Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 6: 6: Sự Cố Ký Sách



Buổi ký sách hôm nay Sở Ưng Trừng lần đầu hưởng đãi ngộ “Được đưa đón một mình”.
Được thôi, trên thực tế chính là trợ lý trực tiếp lái một chiếc xe nhỏ tới khu chung cư đón người.

Tới từ rất sớm, chưa tới tám giờ đã đón được người chờ lúc tới phòng trang điểm ở khách sạn mới vừa đúng tám giờ rưỡi.
Nhưng mà cửa phòng trang điểm vừa mở Sở Ưng Trừng liền nhìn thấy Nhạc Quân đã ngồi ở đó làm tóc rồi.
“Hửm?” Sở Ưng Trừng vừa vào cửa vừa lấy điện thoại ra nhìn thử “Tôi đến muộn rồi sao?”
Nhạc Quân không tiện quay đầu mà từ trong gương liếc cậu: “Không.”
“Ồ ồ, vậy anh tới rất sớm nha!” Sở Ưng Trừng cảm thán nói, “Lúc Tả Tả tới đón tôi còn nói tôi dậy sớm thế mà vẫn tràn đầy sức sống rất hiếm có, chẳng phải anh còn dậy sớm hơn cả tôi sao?”
Tả Tả là trợ lý của Sở Ưng Trừng, anh Lý sợ Sở Ưng Trừng lại làm ra “Sự kiện tàu điện ngầm” nói chung trước tiên là cho cậu một người trợ lý cá nhân—Coi như Sở Ưng Trừng tạm thời còn chưa có nhiều công việc như thế.
Nhạc Quân từ trong gương nhìn một chút vẻ mặt của cậu cảm giác trợ lý nói cũng không sai.
Dù sao bản thân Nhạc Quân là nhân vật chính ngày hôm nay nói sao cũng phải dậy sớm tới sớm chuẩn bị nhưng tâm lý có chuẩn bị không có nghĩa là dậy sớm có thể làm anh vui vẻ.

Mà bộ dáng thần thái sáng láng của Sở Ưng Trừng không giống với người nổi nóng khi thức dậy chút nào.
Nhạc Quân bất giác nhớ tới suy đoán ngày hôm qua, cảm thấy biểu hiện này không giống đã thức cả đêm để đọc sách chẳng lẽ hôm qua cậu thực sự không nói dối?
Cứ ngẫm nghĩ mãi, Nhạc Quân lại thấy trên tay Sở Ưng Trừng vẫn luôn cầm một cuốn tập liền sẵn tiện hỏi: “Đó là gì?”
“À đúng rồi!” Sở Ưng Trừng nhanh chóng cọ tới góc trước bên cạnh Nhạc Quân đang muốn đưa đồ cho anh nhưng lại bị đôi mắt hếch lên lườm thì vô ý thức hơi ngồi xổm xuống.
Suýt chút theo bản năng quỳ một gối xuống.
Nhạc Quân: “…Cậu đây là tư thế gì thế?
“Khụ, tư thế đưa bài tập cho anh.” Sở Ưng Trừng nâng hai tay đưa vở cho anh, “Mời Oppa kiểm duyệt!”
Nhạc Quân cũng lười dạy bảo cậu, rút quyển vở quạt lên trán cậu một cái.
Đám thợ trang điểm đều giật mình.
Sở Ưng Trừng lại cảm thấy đây là tiêu chí thân mật nên không hề để ý chút nào, cào bừa tóc liền ngồi bên cạnh.
Nhạc Quân cũng rất giống căn bản không quan tâm một quạt này của mình có kết quả gì, anh mắt cũng không thèm nhìn Sở Ưng Trừng nữa mà trực tiếp mở quyển vở trên tay ra.
Quả nhiên là quyển trong ảnh chụp kia.
Lật trước lật sau số trang còn không ít, ngón tay ma sát qua trang giấy liền sờ ra được sức lực lúc viết chữ còn có thể vừa nhìn liền thấy có tới mấy chữ phồn thể.
– -Phồn thể…

– -Là tự học hay là nguyên nhân khu vực?
***
Mười giờ đúng buổi ký sách bắt đầu.
Hội trường có quy mô mấy trăm, chen chúc kín mít.

Nhạc Quân vừa xuất hiện tiếng thét chói tai lập tức bùng lên suýt chút ngay cả nóc nhà cũng bật lên.
Sở Ưng Trừng ở khu vực sau sân khấu bị tiếng động này dọa giật cả mình cực kỳ tò mò.

Nhưng điện thoại của cậu lại bị “Tịch thu” rồi nên chỉ đành chạy tới bên cạnh trợ lý liếc thoáng qua cảnh tượng đang phát sóng trực tiếp: “Ồ, đám người đông đúc này đều là fan của Nhạc Quân sao?”
Tả Tả ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, đây còn là ít rồi đó.

