng của giáo viên bỗng ngắt đi bầu không khí vừa ảo diệu vừa yên tĩnh này: “Tranh Tử tới lúc đó cậu khẳng định là nhảy tới đầy người mồ hôi nhìn ống kính thở dốc liền rất gợi cảm.

Tựa như bây giờ!”
Sở Ưng Trừng đột nhiên hoàn hồn đầy đầu dấu chấm hỏi: Thở dốc tương đương gợi cảm???
Giáo viên còn muốn nhắc nhở: “Đến lúc đó cậu không mang vật nặng nếu như nhẹ nhàng hơn bây giờ vẫn phải thở tới mức độ này…!Không phải thở mạnh hơn giống như cậu đang vừa mới liều mạng trốn chạy vậy, lồng ngực phải chập chùng với biên độ lớn, hiểu chưa?”
Sở Ưng Trừng hình như có chút hiểu rồi: “Ừm.”
“Được, vậy cứ thế đi.”
Theo lời của giáo viên Nhạc Quân lúc này mới buông Sở Ưng Trừng ra: “Tôi và Tô Vu Mân tới lúc đó sẽ càng dán sát hơn bây giờ lúc đó cậu tự nhiên chút, đừng có tránh.”
Sở Ưng Trừng khẽ ho một tiếng: “Được thôi…”
“Sau đó mấy động tác được gọi là gợi cảm kia cậu không cần nghĩ quá nhiều.” Nhạc Quân lại thấp giọng nói, “Làm chính cậu trước, thể hiện thứ cậu muốn thể hiện cậu tự nhiên có được cứ mặc kệ mấy thứ cố ý dạy cậu kia.”
Lời này có chút tính khái niệm nếu đổi thành một người có thể nghe không hiểu nhưng Sở Ưng Trừng hình như có chút tỉnh ngộ, gật gật đầu.
“Được rồi.” Nhạc Quân không muốn nói chuyện này quá mức nghiêm túc làm cho Sở Ưng Trừng hồi hộp.

Anh vỗ vỗ Sở Ưng Trừng: “Tiếp tục.”
Sở Ưng Trừng nhìn lướt qua thời gian: “Anh, sắp mười hai giờ rồi, anh không quay về nghỉ ngơi sao?”
“Đừng nói nhảm, tiếp tục.”
Nhạc Quân vất xuống một câu như thế liền đi ra một chút ra hiệu giáo viên tiếp tục.
Giáo viên giống như biến thành trợ lý của Nhạc Quân không chút thắc mắc nào mà lập tức tiếp tục vào quá trình tiếp theo.

***
Kết quả ngày hôm nay Nhạc Quân và Sở Ưng Trừng cùng tan học.

Lúc ra khỏi phòng nhảy đã hơn mười hai giờ rưỡi rồi.
Nhạc Quân tới nhảy cùng Sở Ưng Trừng đương nhiên phải tiễn anh cũng chính là xe Tả Tả lái.

Sở Ưng Trừng nhớ tới món quà Nhạc Quân tặng cho cậu liền tò mò từ chỗ ghế phụ lục lọi trên người mình nhìn thấy hộp quà: “Trong này là cái gì vậy anh?”
Nhạc Quân bình tĩnh trả lời: “Cậu mở ra nhìn chẳng phải liền biết ngay mà.”
“Hả? Được không?” Sở Ưng Trừng nói, “Đây cũng không phải là trường hợp chính thức gì mà cứ thế xướng danh mục quà tặng hả?”
“Gì?” Nhạc Quân cảm thấy chính mình cũng không thể hiểu nổi lời của cậu nên dứt khoát bỏ qua, “Không tính là gì cứ tùy ý mở ra.”
Anh cũng đã nói như thế rồi Sở Ưng Trừng liền mở luôn, vô cùng hứng chí gỡ hộp ra.

Tả Tả nhanh nhẹn mở đèn ở ghế sau thế là Sở Ưng Trừng có thể trực tiếp nhìn thấy đồ vật ở trong hộp.

ngôn tình hài
– -Bút mực giấy, chỉ là không có nghiên.
Sở Ưng Trừng sửng sốt một lúc rồi vươn tay ra sờ đầu bút lông ngón tay còn lướt qua giấy trắng lập tức liền ý thức được bộ đồ này không rẻ.
“Anh, cái này…!có phải hơi đắt rồi không?”
Vẻ mặt Nhạc Quân không chút thay đổi: “Chỉ có thế? Không đắt.”
Sở Ưng Trừng thật ra không biết mấy thứ đồ này đến cùng là bao nhiêu tiền cũng không biết chúng đối với Nhạc Quân đến cùng là đắt hay không nên chỉ đành nói: “Nhưng đồ tôi tặng anh không cần tiền…”
“Rất đáng quý.” Nhạc Quân nói, “Tôi đưa cho cậu trái lại không tính là gì.”
“Ơ…” Sở Ưng Trừng không biết phải nói gì mà có chút ái ngại sờ sờ bút lông, “Vậy, cám ơn anh rồi.”
“Cậu đã cám ơn tôi rồi, không cần nói mãi.” Nhạc Quân lại nói, “Nghiên còn đang chế tạo, xong rồi sẽ đưa cho cậu.”
Sở Ưng Trừng kinh ngạc: “Còn phải chế tạo nghiên mực! Không cần đâu…”
“Không đắt, không có hàng sẵn mà thôi.” Nhạc Quân hời hợt trả lời, “Đúng rồi, cậu có ấn không? Có cần khắc dưới đáy nghiên không??”
“Không có ấn.” Sở Ưng Trừng mờ mịt, “Bây giờ còn cần dấu ấn sao?”
“Có thể có.” Nhạc Quân hỏi, “Cậu có tên chữ không…”
Tả Tả ở đằng trước lái xe càng nghe càng mờ mịt hai vị đằng sau đều nói gì với gì vậy? Đây là chuyện idol nên nói sao? Nói về giấy bút mực nghiên, con dấu và tên chữ? Mà nói tới “Tên chữ” là gì vậy?
Nhưng hai người ở sau một người dám hỏi một người thật sự dám nói, Sở Ưng Trừng nói: “Có nha.”
Cơ thể này vốn có thể không có nhưng Sở Ưng Trừng chắc chắn phải có.

