Một cước của Sở Ưng Trừng trên tàu điện ngầm kia thuần túy chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, hoàn toàn không chút ý thức phải báo cáo lại—hoặc là nói cậu vốn không biết cần phải báo lại.
Mà về phía công ty thì lại bởi vì lúc trước Sở Ưng Trừng rất bình thường vốn không ai giám sát vụ phát tán tin tức trên mạng của cậu.
Kết quả chính là phóng viên vừa mới nhắc tới toàn bộ hội trường ai cũng không chút chuẩn bị.
Anh Lý ở sau hậu đài vô cùng lo lắng bắt lấy trợ lý cùng tra ra nguyên do kết quả của sự việc.
Nhưng câu hỏi trên buổi họp báo trước mặt không đợi được.
Trong chớp mắt Sở Ưng Trừng “Hả?” đèn flash liền ở trước mặt cậu chớp nháy liên tục, chớp lóe làm cho mắt cậu sắp hoa cả lên.
Đám dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng nháo nhào tìm tin tức được phát ra của cậu sau đó thảo luận tại khu bình luận.
[Tìm thấy rồi! Có người ở trên mạng nói nhìn thấy Sở Ưng Trừng chủ động ra tay đá lưu manh bay xa hai mét! Còn có người chụp ảnh chung với cậu ta trước phòng kiểm soát, hình như rất nhiều người đều chụp được.]
[Hai mét thì khoa trương quá rồi đi…!Mà cậu ta một nghệ sĩ một chút ngụy trang cũng không có liền ngồi tàu điện ngầm, really(Thật)?]
[Cho nên quả thật vẫn là lăng xê? Bởi vì hôm nay cho cậu ta làm C mà tạo thanh thế?]
[Nhưng tốc độ lăng xê này không khỏi quá chậm rồi đi? Ngay cả một chút độ hot cũng không có, bộ quan hệ xã hội chỉ có thế chỉ có thế chỉ có thế?]
[Độ nổi của Fan9 cũng tạm ổn mà, không nên có loại hoạch định marketing quy mô thế này…]
[A a a a anh Quân nhà tôi ghét nhất mấy vụ lăng xê thế này! Tôi không tin đây là lăng xê của Fan9]
[Nói thật đây có lẽ là chủ ý của chính Sở Ưng Trừng ha? Thủ đoạn thô bạo như thế tôi không tin là quyết định của công ty!]
[Chỉ là, người phát ra tin này chắc chắn là kẻ được nhờ đi! Bằng không ai nhận ra đó là Sở Ưng Trừng?]
[Ngay cả mũ khẩu trang mắt kính cũng không mang, đây chẳng phải hy vọng người khác nhận ra cậu ta sao?]
[Ọe ọe ọe ọe! Sao lại chọn vị trí C mới kiểu này nha!]
Phê bình trong khu bình luận càng thêm gay gắt nhưng hiện trường buổi họp báo lại bình tĩnh một cách quỷ dị.
Tất cả mọi người đều đang chờ Sở Ưng Trừng nói, nhưng bản thân Sở Ưng Trừng “Hả?” xong thì không nói gì nữa.
Được thôi cậu còn chưa hiểu “Lăng xê” là có ý gì.
Nếu như có thể bây giờ cậu liền muốn lấy điện thoại ra hỏi trí tuệ nhân tạo.
Nhưng không thể.
Dù sao lúc trước khi cậu hỏi “Cái gì là vị trí C” anh Lý liền bày ra bộ dáng tìm chết hả; Bây giờ ở ngay hiện trường hỏi ý nghĩa của “Lăng xê” thì anh Lý chắc sẽ ngay bị chọc tức chết tại chỗ.
Sở Ưng Trừng bên này còn đang mờ mịt phóng viên đã hỏi tiếp một câu: “Bây giờ cậu không nói gì là mặc nhận chuyện này là lăng xê sao?”
Lời này vừa nói ra chân mày của Nhạc Quân hơi nhăn lại, mắt của Tô Vu Mân cũng rủ xuống một giây rồi lại ngước lên.
Ngay lúc mic của Tô Vu Mân đã đưa tới bên miệng chuẩn bị phát biểu thì Sở Ưng Trừng đột nhiên hỏi ra một câu: “Tại sao tôi không thể ngồi tàu điện ngầm?”
Phóng vừa nghe có trả lời thì lập tức có tinh thần: “Vừa nãy chẳng phải cậu nói là bình thường các cậu đều ngồi xe công ty hay sao? Vậy sao tối qua lại đột nhiên ngồi tàu điện ngầm rồi?”
Sở Ưng Trừng: “Tối qua tàu điện ngầm cấm tôi vào hay sao? Không có mà? Tôi vào rồi mà.”