Cậu biết làm sao để tới được đây không? Đều phải đặt trước trên mạng sau đó rút thăm mới có thể đi vào đó.

Nghe nói xác suất trúng thăm còn chưa tới một phần mười không khác gì bốc số mua nhà mua xe, vé chợ đen tăng giá lên gấp mấy lần cũng…”
Sở Ưng Trừng nửa hiểu nửa không hiểu nhặt từ cuối cùng tới hỏi: ” Vé chợ đen là cái gì?”
Tả Tả: “..Sao cậu nói cứ như mì bò xào khô vậy?”
*Phát âm trung quốc: huáng 牛炒 vé chợ đen, phiên âm nghe như bò vàng xào – mì bò xào (Beef chow fun) món ăn chính ở Quảng Đông
Sở Ưng Trừng: “Vậy mì bò xào là cái gì?”
Tả Tả: “…”
Cũng may trợ lý mặc dù trong lòng không hiểu sao nhưng vẫn nghiêm túc giải thích mối quan hệ của “Vé” và “Chợ đen”.

Sở Ưng Trừng hiểu rồi sau đó liền cảm khái giá này mà fan cũng muốn đi vào gặp Nhạc Quân không khác gì đám ăn chơi trác táng ở đế đô đập châu báu lên trên mép sân khấu kịch, đều là đám có tiền lại rảnh rỗi.
– –Không hổ là (Gương mặt đó) của hoàng huynh ta, ngay cả làm nghệ sĩ mà cũng thành công đến thế!
Nhạc Quân ở đằng trước đợi tầm mười phút người chủ trì mới giới thiệu Sở Ưng Trừng xuất hiện.
Tiếng động lúc Sở Ưng Trừng xuất hiện kém xa tít Nhạc Quân đừng nói tới tiếng hoan hô, vỗ tay cũng chỉ lộp bộp mấy tiếng thưa thớt không nhiệt liệt lắm.

Nhưng cậu cũng không có chút nào không tự nhiên mà nhẹ nhàng thoải mái đi tới vị trí bên ở Nhạc Quân.

Nhạc Quân liếc nhìn cậu một cái nhường chút chỗ cho cậu còn đưa mic cho cậu.
Sau đó, Sở Ưng Trừng bắt đầu đọc thuộc bản thảo phát biểu cậu từng đưa cho Nhạc Quân nhìn qua kia.
Chẳng qua cậu nói gì đám fan trong chỗ phát sóng trực tiếp vì Nhạc Quân mà tới đều không nghe bao nhiêu tràn ngập màn hình đều là nghi vấn: [Dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu???]
[Mẹ nó sách Nhạc Quân của chúng ta tự viết dựa vào đâu mà người khác cố tới cọ nhiệt hả? Có biết xấu hổ không?]
[Lúc trước anh Quân xuất bản sách đều là tự mình làm hết, bây giờ vừa có vị trí C mới liền phải cùng cậu ta tuyên truyền, cậu ta sao lại có thể tới cọ nhiệt sách mới của anh Quân nhà chúng ta?]
[Hoài nghi hợp lý Sở Ưng Trừng này lúc trước đã muốn làm vị trí C cho nên khiến cho Fan9 chướng khí mù mịt thành viên nối nhau rời đi.]
[Cho nên anh Quân nhà chúng ta và Ngư Dân đều là nhóc đáng thương bị mấy loại đập tiền vào nhóm ép bức hả?]
[Đù, thế mà còn có mặt mũi nói đọc sách của anh Quân có bản lĩnh nói chút nội dung ra đi, mấy loại cảm nghĩ nông cạn này chắc chắn là tra trên mạng ra thôi?]
[Ọe ọe ọe ọe! Anh Quân chắc chắn cũng không vui lắm cả quá trình anh ấy đều mặt không cảm xúc…]
Thực ra mà nói Nhạc Quân có vui hay không vui vốn đều là vẻ mặt đó.
Mà lúc Sở Ưng Trừng nói thực ra Nhạc Quân vẫn rất thoải mái; Nhưng sau khi độc giả ngay hiện trường bắt đầu đặt câu hỏi thì bầu không khí không còn hòa hợp như thế nữa.
Mọi người đều biết người rút thăm đi vào nói là fan độc giả cũng có khả năng là phóng viên.
Đặc biệt là hôm qua Nhạc Quân vừa dính tin đồn xấu, phóng viên sao có thể buông tha cho anh được? Thế là chưa được mấy câu hỏi đã có người đứng dậy hỏi: “Nhạc Quân, hôm qua trên mạng bùng lên chuyện anh và Tào Vân Vân hẹn hò ở một khách sạn nào đó, các người đang yêu đương sao?”
Nhạc Quân nghe xong câu hỏi này vẻ mặt liền u ám.
Trên ống kính nhìn không rõ lắm chẳng qua Sở Ưng Trừng ngồi ngay bên cạnh anh nên nghiêng đầu nhìn thoáng qua lập tức ý thức được anh không vui.
“Tôi đã đăng tuyên bố thanh minh trên W Bác rồi, đã phủ nhận lời đồn này.” Nhạc Quân lạnh lùng nói, “Hôm đó tôi đi gặp mặt người của nhà xuất bản, cả quá trình chỉ gặp qua người của tòa tạp chí chưa từng gặp qua Tào Vân Vân.