Sở Ưng Trừng lúc trước ở chỗ kia mọi người xưng hô với nhau đều là tên chữ, tên thật còn thật sự rất ít cậu sao có thể không có tên chữ cơ chứ.

Nhạc Quân hỏi: “Là gì?”
Sở Ưng Trừng: “…Trùng Khánh.”
“Phì!” Tả Tả nhịn không được vui vẻ nói, “Trùng Khánh??? Sao cậu không tên là Thành Đô luôn đi?”
“Chữ khánh trong khánh ngọc, khánh đá!” Sở Ưng Trừng biết ngay sẽ có phản ứng này, “Chỉ là tiếng vang trùng điệp của nhạc khí ngọc thạch!”
Đằng sau đương nhiên còn có hàm ý rộng hơn nhưng Sở Ưng Trừng chỉ nói nghĩa đen.

Tả Tả cười xong cuối cùng nhớ ra một chữ đồng âm phức tạp: “A, tội lỗi chồng chất?”
“Đó là chữ Phủ ở dưới, của cậu ấy là chữ Thạch ở dưới.” Trả lời thế mà lại là Nhạc Quân, “Chữ “Trùng” kia hẳn là thực sự không phải chữ “Trùng” trong Trùng Khánh đâu?”
重磬#重庆
Sở Ưng Trừng gật đầu: “Ừm ừm.”
“Biết rồi, tên rất hay, ý nghĩa cũng hay.” Nhạc Quân nói, “Cậu thích đồ án gì?”
“Hả?”
“Bình thường các đồ trang trí trong thư phòng, hoặc là hoa văn thêu trên áo quần, ngọc bội kiểu thế.”
“Đều được nha.” Sở Ưng Trừng ngẫm nghĩ, “Người bình thường chẳng phải đều thích bốn quân tử Mai Lan Trúc Cúc? Hoặc là tiên hạc dơi kéo dài tuổi thọ gì đó…!Nhưng tôi cảm thấy tươi đẹp chút cũng không tệ.

Có phải quá tầm thường không?”
Nhạc Quân hỏi: “Không thích long phụng?”
Sở Ưng Trừng lắc đầu mãi: “Không không không!”
Trước kia tùy ý đeo long phụng chính là tội nặng đó cho dù thân phận vương gia của Sở Ưng Trừng thì số mắt rồng trên áo bào, ngón tay của vuốt rồng cũng có nghiên cứu, không thể làm lung tung được.
Mà lúc Sở Ưng Trừng còn ở đế đô hình tượng công tử bột quán triệt đã quen dẫn đến việc cậu vẫn luôn theo thói quen mà quen với hoa văn rực rỡ mẫu đơn phồn hoa, trăm bướm theo hoa, màu sắc sặc sỡ, cảm thấy mấy thứ này rất náo nhiệt.
Nhạc Quân hiểu rồi: “Vậy là thích mẫu đơn? Điêu khắc và hoa văn của mẫu đơn đều xinh đẹp không tầm thường.”
Sở Ưng Trừng thở phào: “Ừm.”
Nhạc Quân: “Biết rồi.”
Sở Ưng Trừng: Biết gì rồi???
Nhưng mà Nhạc Quân lại không tiếp tục vấn đề này nữa bởi vì tới nhà anh rồi.
Sở Ưng Trừng ở trên xe đưa mắt tiễn anh xuống còn hạ thấp cửa sổ vẫy tay với Nhạc Quân: “Tạm biệt anh! Ngủ ngon!”
Nhạc Quân vốn sắp rời đi rồi nghe thế quay đi tới bên cạnh xe một tay chống lên trên nóc xe cúi đầu nhìn thanh niên trong xe: “Ngủ ngon, Trùng Khánh.”
Sở Ưng Trừng: “…”
Tả Tả: “Phì.”
Không đúng, sao cảm giác Nhạc Quân như là đang đọc mấy câu W Bác trên mạng “Ngủ ngon, thành phố nào đó” vậy.
Ngủ ngon Trùng Khánh, ha ha ha ha!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.