Phóng viên: “Cậu có xe công ty sao còn ngồi tàu điện ngầm?”
Sở Ưng Trừng: “Nếu anh mua xe rồi là liền thề rằng cả đời cũng không ngồi tàu điện ngầm sao?”
Phóng viên: “…”
Được thôi, anh xem như phát hiện rồi Sở Ưng Trừng nhìn như đang trả lời câu hỏi nhưng thực ra đang ngụy biện!
Anh Lý ở sau sân khấu bị cách trả lời của Sở Ưng Trừng chọc tức chết hận không thể xông lên trả lời giúp, Tô Vu Mân và Nhạc Quân ở trên sân khấu cũng không gấp gáp gì mà bình tĩnh nhìn “nhật ký biện giải của hai nhóc con” là Sở Ưng Trừng và phóng viên.
Thế là phóng viên nói thẳng: “Được, cậu đi tàu điện ngầm nhưng cậu ngay cả ngụy trang cũng không có, có phải là tiện để người ta chụp hình và nhận ra cậu hay không?”
Cách hỏi ngược của Sở Ưng Trừng lại quay lại rồi: “Tại sao tôi phải ngụy trang? Người ta trên tàu điện ngầm cũng đâu có ngụy trang nha.”
Phóng viên: “Vậy cậu thừa nhận cậu ở trên tàu điện ngầm cố ý để người ta nhận ra hả?”
Sở Ưng Trừng: “Không ai nhận ra tôi nha.”
Phóng viên: ” Trên W Bác có nhiều ảnh chụp như thế không nhận ra cậu sao có thể chụp ảnh chung với cậu?”
Sở Ưng Trừng: “À, đó là bởi vì tôi đã bắt lưu manh đó, lúc trước bọn họ quả thật không nhận ra tôi nha.”
Phóng viên: “…”
Sở Ưng Trừng lại nói: “Con gái nhà người ta quả thực bị uất ức như thế các người lại nói như tôi sắp xếp vậy, con gái người ta dựa vào đâu rõ ràng là người bị hại mà còn bị vu oan hả? Mà theo như anh nói thì chẳng phải là kẻ xấu có thể thoát tội rồi sao? Các cậu là nói chuyện cho mọi người nghe đó, đừng có mà nói bóng gió sai lệch, vẫn nên để cho chú cảnh sát xử lý kẻ xấu tốt hơn.”
Bắt bẻ lung tung một hồi đột nhiên biến thành chính luận, cách làm thế này trực tiếp chặn họng phóng viên.
Trong khu bình luận cũng bị bước đi này của Sở Ưng Trừng làm cho mờ mịt: [Sao thế, bây giờ họp báo còn có thể đảo lại chất vấn phóng viên sao?]
[Đi con đường của phóng viên làm phóng viên hết đường để đi!]
[Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy nói cũng không sai mà nếu như quả thật là người bị hại và lưu manh lại bị nói là diễn chẳng phải người bị hại sẽ bị ảnh hưởng không tốt…]
[Ai bảo cậu ta rêu rao ngồi tàu điện ngầm như thế? Cậu ta là nghệ sĩ lỡ như dẫn tới chen chúc vây xem thì sao? Bảo an tàu điện ngầm đáng đời bị liên lụy sao?]
[Nói thật tôi tin cậu ta nói thật, bởi vì cậu ta thật sự rất mờ nhạt muốn người qua đường nhận ra cậu ta khá khó.]
[Mờ nhạt là màu bảo vệ tốt nhất sao ha ha ha ha…]
Người đại diện anh Lý cũng tin tưởng Sở Ưng Trừng nói thật.
Không ai trong lúc chuẩn bị lăng xê mà không chụp lại cảnh quan trọng nhất mà sau khi xong việc còn không nghiêm túc marketing! Anh Lý nhìn chủ đề #Sở Ưng Trừng trên tàu điện ngầm bắt lưu manh# nghĩ thầm điểm đột phá tốt như thế tới bây giờ vẫn chưa leo lên được bảng tin quả thực phục luôn rồi.
Đối với bộ quan hệ xã hội hoàn toàn không giám sát cũng phục luôn, đối với Sở Ưng Trừng hoàn toàn không báo cáo cũng phục luôn.
– -Sau này tuyệt đối phải để cho đoàn đội tự mình giám sát mới được!
– -Tự dưng lãng phí cơ hội tốt như thế!
– -Sau khi Marketing bị mắng là lăng xê cũng tốt hơn là bị lãng phí như thế nha!
Tóm lại buổi họp báo công bố trong tình huống từ chủ đề chính là “Sở Ưng Trừng dựa vào đâu làm vị trí C” biến thành “Sở Ưng Trừng bắt lưu manh có phải lăng xê không” kết thúc.