Bọn tôi không hẹn hò, càng không có yêu đương.”
Người đặt câu hỏi kia lại truy hỏi: “Vậy nhân viên làm việc bên Tào Vân Vân trả lời rằng chuyện của nghệ sĩ phòng làm việc không tham gia vào đây chẳng phải là mặc nhận các anh đang yêu đương sao? Có phải anh muốn giấu chuyện yêu đương hay không?”
“Tôi nói rồi, bọn tôi không yêu đương.” Nhạc Quân híp híp mắt lạnh lùng nói, “Cơ hội đặt câu hỏi của anh đã hết rồi, người tiếp theo.”
Người kia còn muốn truy hỏi nữa nhưng fan bên cạnh đã nhanh tay rút mic của anh ta đi sau đó đưa mic cho một độc giả tiếp theo.
Bình luận trên chỗ phát sóng trực tiếp cũng điên cuồng thay đổi: [Chết tiệt tiệt tiệt bảo an nhanh nhanh xiên tên phóng viên đen này ra ngoài đi!!!]
[Tào Vân Vân cũng quá không biết xấu hổ rồi đi? Rõ ràng không hề yêu đương mà phòng làm việc còn nói mấy lời ám muội không rõ ràng kia, đây chẳng phải là cố ý sao?]
[Anh Quân hôm đó vốn không hề gặp cô ta phóng viên lại chụp được bọn họ trước sau ra khỏi khách sạn, vốn chính là Tào Vân Vân bày kế để lăng xê đi?]

[Chắc luôn! Anh Quân nhà chúng ta gần đây xuất bản sách mới nên hoạt động tuyên truyền nhiều, còn không phải là muốn nhân bây giờ cọ nhiệt nhiều chút để lộ mặt sao?]
[Anh Quân chắc chắn bị chọc tức chết rồi khó khăn lắm mới ra một quyển sách mới, hiện trường hoạt động có một đồng đội heo, trên mạng còn bị cọ nhiệt độ…]
“Anh giận sao?”
Thời gian nghỉ giữa buổi gặp mặt và buổi ký sách, Sở Ưng Trừng đi theo sau Nhạc Quân về tới phòng nghỉ tiện tay mở một bình nước: “Uống chút nước.”
Nhạc Quân vừa ngồi xuống trước mặt liền có một chai nước áp tới, lạnh nhạt nói: “Không cần cậu mở cho tôi.”
Sở Ưng Trừng gần đây rất thích thú mở các loại vật phẩm tiện lợi của hiện đại, mở nước chỉ đơn giản là chơi vui vốn không phải là hành động lấy lòng.

Nhưng Nhạc Quân lạnh lùng từ chối Sở Ưng Trừng cũng không hề lùi lại mà cầm chai nước đó đâm vào chỗ đó: “Mở cũng mở rồi, anh.”
Nhạc Quân nhấc mắt nhìn chằm chằm cậu hai giây cuối cùng nhận chai nước kia.
Uống một miếng, Nhạc Quân mới lần nữa nói chuyện: “Cậu đi vào cùng làm gì?”
Sở Ưng Trừng sững sờ: “Không tới đây thì đi đâu?”
“Kế bên vẫn còn một phòng nghỉ.” Nhạc Quân liếc thoáng qua cửa cười nhạo một tiếng, “Không thấy mấy người khác đều không tới hay sao?”
Thực ra bình thường Nhạc Quân cho dù là một người một phòng nghỉ thì mấy người trợ lý của anh thực ra cũng sẽ đi vào.