Phóng viên và quần chúng đều cảm thấy chẳng những không giải quyết được bản chất vấn đề mà còn phát sinh thêm một nghi vấn cực kỳ lớn, chỉ có thể xác định một chuyện chắc chắn đó là buổi họp báo của Fan9 và Sở Ưng Trừng thật sự lên bản tin nóng.
“Tranh Tử, lần sau cậu nhớ là phải báo lại với tôi! Chuyện lớn như thế cũng không rên một tiếng, tố chất cơ bản trên người nghệ sĩ của cậu đâu?”
Buổi tối trên đường về nhà vẫn là anh Lý lái xe, vẫn là Nhạc Quân và Sở Ưng Trừng ngồi hàng sau.
Anh Lý hôm nay vừa nghĩ tới Sở Ưng Trừng lãng phí nhiệt độ liền tức giận ở trên xe cứ lải nhải nói cậu: “Bây giờ công ty giúp cậu bù lại nhiệt độ rồi, dù sao cũng có thể nằm trên bảng tin một ngày nửa buổi gì đó, tóm lại không để cho cậu lãng phí một cước trên tàu điện ngầm.
Sau này cậu làm người tốt thì cứ làm người tốt đi nhưng làm xong thì…”
“Đừng xem nữa.” Giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Quân đột nhiên vang lên, lời nói không phải là nói với người đại diện đang lải nhải không ngừng.
Anh vươn tay che đi màn hình điện thoại của Sở Ưng Trừng lạnh lùng nói: “Biết đều là mắng cậu mà còn xem, cậu tìm ngược hả?”
Sở Ưng Trừng quay đầu nhìn anh, chậm rãi chớp chớp mắt: “…Vẫn ổn.”
Thực ra mấy bình luận ác ý của dân mạng, Sở Ưng Trừng không hiểu lắm chỉ là phần chữ tiếng Trung cũng đủ mệt rồi mỗi một chữ đều có thể hiểu nhưng liên kết với nhau lại làm cho người ta mù mịt cực độ; ở giữa còn chèn vào một đống chữ phụ đề tiếng nước ngoài lung tung cả lên, Sở Ưng Trừng một chữ cũng không biết.
Cậu thầm nghĩ: “Cô gái” trong điện thoại kia biết mấy thứ này không? Về nhà hỏi thử xem?
Nhạc Quân lại tưởng rằng cậu bị mấy câu bình luận ác ý trên mạng mắng ngu luôn rồi mới phản ứng chậm chạp như thế, lại nói: “Cậu phải gánh trách nhiệm đội trưởng, chức trách của vị trí C, mấy thứ này đều là mức độ chú ý bình thường, cứ để ý mấy dư luận này chỉ lãng phí thời gian.”
Ngữ điệu lúc anh nói chuyện khá lạnh nhạt vừa nghe qua thật sự quá giống đang châm chọc khiêu khích, anh Lý cũng cho rằng anh sắp cãi nhau nhưng Sở Ưng Trừng bất giác so sánh anh với hoàng huynh của mình liền cảm thấy đồng đội này có lẽ chỉ là “nói năng khó nghe nhưng tim mềm như đậu hũ” mà thôi.
“Cám ơn, tôi sẽ không để ý chuyện bọn họ nói tôi không tốt.” Sở Ưng Trừng cười với anh, “Tôi đang học.”
Nhạc Quân: “Học?”
Sở Ưng Trừng: “Ờ…!ngôn ngữ mạng?”
Nhạc Quân: “Mấy thứ nói hươu nói vượn thế này có gì đáng học?”
“Ví như bọn họ gọi anh là Anh Quân còn có gọi anh là con trai, tự xưng là mẹ của anh nữa…”
“…Cậu ngậm miệng lại đi.”
Nhạc Quân lạnh lùng ngắt lời, Sở Ưng Trừng chớp chớp mắt không nói nữa.
Người đại diện cũng bị dọa sợ vội nói: “Tranh Tử, không nên học mấy thứ linh tinh trên mạng để chế giễu Nhạc Quân, đừng có nói nữa.”
“Ò…” Ngữ điệu của Sở Ưng Trừng nghe rất ngoan ngoãn, Nhạc Quân ngồi bên cạnh cậu lại liếc thoáng qua cảm giác hình như cậu không sợ lắm.
Nói cũng lạ lúc trước Nhạc Quân rõ ràng không để ý tới đồng đội này lắm ngoài tên ra cơ bản không nhớ rõ bao nhiêu thông tin nữa.
Nhưng bây giờ nhìn cậu Nhạc Quân cứ cảm thấy có một loại cảm giác “Cậu ta hình như không giống với trước lắm”.
– -Trước kia cậu ta là người như thế sao?
Nhạc Quân nhìn cậu ta bình tĩnh như thường lướt xem trang bình luận ác ý kia thì trầm mặc mấy giây lại bắt đầu mở miệng hỏi: “Cậu đến cùng bởi vì gì mà dửng dưng đi ngồi tàu điện ngầm hả?”
Sở Ưng Trừng đến giờ vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì thì cũng biết không thể trả lời Nhạc Quân như tranh luận với phóng viên vậy.
Hơn nữa chỉ cần cậu vừa quay đầu nhìn gương mặt kia của Nhạc Quân liền tự giác thành thật, thực sự không thể nói ra mấy lời dối trá kia.
Suy nghĩ nhanh chóng đảo mấy lần cuối cùng Sở Ưng Trừng chọn ra một đáp án: “Ừm…!trong chốc lát không nhớ ra phải ngụy trang một chút.”
“Không nhớ ra?”
“Ờ, tôi thật sự cho rằng bọn họ nhận không ra tôi.”
Nhạc Quân nhướng mày.
Lúc trước anh không quá quan tâm công việc riêng của các đồng đội nhưng dựa theo số người mỗi lần tập trung làm việc mà nói thì không thiếu Sở Ưng Trừng mà sao bây giờ nghe thế lại giống như người này đều bị ẩn trong hoạt động và MV vậy?
Chẳng qua ngay cả Nhạc Quân là đồng đội cũng không ấn tượng lắm vậy có lẽ ban đầu xác định đang bên bờ vực…
Bên này Nhạc Quân đang yên lặng, anh Lý ở phía trước lại trưởng rằng là do Sở Ưng Trừng đang oán trách mà nói: “Ôi, cậu đừng nói chuyện này nữa bây giờ cậu là đội trưởng và vị trí C rồi, công việc sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn công ty cũng sẽ sắp xếp xe cho cậu.
Chỉ là cậu vẫn nên học thêm chút cách ứng phó truyền thông đi, hôm nay tốt xấu gì cũng là buổi họp báo chúng ta tự mình sắp xếp còn có phát sóng trực tiếp sau này trong tiết mục nếu như gặp phải cắt ghép ác ý, không đúng, cũng không cần ác ý cắt ghép, chỉ cần cái miệng của chính cậu cũng đủ chơi xong…”
Mấy lời này tối nay anh Lý đã lải nhải rất nhiều lần rồi.
Sở Ưng Trừng nghe vào tai trái ra tai phải tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn đang nghe trên thực tế ánh mắt vẫn đang lặng lẽ nhìn xuống rơi trên điện thoại.
Mắt Nhạc Quân vừa liếc thoáng phát hiện cậu mở trợ lý điện thoại chậm rì rì viết tay: [Cái gì là mẹ nam?]
*mẹ nam ý là anh Lý lải nhải
Nhạc Quân: “…”
Không tìm chút chuyện cho cậu ta làm, hôm nào đó có phải sẽ biến thành một trạm ca đứng đầu luôn không?
“Ngày kia ký sách là mười giờ sáng?” Tầm nhìn của Nhạc Quân dời khỏi màn hình điện thoại Sở Ưng Trừng tránh cho nhịn không được ấn tắt điện thoại cậu, “Nếu cậu không có việc gì có tới không?”
“…Hả?” Sở Ưng Trừng sửng sốt một lúc ngây ngốc nhìn về phía anh còn chưa kịp nói gì đã nghe anh Lý nói, “Được đó!”
Buổi ký sách của Nhạc Quân xưa nay không nguyện ý để đồng đội đi bây giờ đột nhiên nguyện ý “Mở cửa” chắc chắn là một cơ hội tốt nha!
Anh Lý thậm chí còn hỏi: “Cậu ta ngồi cùng với cậu? Chỉ cho cậu ta ngồi ở đó ngây ngốc cũng không tốt hay là để cậu ta nói mấy câu ủng hộ cậu?”
Nhạc Quân nếu đã quyết định liền không sao cả: “Có thể.”
Hai người này kẻ xướng người họa xong rồi, lúc này Nhạc Quân mới nghiêng đầu chú ý tới biểu cảm của Sở Ưng Trừng tựa như đang đơ ở đó không kịp phản ứng.
Nhạc Quân híp mắt: “Cậu không muốn?”
“Hả, ừm gì đó…” Sở Ưng Trừng nhìn gương mặt quen thuộc đó lộ ra vẻ không vui và nghiêm khắc quen thuộc bất giác giống như một bé ngoan ngồi ngay ngắn vậy, “Tôi, tôi còn chưa mua được sách mới của anh, ngày mai tôi sẽ đi mua về rồi cố gắng xem!”
Nhạc Quân: “…Hửm?” Sao lại có phản ứng này?
Sở Ưng Trừng: A a a cảm giác bị hoàng huynh kiểm tra bài tập lại tới nữa rồi!.