Chẳng qua lúc nãy trợ lý nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt, bộ dạng người sống chớ tới gần liền thông minh dừng ở bên ngoài rồi.
Cũng chỉ có Sở Ưng Trừng đi theo cứ thế rầu rĩ đi vào luôn.
“Chẳng trách.” Sở Ưng Trừng gật đầu, “Vậy còn cần tôi đi ra ngoài không?”
“Ngồi đi.” Nhạc Quân đá cái ghế bên cạnh, ” Bây giờ cậu đi ra ngoài thì bên ngoài lại đồn chúng ta không hòa thuận, tên thợ săn ảnh vừa mới đặt câu hỏi kia nói không chừng còn đang ngồi xổm ngoài cửa chờ tạo tin tức giả nữa.
“Ồ.” Sở Ưng Trừng ngồi xuống bên cạnh lại tò mò nói, “Anh, tin đồn xấu kia đến cùng là chuyện gì thế?”
Nhạc Quân lạnh lùng nói: “Sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi đang nói dối?”
“Không nha, tôi chỉ cảm thấy tò mò mà thôi.” Sở Ưng Trừng lắc lắc điện thoại, “Trên mạng có rất nhiều người đều nói cô gái đó cọ nhiệt độ của anh đó.”
Nhạc Quân: “Cậu tin cách nói này?”
“Cái này tương đối đáng tin dù sao nhìn anh tựa như thực sự không biết chuyện này.” Sở Ưng Trừng cảm thán nói, “Cô gái này vừa bị người ta làm mất mặt vừa bị hủy thanh danh của mình, làm ra chuyện này có ý đồ gì?”
“Đừng lắc nữa.”Nhạc Quân rút điện thoại của Sở Ưng Trừng, “Cho dù tạp vụ có bị ngàn người chỉ trỏ thì cô ta cũng có độ thảo luận, tai tiếng cũng là có tiếng mà.”
Sở Ưng Trừng chớp chớp mắt liên kết câu trước câu sau có chút đoán được ý của Nhạc Quân: “À, là như nói tôi vậy sao?”
“Cậu tính cái rắm, cậu chỉ là bị mấy người không hiểu rõ chân tướng so sánh lung tung mà thôi.” Nhạc Quân ném điện thoại của cậu lên trên người cậu, “Bớt học mấy thứ linh tinh trên mạng đi.

Làm tốt chuyện của cậu sau này sẽ có người nhìn thấy.”
Sở Ưng Trừng đón được điện thoại của mình: “Được thôi, anh.”
“Đừng gọi tôi là anh.”
“Oppa!”

“Cút.”
***
Nghỉ khoảng hai mươi phút buổi ký bán được chuẩn bị xong bắt đầu bán rồi.
Cụ thể nói chính là bày ra một hàng bàn ghế, Nhạc Quân ngồi sau bàn, độc giả cầm sách lần lượt tới trước mặt anh cho anh ký tên, bắt tay, tương tự như kiểu một buổi bắt tay chính thức, Sở Ưng Trừng không liên quan gì tới quyển sách này ban đầu anh Lý cảm thấy mục này cậu có thể đi rồi.

Chẳng qua Sở Ưng Trừng tự mình muốn ở lại nhìn xem nên dứt khoát sắp cho cậu ngồi phía sau Nhạc Quân.
Tuy anh Lý không kỳ vọng việc Nhạc Quân sẽ quay đầu nói gì đó với cậu.
Nhưng sau khi buổi ký sách chính thức bắt đầu anh Lý lại ngoài ý muốn phát hiện Sở Ưng Trừng chủ động đưa nước cho Nhạc Quân, Nhạc Quân thế mà thật sự nhận nước để uống quả thực làm cho anh Lý cảm thấy được an ủi.
Đội ngũ xếp hàng ký tên cứ thế từ từ đi hết hơn một nửa.
Dựa theo chỉ thị của nhân viên làm việc một người thanh niên mặc áo khoác rộng chậm rì rì dựa sát bàn.
Sở Ưng Trừng cứ thấy vẻ mặt, động tác của người này có chút kỳ lạ.
Cậu theo bản năng đứng lên đi tới phía sau bên cạnh Nhạc Quân muốn nhìn kỹ thanh niên nọ.

Thanh niên đã cầm sách tới trước bàn còn đẩy sách tới trước mặt Nhạc Quân: “…Cám ơn.”
Nhạc Quân cầm bút: “Cảm ơn anh đã ủng hộ.

Muốn viết tên của anh sao?”
“Không…”
“Tên người khác hả?”
“Không cần.”
Nhạc Quân nhìn anh ta tựa như không muốn nói chuyện thế là bắt đầu ký tên.

Tên cộng thêm lời chúc phúc thì vẫn cần một chút thời gian.

Mà Nhạc Quân đã cố không ký mấy câu quá mức phụ họa, vừa viết vừa nghĩ nên vẫn luôn chuyên tâm cúi đầu.
Bỗng nhiên anh thoáng thấy hình như cảm giác được thanh niên trước mắt đang nhúc nhích.
Anh đang muốn ngẩng đầu, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh Sở Ưng Trừng bỗng vượt qua anh một tay chống lên bàn nhảy lên trước–
“Cẩn thận!!!”
Bịch!!!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.